Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 692. LÝ ĐỘN KHÔNG, KHÔNG MUỐN GẶP CHA NGƯƠI SAO?

Chương 692. LÝ ĐỘN KHÔNG, KHÔNG MUỐN GẶP CHA NGƯƠI SAO?


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Bấc nến trên đỉnh đầu Lý Độn Không, lại lần nữa cháy bùng lên.

Ánh lửa âm u, con ngươi khô khốc mà lõm xuống, trông hung hãn dị thường.

Không chỉ có vậy, bên cạnh Trần mù còn vây rất nhiều người, bọn họ đều là người nhà họ Phùng và đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán canh ở cổng vừa nãy.

Trên mặt bọn họ đều được quệt máu!

Máu này, hiển nhiên cũng hình thành một thứ phù văn kỳ dị!

Tôi đột nhiên hiểu ra, tại sao bọn họ lại chậm trễ như vậy rồi....

Những người này, toàn bộ đều bị Lý Độn Không nhập vong rồi?!

Sức mạnh của phá xác, mạnh ở chỗ vô hình vô thể, nhưng khiến người ta làm được việc vốn không làm nổi.

Vừa nãy Viên Hóa Thiệu gần như là tẩy não những người này, khiến bọn họ ở bên ngoài chặn chúng tôi.

Bây giờ bọn họ ngược lại là thành cánh tay của Lý Độn Không, diệt mạng sống của Viên Hóa Thiệu!

“Ông ấy không hề muốn gặp ngươi, chỉ muốn nhìn thấy ngươi chết.” Trong tiếng ho lẹc khẹc, Trần mù mở miệng nói.

Mí mắt tôi hơi giật giật, giọng điệu lời nói này, Trần mù không hề bị nhập vong?

Viên Hóa Thiệu đột nhiên cười lên, nói: “Độn Không, ngươi là nghĩa tử của ta, thì sao lại nói ra lời ác độc như vậy với nghĩa phụ?”

Những lời này của Viên Hóa Thiệu, khiến lòng tôi càng chán ghét, thậm chí còn cảm giác buồn nôn.

Y cướp đoạt mẹ của Lý Độn Không, Hà Trĩ, ép Lý Âm Dương vũ hóa thành ác, thậm chí còn móc rỗng cơ thể Lý Độn Không làm thành châm nến người, mà còn nói Lý Độn Không muốn giết y là lời ác độc?

Trần mù im lặng không lên tiếng, chỉ là Lý Độn Không trên lưng lão, lửa nến trên đỉnh đầu cháy càng dữ dội hơn.

“Ngươi không hiểu nỗi khổ tâm của nghĩa phụ, thân kế thừa Âm dương thuật, tâm thương người thiên hạ, Lý Âm Dương quá nặng tư lợi, ngươi tâm quá háo thắng, còn mẹ ngươi lại quá lẳng lơ, cả nhà các ngươi, không hành nổi đạo của thiên hạ, mạng của ngươi nằm trên người ta, ta tạo phúc tứ phương, chẳng phải chính là ngươi tạo phúc tứ phương sao? Mạng của một người, mạng của ba người, cho dù là mạng của ba trăm người, ba ngàn người, vì chúng sinh thế gian này, đều là xứng đáng.” Viên Hóa Thiệu lại lắc lắc đầu, thứ miệng nói ra, nhìn như tràn ngập đạo lý, nhưng lại càng khiến người ta nghe mà kinh hãi chán ghét.

Trong lúc nói, Viên Hóa Thiệu lại đi về phía trước cái bàn gỗ.

Giây phút này, Liễu Dục Chú đột nhiên giơ tay, cái cuốc vàng như cái cẳng tay kia, trực tiếp chém thẳng về phía đầu mặt của Viên Hóa Thiệu!

Viên Hóa Thiệu lùi sau nửa bước, cuốc vàng cắm chặt lên mặt đất trước mặt y.

Nếu không lùi sau, Viên Hóa Thiệu sợ là phải bị chém đứt đầu rồi.

“Mũ áo đường hoàng, đạo mạo trang nghiêm, mà lời nói ra nghe hoang đường cực điểm.” Giọng điệu Liễu Dục Chú không chút che đậy vẻ chán ghét của mình, gã sải bước lên trước, đến chỗ phía hơi trước Trần mù.

Viên Hóa Thiệu tuy lùi sau, nhưng trên mặt y vẫn cứ nở nụ cười.

“Đạo sĩ nhà họ Liễu, mỗi một đời đều thế này, trán sinh vân ngang, trong tâm chỉ biết lý, lý là lý vạn người, một đạo sĩ như ngươi, thì sao có thể đại biểu cho vạn người?”

“Nếu Liễu Hóa Yên hơi biết linh hoạt một chút, cũng đã chẳng chết.” “Nói cho cùng, chúng ta vẫn coi như có chút thân sơ.” Trong lời nói của Viên Hóa Thiệu hơi có chút cảm thán.

Y lại tiếp tục nói: “Nể tình tầng quan hệ này, ta có thể chỉ điểm một hai cho ngươi, Xuất mã Xuất hắc Xuất đạo, ta đã đi hai đường, trên đời này vạn pháp đều thông, ngươi cũng đi sai rồi.”

Vân ngang trên trán Liễu Dục Chú ngày càng hằn rõ lên, mắt gã trong nháy mắt vằn đầy tia máu, mà những tia máu đó giống như vỡ tung ra vậy, khiến hai mắt gã đỏ ngầu đến mức như sắp phun lửa vậy.

“Mày đã làm gì với bà ấy?” Liễu Dục Chú giọng khản đặc chất vấn.

“Ồ, đã làm gì sao? Không, không phải là ta đã làm gì, mà là nàng ta mê đắm Âm dương thuật mà ta nói, nhưng lại cứng đầu cố chấp giống hệt tất cả đám người nhà họ Liễu các ngươi, không chịu hy sinh tính mạng của một hai người, ta giảng giải vô dụng, bảo nàng ta đem toàn bộ đạo thuật nhà họ Liễu đều viết ra, mà nàng ta cũng không chịu.”

“Ta muốn để nàng ta sống tiếp, cùng ta nhìn nhiều hơn thói đời nóng lạnh, rồi nàng ta liền sẽ thay đổi ý nghĩ, nhưng nàng ta lại trước sau đều không chịu, năm tháng là một thứ độc, ta không muốn nhìn thấy nàng ta già đi, ta cũng không muốn có con cái, nàng ta lại không chịu ăn đất thọ, cũng kiên quyết đòi sinh đứa trẻ trong bụng ra.”

“Ta bèn chỉ còn cách khiến nàng ta tạm thời chết đi, bạch sát hóa hắc, hắc sát hóa huyết, huyết sát hóa thanh, chắc rằng nàng ta vẫn đang trong thời kỳ huyết sát hóa thanh, ta chuẩn bị đợi nàng ta hóa thanh thi hoàn thành xong, thì táng nàng ta vào đất lành, vũ hóa thành đạo, cũng coi như không uổng nàng ta theo ta một thời.” Giọng điệu Viên Hóa Thiệu chậm rãi đến mức giống như đang giải thích một chuyện tất lẽ dĩ nhiên vậy, tiếc rằng người ta nghe vào trong tai, lại thành không rét mà run.

Đạo sĩ xuất đạo đời trước của nhà họ Liễu đó, mối quan hệ với Viên Hóa Thiệu lại còn là thứ quan hệ này...

Đến cả trong tình trạng mối quan hệ kiểu này, mà Viên Hóa Thiệu còn vẫn có thể giết bà ta, chỉ bởi vì bà ta không chịu trộm thọ? Chỉ là bởi vì, y nhận định năm tháng là một loại độc?

Tâm của kẻ này phải nói là ích kỷ hiểm độc đến một mức độ biến thái khủng khiếp, hổ dữ còn không ăn thịt con, y có thể xuống tay thế này, đúng thật không còn là người.

Liễu Dục Chú đột nhiên không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, gã từ từ gật gật đầu, giọng nói khản đặc đến cùng cực: “Giỏi cho thứ vũ hóa thành đạo, giỏi cho cái theo mày một thời.”

Yên tĩnh, cái khoảnh khắc ấy, bèn là yên tĩnh đến cực độ!

Đêm đen trước bình minh!

Tĩnh lặng trước cơn bão là thứ yên tĩnh nhất!

Giây tiếp theo, Liễu Dục Chú giận đến bật cười, gã vụt mở hai mắt ra.

Trên phần trán hơi hơi dô ra trước, đám vân ngang hỗn tạp đó, dường như hình thành từng đường rãnh nhỏ xíu, rõ nét chưa từng thấy trước giờ.

Đôi mày như kiếm sắc bay lên, càng nhướng cao hơn, giống như giây tiếp theo tên sẽ bắn ra khỏi cung!

Còn về tai của y, thì vành tai trông càng nhọn hơn!

“Giết người đền mạng, mượn nợ trả tiền, thứ mày phải đưa ra cho nhà họ Liễu, bèn là mạng của mày!”

“Thương thiên hại lý, đạo trời không dung, mày còn cần đưa ra lời giải thích, cho những người mày từng hại!” Liễu Dục Chú vụt giơ tay, chỉ về phía mặt Viên Hóa Thiệu.

“Đúng thật là Mặc thủ thành quy, giảng đạo lý với nhà họ Liễu khó như lên trời, vậy ta bèn thu ngươi về dạy dỗ tử tế, tiện thể xem xem đạo thuật của ngươi, liệu có mạnh hơn Liễu Hóa Yên không.”

Viên Hóa Thiệu đột nhiên cười cười một cách u ám, y lại lần nữa sải bước lên trước.

Có điều tôi lại đột nhiên cảm thấy, có chút bất thường.

Viên Hóa Thiệu nói không ít câu, nhưng y lại mãi vẫn không ra tay, nói những lời này đích thực là đang chọc giận Lý Độn Không, chọc giận Liễu Dục Chú, nhưng cũng kéo dài không ít thời gian.

Hơn nữa y đã không chỉ một lần áp sát cái bàn vuông đó rồi...

Tôi cũng chú ý đến, không hay không biết, mười sáu cây nến người kia, phần đầu gần như đều đã bị đốt cháy thành đầu lâu từ lúc nào.

Giữa bàn vuông còn trải không ít thứ, chắc đều là pháp khí Viên Hóa Thiệu định nhắm vào Lý Âm Dương.

Trong số đó còn có một cái bát lật úp!

“Đừng để y chạm vào bàn!” Giây phút phản ứng lại, tôi bèn quát lớn thành lời!

Liễu Dục Chú lại lần nữa giơ tay, một sợi dây vải bay lên trước người, một chuỗi kim bạc bay ra ngoài, bắn thẳng vào mặt Viên Hóa Thiệu.

Viên Hóa Thiệu đến tránh né cũng chẳng thèm tránh né, y đột nhiên nói: “Độn Không, ngươi muốn giết nghĩa phụ, nghĩa phụ tuy đau lòng, nhưng không trách ngươi, có điều ngươi không muốn gặp cha ngươi sao?!”

Những lời này của y, lại khiến lòng tôi chấn động một phát.

Lập tức, tôi liền dâng lên một thứ cảm giác bất an.

Giây tiếp theo, một đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán, lại chắn lên trước người Viên Hóa Thiệu.

Tiếng phụp phụp phụp vang lên, số kim bạc đó toàn bộ đều bắn lên trên người đạo sĩ đó!

Liễu Dục Chú lập tức quay người tức giận nhìn Lý Độn Không trên lưng Trần mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận