Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 737. DƯỚI MỘ CÓ GIÓ

Chương 737. DƯỚI MỘ CÓ GIÓ


Tôi bị Trần mù giật cho khom người xuống, có cành cây quét qua mặt tôi.

Cảm giác hơi hơi đau nhói, khiến tôi vô cùng tỉnh táo, cảm giác tê ngứa sau đó, càng khiến tôi không nhịn được mà định giơ tay lên gãi.

Trăng tàn không sáng, ánh sao ảm đạm, trong màn đêm mông lung lạnh lẽo, chỉ thấy mấy đạo sĩ kia đột nhiên lại chúi người lên trước một chút.

Tôi cực lực nén nhịn động tác của mình, tỉ mỉ quan sát bọn họ.

Mấy đạo sĩ đó gần như đồng thời chọc bàn tay vào trong chân núi, cũng chính là trong lớp đất bên rìa nhất của nấm mồ, bọn họ định đào thứ gì ra?

Trong lòng tôi dâng lên một thứ trực giác mãnh liệt, tuy tôi bây giờ không biết bọn họ cụ thể định làm gì, nhưng chắc chắn không được để bọn họ làm!

Bởi vì trên trán Trần mù cũng đang toát mồ hôi, con mắt màu xám trắng của lão nheo lại thành một đường rãnh.

Vấn đề thị lực của lão, khiến lão chắc chắn không nhìn rõ đám đạo sĩ đó đang làm gì.

Nhưng tôi chú ý đến mặt của lão, lúc lại nhìn sang ngao sói, lão chắc là đang đợi phản ứng của ngao sói?

“Chú Trần, động thủ, ngăn bọn họ lại!” Tôi lúc này cũng chẳng để ý được nhiều thế nữa, hạ thấp giọng quát một tiếng, đồng thời vụt đứng dậy.

Cùng lúc âm thanh vang lên, ngao sói vốn đang phủ phục chuẩn bị tấn công, thì càng như tên bắn khỏi cung, vù một phát liền vọt ra ngoài!

Cái bóng màu xanh đen xẹt qua một phát, tốc độ của ngao sói nhanh đếm cực điểm, trực tiếp lao đến sau lưng của một đạo sĩ trong đám đó, ngoạm một cú thật mạnh trúng bả vai hắn, tên đạo sĩ đó không chút năng lực phản kháng, giống như người bằng giấy vậy, lập tức bị đè luôn lên trên đất mộ, ngao sói giật đầu một phát, bèn là một mảng máu thịt bị xé xuống.

Tốc độ của Trần mù cũng nhanh như cắt, lão khom lưng, trảm quỷ đao và gậy khóc tang đồng thời cầm vào tay.

Trong nháy mắt, mấy tên đạo sĩ còn lại cũng đã phản ứng lại.

Bọn họ vụt đứng lên quay đầu lại.

Tôi nhìn thấy xong càng cảm giác da đầu tê rần.

Bởi vì da của bọn họ, sớm đã không giống với màu da của người bình thường, mà ngược lại giống như sung huyết vậy, toát ra một màu đỏ nhạt, hơn nữa bên trên màu đỏ nhạt đó, còn có từng tia từng sợi vết mạch máu.

Lồng ngực bọn họ phập phồng lên xuống, hơi thở vẫn cứ kéo dài, trong màn đêm mông lung, mặt của bọn họ trông càng âm u khủng khiếp hơn.

Đây rõ ràng chính là đã thành xác sống huyết sát, tuy chưa tắt thở, nhưng đã không còn được coi là người nữa rồi...

Cái người bị ngao sói chồm cắn kia, không còn cơ hội bò dậy nữa.

Giây tiếp theo, nó lại chồm về phía những người khác, Trần mù cũng đã tới gần trước mặt.

Mấy tên đạo sĩ này không thể nào ngồi im chờ chết, ba tên trong số đó hoặc là vung chưởng, hoặc là hai tay thành trảo chồm về phía ngao sói.

Ba tên còn lại thì lao về phía Trần mù.

“Đương đầu nhất bổng!” Thứ Trần mù vung lên trước bèn là gậy khóc tang!

Coong một tiếng nặng nề, đầu của một tên đạo sĩ trúng một gậy, rồi giống như bắn ra, bị đập bay mạnh ra ngoài.

Ngay tiếp đó lão liền chém ngang ra một đao, vốn dĩ còn có hai tên đạo sĩ, bọn chúng định né ra, nhưng thân thể dường như cứng đờ lại vậy, bất động không nhúc nhích.

Phụp một tiếng, đao này của Trần mù một phát chặt ngang lưng bọn chúng...

Tia máu xẹt qua, bèn là thân một nơi đầu một chỗ...

Còn về bên chỗ ngao sói, thì nó đã cắn cho hai tên đạo sĩ thương tích đầy người, một tên cổ gãy rồi, tên còn lại thì gãy hai chân, không cách gì tiếp tục bò dậy, chỉ có thể giãy giụa trên mặt đất.

Cho dù là như thế, mà bọn chúng đều không la hét, chỉ có điều thành phát ra tiếng hộc hộc khiến người ta rất bức bối, giống như đang thở dốc, lại giống như đang cười vậy.

Ngao sói làm động tác định cắn gãy cổ của tên đạo sĩ cuối cùng, tôi lập tức hạ giọng hô một câu: “Tiểu Hắc, giữ lại một tên.”

Nó lúc này mới thôi, vụt vẩy vẩy bộ lông màu xanh đen trên người.

Tôi nhanh chóng đi đến trước mặt tên đạo sĩ kia, nhanh như cắt rút nghiên mực và Bút Địa Chi ra, nhanh chóng phác họa một tờ phù trên đỉnh đầu hắn, đây là một tờ Trấn sát phù...

Bọn họ chưa tắt thở, vẫn còn thuộc phạm trù xác sống sắp chết, đây cũng là cách làm mang tính thăm dò của tôi, nếu như Trấn sát phù có thể trấn được sát khí, oán khi trên người hắn, hoặc giả trong thời gian ngắn ngủi, hắn còn có thể nói ra được đôi câu.

Đương nhiên, việc này cũng cần xem niềm tin đạo sĩ đó của bọn họ có kiên định hay không... Nếu không, không còn thứ sát khí oán khí đó chống đỡ, sợ rằng sẽ lập tức tắt thở luôn...

Giây phút Trấn sát phù được phác họa ra, làn da trên mặt hắn liền nhanh chóng bắt đầu phai màu, từ màu đỏ nhạt như sung huyết, dần dần biến thành màu tái xanh của người chết, những dấu ấn trên mặt kia cũng bắt đầu tan đi.

Hiệu quả này khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Quả nhiên, bút và nghiên mực của Âm dương tiên sinh, mới là đồ vật không thể xem thường nhất.

Nếu như Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can thành bộ, vậy thì tờ Trấn sát phù này sẽ còn càng mạnh nữa.

Nếu tôi mà sớm phát hiện, thì lần đó đã chẳng đem Nghiên Thiên Can cho Trương Nhĩ mượn, khả năng phiền phức mà chúng tôi gặp phải đều sẽ chẳng khó nhằn thế nữa.

Đương nhiên, ý nghĩ này chẳng qua chỉ dâng lên trong tích tắc rồi liên tiêu tan không còn hình bóng.

Lúc đó tôi còn không hiểu biết về Âm dương tiên sinh, càng không nói đến Âm dương thuật.

Sợ rằng lúc đó Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can cũng chẳng phát huy được hiệu quả gì.

Trong vô tận tất cả tự có trời định, niềm tin của Âm dương tiên sinh, chắc cũng chiếm một nguyên nhân rất lớn.

Càng huống hồ, nếu như lúc đó tôi liên tục ỷ lại vào Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can, thì càng không thể có cơ hội hiểu sâu về Âm dương thuật rồi.

Không có nguy cơ như dao treo trên đầu, thì làm sao có động lực để liều mạng leo lên trên được?

Trong lúc suy nghĩ, tất cả những đặc trưng liên quan đến huyết sát trên mặt tên đạo sĩ đó đều hoàn toàn tiêu tan rồi.

Một tiếng hét thảm xé rách bầu trời đêm từ trong miệng hắn truyền ra.

Hắn trợn to hai mắt, cả người đều vụt một phát từ dưới đất dựng dậy.

Giây tiếp theo, lồng ngực hắn lại hồng hộc phát ra âm thanh khó nghe, cả người lại lần nữa ngã mạnh ra đất, không còn động tĩnh...

Cuối cùng hắn đến một chữ cũng chẳng thốt ra được...

Đầu mày tôi nhíu chặt lại.

Trần mù đột nhiên hỏi: “Mày vừa làm gì thế? Nó tỉnh lại rồi?”

Tuy Trần mù nhìn không rõ, nhưng xác sát và người bị vong nhập không thể nào hét thảm, chỉ có người bình thường tỉnh táo mới có cảm giác đau, đây là kiến thức thông thường cơ bản nhất.

Tôi đem chuyện vừa nãy vẽ Trấn sát phù, cùng với ý tưởng của tôi kể ra.

Trần mù im lặng một hồi, rồi mới nói: “Nếu khiến bọn chúng bị khống chế một cách bình thường hơn chút, hoặc giả có chút khả năng, ngao sói suýt nữa là cắn đứt cổ của nó, cộng thêm việc vốn đã là oán khí duy trì hơi thở cuối cùng, đột nhiên một phát tan đi, cho dù là có nghị lực cũng không thể nào trụ được.”

Mí mắt tôi hơi nhướng lên, khóe miệng cũng co giật một phát, lắc lắc đầu nói: “Đạo sĩ huyết sát rất khó đối phó, nếu không phải Tiểu Hắc bây giờ mạnh hơn trước đây rất nhiều, thực lực của nó chắc dạng như huyết sát hóa thanh thi, thậm chí có thể còn mạnh hơn, cộng thêm chú Trần trong tay chú có trảm quỷ đao có khắc Áp trấn thần chú do Thương Tượng dùng đồng thau rèn thành, chúng ta làm sao có thể dễ dàng chế ngự chúng được?”

“Nếu cần giữ lại nguyên vẹn một tên, thì không được để Tiểu Hắc lên, chỉ dựa vào mình chú tay không tấc sắt, sợ rằng rất khó đối phó với huyết sát.”

Trần mù mò ra một điếu thuốc lá cuộn, lão rít một hơi, không tiếp tục nói nữa.

Tất cả những việc này trôi qua rất nhanh, chẳng qua chỉ trong thời gian một hai phút mà thôi, sau lưng xuất hiện tiếng bước chân gấp gáp.

Khi tiếng bước chân ngừng lại, Liễu Hóa Đạo đã xuất hiện bên hông chúng tôi.

Đồng tử mắt lão co mạnh, sắc mặt tím tái khó coi, chằm chằm nhìn mấy xác chết trên mặt đất, lúc lại nhìn tôi với Trần mù, sắc mặt rõ ràng có vài phần biến hóa.

“Đạo trưởng Liễu Hóa Đạo, mấy người này chắc nằm trong tốp người các ông phái tới canh Phị Phát Quỷ lần trước đúng không?” Tôi mở miệng hỏi.

Liễu Hóa Đạo mặt tối sầm gật gật đầu.

“Nghĩ theo chiều hướng xấu, sợ rằng tất cả bọn họ đều đã thành huyết sát...” Tôi lại nói một câu.

Tiếp đấy tôi đi đến vị trí vừa nãy bọn họ ngồi, mô phỏng động tác của bọn họ, ngồi xổm xuống nhìn về phía dưới chân nấm mồ.

Một luồng gió lạnh lẽo, từ phía dưới thổi ra ngoài.

Luồng hơi lạnh đó, trong nháy mắt đã xuyên thấu toàn thân tôi...

..........,,,............

Lời dịch giả: Cảm ơn Hienhien123, yy35773611, Jiangduyen, maitrang90 đã đẩy kim phiếu cho truyện, cảm ơn yy12825005 đã đề cử cho truyện. Lịch up ngày mai là 4c. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận