Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 138. CHẤP NIỆM CỦA NGƯỜI TAY TRẮNG KHỞI NGHIỆP

Chương 138. CHẤP NIỆM CỦA NGƯỜI TAY TRẮNG KHỞI NGHIỆP


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Trong chớp mắt, tôi đã định thần lại.

Cũng chẳng kịp nghe điện thoại, liền vội vàng bước đến trước bàn gia công.

Quả nhiên, bàn tính đã ráp nối xong thanh trụ vàng đầu tiên, trên hai dưới năm, bên trên có hai hạt bàn tính, bên dưới là năm hạt, cho tôi một cảm nhận về chất rất mãnh liệt.

Kim Thuận Xương lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Thanh trụ thứ nhất, tốn thời gian tương đối dài, mười lăm thanh sau này, tôi chắc là có thể làm xong trong vòng ba ngày, ông chủ La cậu đợi ba ngày sau quay lại là được!”

Trong lúc nói, Kim Thuận Xương bèn đem túi hạt bàn tính, đưa lại cho tôi.

Tôi vô cùng cảm kích, đương nhiên, cũng làm theo yêu cầu của Kim Thuận Xương, đặt cọc một nửa tiền, ba mươi lăm vạn.

Sau khi rời khỏi hàng vàng, tôi mới nhớ đến chuyện cuộc điện thoại, lấy ra xem, thì là do Lưu Văn Tam gọi.

Tôi gọi lại, Lưu Văn Tam hỏi tôi sao không bắt máy?

Tôi giải thích đơn giản đôi câu, lão mới bảo với tôi, xe của xưởng trưởng Châu đã ở ngoài cửa hàng đợi tôi rồi, nói là nhà của Dư Sơn đã trực tiếp sang tên rồi, chuyển sang nhà mới luôn, giờ nhờ tôi qua giúp bày phong thủy tụ tài.

Tôi ngẩn người, hỏi Lưu Văn Tam là lão đi đâu? Sao không qua đây?

Lưu Văn Tam thì nói, sông Dương xảy ra chút chuyện, lúc này lão đã ở bên bờ sông Dương rồi.

Giọng điệu của lão tương đối nhanh, dường như là chuyện tương đối gấp, rồi lại dặn dò tôi đôi câu chú ý an toàn, đừng để bị người ta dụ dỗ, xong liền cúp máy.

Cùng lúc này, chiếc Maybach từ phía bên kia đường từ từ lái đến trước mặt tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, cái mặt béo tròn của xưởng trưởng Châu xuất hiện trước mặt tôi, gã tươi cười gọi tôi một tiếng: “La âm bà, đợi cậu cả nửa ngày trời rồi, lên xe.” Ngồi ở hàng ghế sau, kì thực tôi có hơi ngạc nhiên.

Hỏi xưởng trưởng Châu, Dư Sơn đã ly hôn rồi? Bán nhà nhanh vậy sao?

Mới chỉ có qua một ngày, tôi cứ có cảm giác không thể nào dễ dàng như vậy mới đúng!

Chưa nói đến việc nhà có dễ bán hay không, thái độ của Dư Sơn với vợ hắn như thế, xưởng trưởng Châu khuyên có tác dụng gì không? Hay là, Dư Sơn phát hiện ra chứng cớ gì?

Suy nghĩ chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Xưởng trưởng Châu mới cười ngượng nói là: “Kỳ thực tôi cũng chẳng rõ tình hình thế nào, chung quy tôi qua cậu dặn dò tôi những gì, tôi nhắc lại nguyên văn không thiếu câu nào với Dư Sơn, còn chửi nó thêm một trận nữa! Cậu bảo một con đàn bà ngoại tình, sao lại phải coi như bảo bối? Khả năng còn lấy cả mạng nó nữa!”

“Nó cũng chẳng cứng đầu tranh cãi với tôi nữa, nói là nó hiểu rồi, sẽ xử lý tử tế, sau đó lúc tầm ba bốn giờ, nó gọi điện cho tôi bảo đã giải quyết xong chuyện nhà cửa với vợ nó rồi.”

“Nhà nó không bán được nhanh thế, dùng một mánh nhỏ, sang tên luôn cho công ty môi giới, ký hợp đồng luôn, sau khi bán xong trả tiền gốc cho nó, còn chỗ chênh lệch cho bên môi giới.”

“Còn về vợ nó, nó bảo chúng ta qua đó xong sẽ biết, chắc chắn đã giải quyết xong rồi, không việc gì nữa.” Tôi nghe xong những lời giải thích của xưởng trưởng Châu, cũng gật gật đầu.

Hỏi tiếp cũng vô dụng, chỉ còn cách đi qua xem tình hình rồi tính.

Tầm nửa tiếng, lúc trời sắp tôi, chúng tôi tới một khu phố khác.

Đây là một khu chung cư phổ thông, kém xa so với khu biệt thự Phượng Hoàng Uyển lúc trước, còn có chút cảm giác cũ nát.

Đợi đến trước nhà Dư Sơn, thì khác biệt càng lớn, đồ gia dụng rẻ tiền cũ nát.

Bố cục căn nhà cũng rất bình thường, hoàn toàn không có chút tướng phong thủy tụ tài nào.

Có điều trong nhà thì đàng hoàng hơn nhiều, bên ngoài bốn phía xung quanh đều không có chút biến hóa phong thủy nào nhắm tới đây.

Vốn dĩ lúc trước Dư Sơn còn vô cùng mệt mỏi, lúc này tinh thần cũng hồi phục không ít, còn rót trà cho chúng tôi.

Tôi kinh ngạc phát hiện, nốt ruồi gian môn ở đuôi mắt của Dư Sơn biết mất thật rồi!

Tướng mặt của hắn trở nên bình thường hơn rất nhiều, hơn nữa cái tướng phá tài đó cũng biến mất không còn dấu vết.

Xưởng trưởng Châu rất căng thẳng, rụt rè hỏi thôi tình hình thế nào?

Rõ ràng, gã cũng rất lo lắng cho tình trạng của Dư Sơn!

Tôi gật gật đầu, cũng không che đậy gì, nói thẳng luôn: “Dư tiên sinh, nốt ruồi gian môn tiêu rồi, tướng phá tài cũng tan rồi, vận đen trên người anh chắc là sẽ không tiếp tục nữa, chỉ có điều phong thủy trong căn nhà này của anh rất bình thường, bản thân cũng không phải là nhà phong thủy tụ tài, nhiều nhất là bố trí một số đồ vật gọi tài ở phương vị đẹp, với thay đổi một chút bố cục trong phòng.”

“Chưa chắc đã có thể hồi phục được việc làm ăn của anh, chỉ có thể nói là sẽ có chút giúp đỡ.” Tôi cũng chẳng phải là nói dối.

Tài của Dư Sơn đã tán hết, muốn quy tụ lại, ít nhất cũng phải là loại nhà phong thủy như của nhà họ Cố! Cũng chẳng phải có thể làm được trong ngày một ngày hai.

Có thể miễn cưỡng giúp hắn khôi phục lại chút ít, đã là tôi cố hết sức rồi, tôi cũng chẳng dám bảo đảm một trăm phần trăm sẽ có tác dụng. Cho dù là như thé này, thần sắc của Dư Sơn cũng vô cùng vui mừng.

Biểu cảm của hắn giống như sắp khóc, nắm lấy tay tôi liên tục cảm ơn, nói tối qua hắn nói những lời đó là có mắt như mù, cảm kích tôi nói với hắn nhiều như thế, cứu mạng của hắn.

Giây tiếp theo, Dư Sơn lại gọi vào trong phòng một tiếng.

Từ chỗ cửa phòng giáp với phòng khách, Trần Dung Dung mặc một bộ đồ ở nhà lại bước ra.

Mày tôi nhíu chặt, mặt hơi biến sắc một chút.

Mặt xưởng trưởng Châu thì lập tức biến sắc.

Trần Dung Dung cúi đầu, vẻ mặt có chút tái nhợt, không còn có vẻ trang nhã như lúc cô ta xuất hiện tối hôm qua.

Con mắt hạnh hơi đỏ, trên mặt cũng có chút mệt mỏi, tóc được buộc gọn lên kiểu đuôi ngựa.

Trần Dung Dung bước đến bên cạnh Dư Sơn, Dư Sơn nắm chặt lấy tay cô ta, hắn hơi có chút run rẩy, sau đó mới nghiêm túc nói: “La âm bà, hôm qua cậu bảo lão Châu đem sự tình nói rõ với tôi xong, tôi cũng chẳng nhịn được, nên đem chuyện ngửa bài với Dung Dung rồi!”

Nụ cười trên mặt Dư Sơn có chút vui mừng hạnh phúc: “Hôm qua chẳng phải Dung Dung đột nhiên lên lầu sao? Cũng là bởi vì chuyện này!”

“Người ở bên cạnh biệt thự của chúng tôi, cô ấy có quen!”

“Người đó trước đây ở cạnh nhà cô ấy, cũng rất thân với bố mẹ cô ấy, là một người học phong thủy! Sau đó phất lên, mua nhà ở Phượng Hoàng Uyển, giai đoạn trước hắn gặp lại Dung Dung.”

“Trước đây hắn cũng có ý với Dung Dung, nên tỏ ý muốn Dung Dung theo hắn, Dung Dung đều không đồng ý, hắn liền cứ đeo bám mãi, thậm chí mấy thứ bố cục phong thủy khắc tài vận của tôi, đều là sau khi Dung Dung cự tuyệt hắn xong mới xuất hiện!”

“Tối qua Dung Dung cũng ngửa bài với hắn rồi, nói chắc chắn không thể được, cô ấy cũng giải thích với tôi rồi! Chúng tôi đã quyết định rồi, không đấu lại được với người đó, thì chúng tôi sẽ trốn.”

“Căn nhà này là cũ trước đây của tôi, không có ai biết cả, kể cả phải sống nghèo khó một thời gian, tôi tin là tôi cũng có bản lĩnh tay trắng lập nghiệp! Chỉ cần Dung Dung có thể ở bên cạnh tôi là được!”

“Chúng tôi đã thoát khỏi người đó rồi!”

Dư Sơn nói rất nhanh, càng nói, mặt hắn càng vui mừng!

Trần Dung Dung vẫn cứ cúi đầu, cắn môi, không nói lời nào.

Xưởng trưởng Châu nghe xong, trên mặt gã tỏ vẻ nghĩ ngợi.

Chỉ có điều tôi nói không nên lời nữa.

Trần Dung Dung giống như đang trốn tránh tôi vậy, có điều tôi cũng nhìn thấy tướng mặt cô ta rồi!

Cái nốt ruồi son ở tâm mày của cô ta, đã gần như lồi hẳn ra, nốt ruồi ngoại tình ở trên nhân trung, cũng càng trở nên rõ ràng...

Trần Dung Dung với người đó chưa phát sinh quan hệ?

Bịp quỷ á!

Trong đầu tôi, vô cớ hiện lên từ này.

Sau đó mặt tôi liền biến sắc.

Bởi vì tôi phát hiện, da của Dư Sơn dường như có màu tái xanh hơi bất thường...

Hơn nữa ấn đường của hắn, lờ mờ có dấy hiệu nứt ra vài phần...

Cái nối ruồi gian môn đó đúng là biến mất rồi, nhưng xương dịch mã của hắn thì hoàn toàn lún xuống!

Quan trọng nhất là, tôi ngồi ngay bên cạnh hắn.

Gần như là nói chuyện kề ngay mặt tôi, người bình thường kiểu gì cũng phải bắn vài giọt nước bọt, hắn không những không bắn... đến cả hơi thở, dường như cũng chẳng rõ rệt cho lắm?

Vô ý, tôi cúi đầu nhìn mặt đất một cái...

Càng không rét mà run.

Bóng của Dư Sơn, tại sao lại không giống với động tác của hắn, giống như đang cúi đầu, gần như là bộ dạng có thể tiêu tan bất cứ lúc nào vậy?

Da đầu lập tức tê rần lên, mí mắt không ngừng giật điên cuồng...

Chưa đợi Dư Sơn nói hết, tôi vụt giơ tay ra, nắm lấy tay hắn.

Một ngón tay ấn lấy vị trí mạch đập trên cổ tay hắn.

Cái cảm giác lạnh cứng ấy ngấm vào lòng bàn tay.

Dư Sơn dường như bị giật mình vậy, giãy giụa theo bản năng, sức lực mạnh vô cùng, tôi bị hất ra xong, bàn tay đều tê cả lên.

Động tác này của tôi, khiến xưởng trưởng Châu hoảng hồn, gã mất tự nhiên hỏi tôi làm sao thế?

Giây tiếp theo, tôi nhìn chằm chằm sang Dư Sơn, đang định nói.

Thì đúng vào lúc này, Trần Dung Dung bất chợt khẽ sợ sệt nói một câu: “La âm bà, những gì cần nói Dư Sơn đều nói rồi, tôi hy vọng cậu đừng hỏi nữa, giúp Dư Sơn bày một phương vị phong thủy tụ tài, được không?”

Dư Sơn lúc này, cảm xúc dường như kích động hơn nhiều, hắn mở to mắt, gật mạnh đầu: “Đúng! Đúng! La âm bà, giúp tôi bày một phương vị phong thủy đi! Tôi còn phải cùng Dung Dung, tay trắng khởi nghiệp lần nữa!”

Giọng điệu của Dư Sơn càng khiến tôi nghe ra một thứ cảm giác trống rỗng...

Giọng nói đều không giống như phát ra từ mồm hắn, mà từ trong thân thể, hơn nữa cả căn phòng đều là hồi âm!

Càng vô cớ cho tôi một cảm giác quen thuộc!

Cái kiểu âm thanh trống rỗng này, cùng với hồi âm...

Chẳng phải giống hệt với lần lão Đinh ở trong hầm sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận