Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 343. CỬU KHÚC HUYỀN HÀ

Chương 343. CỬU KHÚC HUYỀN HÀ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Bản thân tôi vốn định ở thôn Liễu Hà nghiên cứu hết sa bàn phong thủy. Còn phải đem Trạch kinh, Cốt tướng,Táng ảnh chi pháp nghiên cứu thấu triệt.

Bắt buộc phải có đầy đủ bản lĩnh trên người, mới có thể có được thế chủ động trước mặt vị Kham dư đại sư kia.

Hiên giờ nhà họ Cẩu đưa ảnh chụp ra, còn hứa sẽ có nhiều tin tức hơn nữa, nói thật, tôi không cách nào kháng cự được thứ điều kiện loại này.

An nguy của bà nội đặt ngay trước mắt, nếu như có khả năng biết người biết ta, cơ hội tôi cứu được bà nội sẽ càng lớn hơn!

Trong lúc do dự, tôi không mở miệng.

Quyết định này tôi không đưa ra được, bởi vì còn liên quan đến Lưu Văn Tam.

Thứ mà ban đầu Hà Dậu Dân chết cũng không chịu đi vớt, chắc chắn không đơn giản như thế.

Tôi không thể nào trói buộc bắt Lưu Văn Tam bất chấp mạng sống đi giúp tôi được.

Lưu Văn Tam cũng im lặng, bập bập hút thuốc, lúc lại nhấp một ngụm rượu, đầu mày nhíu chặt, cũng không lên tiếng.

Đại khái tầm mấy phút sau, người vớt xác lùn hơn đứng cạnh Cẩu Hoàng, Tạ Minh, bước lên trước hai bước.

Hắn do dự rồi lấy ra một món đồ.

Đó là một mảnh đồ vật đen xì xì, giống như là ngọc điêu khắc.

Rộng tầm năm ngón tay, dài bằng một bàn tay, nhìn kỹ thì là bức tượng một ông già.

Mặt Lưu Văn Tam ngay lập tức biến sắc, lão chằm chằm nhìn mảnh ngọc điêu khắc đó.

Thần sắc trong ánh mắt chấn động kinh ngạc khác thường.

Tôi cũng nhìn thêm mấy lần, mới phát hiện cái thứ này có chút giống như cổ ngọc, nhưng lại không có cảm giác thực tế mãnh liệt như cổ ngọc.

Mắt Lưu Văn Tam đột nhiên cũng nheo lại, sự kinh ngạc của lão cũng đã giảm bớt.

Lắc lắc đầu nói: “Đây không phải là tượng Ai Công, cũng không phải là cổ ngọc. Mày định lừa tao?” Giọng điệu của lão có chút không thiện cảm.

Tạ Minh trầm giọng nói: “Đây là một món đồ nhái, tượng Ai Công thật đặt ở nhà họ Cẩu.”

“Chính vì vậy, nhà họ Cẩu mới có bao nhiêu người vớt xác như thế, nếu như anh đồng ý đi, nhà họ Cẩu có thể đưa tượng Ai Công cho anh.”

“Chuyện của Hà Dậu Dân là mộti bài học đau đớn khiến nhà họ Cẩu tổn thất không ít người, nhà họ Cẩu không muốn gây thù với các anh, đây là cơ hội đôi bên cùng có lợi.”

“Cái thứ đó Hà Dậu Dân hắn không dám vớt, anh thì chưa chắc.”

Mắt Lưu Văn Tam cũng nheo lại thành một đường rãnh.

Lão đột nhiên cười cười nói: “Tượng Ai Công, cho thật?”

Tạ Minh gật gật đầu.

Lưu VănTam huơ tay một cái, đầu tiên cầm lấy món đồ nhái trong tay Tạ Minh.

Rồi lão gật gật đầu, bảo: “Được, chuyến này tao đi, để xem xem rốt cục có nguy hiểm gì, nhà họ Cẩu cũng đừng bảo Lưu Văn Tam tao hét giá trên trời.”

“Bảo tao vớt xác, tìm Thập Lục là để bói quẻ hoặc là chuyển nhà đúng không? Âm dương tiên sinh bói quẻ xem phong thủy, giá không rẻ đâu.”

“Chúng mày cần cho Thập Lục không chỉ mỗi thông tin, mà còn phải cho cả người.”

Lưu Văn Tam chằm chằm nhìn Tạ Minh, lại ngoảnh đầu sang nhìn gã đàn ông cao gầy Cẩu Hoàng một cái.

Cẩu Hoàng cười cười: “Nhà họ Cẩu truyền lại cũng đã hơn trăm năm rồi, phong thủy chắc chắn không vấn đề gì, còn về việc xem tướng bói quẻ, có thể ăn bát cơm này ở Huyền Hà, mạng ai mà không cứng? Quá câu nệ vào những thứ này ngược lại sẽ ở thế hạ phong, anh bảo có đúng không?”

“Thế chúng mày tìm Thập Lục làm cái gì?” Lưu Văn Tam nhíu chặt mày.

Tôi cũng vô cùng nghi hoặc.

Thứ nhất là sau khi Tạ Minh lấy tượng Ai Công ra, Lưu Văn Tam đã thay đổi quyết định.

Thứ hai chính là, theo như những gì Cẩu Hoàng nói, không cần tôi xem tướng bói quẻ, bọn họ cần gì phải tốn bao nhiêu công sức như thế?

Vị Kham dư đại sư đó lợi hại như vậy, nhà họ Cẩu cũng chẳng phải ngu, tự nhiên đi đắc tội với y, trong đây chắc chắn có giấu giếm gì đó.

Cẩu Hoàng cũng tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng có nghe qua núi Vô Thổ, trong đó có không ít đồ ngon, cậu ta vào trong xong mà còn sống ra ngoài, tên người đuổi xác Mã Bảo Nghĩa kia lại không thấy ra. Bất kể là bản lĩnh hay là may mắn, La Thập Lục tuyệt đối không phải người tầm thường.”

“Vớt cái thứ kia, chúng tôi cũng không biết liệu có biến cố gì khác không, hoặc giả cũng có liên quan đến phong thủy.”

“Các anh nếu đã là quan hệ bố nuôi với con trai nuôi, hai người đi cùng chắc là bản lĩnh sẽ càng nhiều hơn, đây chính là nguyên nhân.”

Ngừng một chút, Cẩu Hoàng lại bổ sung một câu: “Nếu như thứ đó vớt lên được, bảo nhà họ Hoàng cùng giúp cũng có vấn đề gì đâu? Những năm nay bảo bối dưới sông Huyền Hà ngày càng ít rồi, gia nghiệp muốn lớn mạnh, thì phải có phúc đức của tiền nhân, nghĩ lại nơi mà người đó sắp bảo La Thập Lục đi, sẽ không thiếu được đồ ngon.”

Trên đời này có một câu nói rất hay, người chết vì của chim chết vì mồi.

Tôi nghe ra được thái độ này từ trong lời nói của Cẩu Hoàng.

Tiếp đấy, Cẩu Hoàng liền bảo chúng tôi đi chuẩn bị, sáng mai sẽ lái xe tới đón chúng tôi.

Cũng vào lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên nói một câu: “Thế thì đưa thêm ít người, không vấn đề gì chứ?”

Mắt Cẩu Hoàng sáng lên, cười nói: “Mời anh tới nhà làm việc, đương nhiên là nghe theo sự sắp xếp của anh, đưa thêm bao nhiêu người cũng được.”

Sau khi dứt lời, hắn cũng chẳng nán lại thêm, quay người liền đi ra ngoài.

Tạ Minh rõ ràng có chút tiếc nuối, nhìn bức tượng Ai Công trong tay Lưu Văn Tam, còn phải để Cẩu Hoàng kéo ra ngoài.

Hà Thái Nhi lên trước đóng cổng lại, trong mắt bà ta toàn là sự lo lắng.

Tôi nhìn sang Lưu Văn Tam, thành khẩn nói một câu cảm ơn.

Sự cảm kích đã không thể dùng từ ngữ biểu đạt, mà quan hệ giữa tôi và Lưu Văn Tam, cũng không cần câu nệ những thứ này.

Cúi đầu lại nhìn tấm hình trong tay một cái, tôi thở hắt ra một hơi, nói rành rọt từng từ một: “Chú Văn Tam, chuyến này cháu sẽ giống như một người đàn ông thực thụ, đứng ở phía trước, bản lĩnh gì có thể dùng được đều sẽ sử dụng hết. Sau này đón bà nội cháu về nhà, cháu mới không đến mức chỉ có thể tìm người đến giúp được.”

Lưu Văn Tam thì phẩy phẩy tay, lão cũng chẳng nói gì với tôi, mà quay đầu lại nhìn Trần mù một cái, khẽ ho một tiếng: “Ông là thằng mù, chứ có phải thằng điếc đâu, không nghe thấy mấy câu ban nãy à? Không tỏ thái độ gì à?”

Ngao sói thì đột nhiên ngẩng đầu lên, áo u một tiếng.

Lưu Văn Tam ai dô một câu, nói: “Đến con ngao sói cũng biết phải đi, cái lão mù nhà ông điếc thật chắc?”

Trần mù dụi tắt điếu thuốc trong tay, lão đứng dậy, bình thản nói một câu: “Lúc hạ táng Trương Cửu Quái tao đã nói rồi, nếu như cần thiết, cái mạng của lão mù này sẽ dùng trên người Thập Lục, không cần mày phải nhắc.”

“Chú Trần...” Tròng mắt tôi đã hơi đỏ lên.

Trần mù thì lại nhìn sang bà cụ Hà, nói một câu: “Con đã định dạy Thập Lục dẫn đường âm, dùng gậy khóc tang, con thấy nó đã có gậy, bà dạy nó được mấy phần rồi?”

Câu hỏi này của Trần mù, không hề nói cho phép hay không, rõ ràng đã nhìn ra được ý tứ.

Bà cụ Hà đứng dậy đi vào trong phòng, đồng thời cũng vứt lại một câu.

“Nó còn nắm không chắc gậy, Âm dương tiên sinh tuy lợi hại, nhưng thân thủ thế này vẫn cần chúng mày bảo vệ.”

“Trước nay Âm dương tiên sinh đều không được chết yên lành, hy vọng nó đừng chết, Lưu Văn Tam mày cũng phải sống mà về, nếu không, tao chắc cũng chẳng có cháu mà bế nữa.” Bà cụ Hà thì đi rồi.

Nhưng cái bọc vải của bà cụ hóa ra lại rớt lại.

Trần mù bước lên trước, nhặt nó lên, đeo lên trên vai.

Sau đó bèn là ai tự xếp đồ của người đó, cũng ở trong phòng ngủ nghỉ.

Ngày hôm sau mới sáng sớm Cẩu Hoàng đã lái xe tới rồi.

Lên xe xuất phát, thì chỉ có tôi, Trần mù, Lưu Văn Tam, cùng với ngao sói.

Sau khi rời khỏi thôn Liễu Hà xong, tôi nhòm cái mặt tròn của Cẩu Hoàng trong kính chiếu hậu, hỏi hắn chúng tôi đi đâu?

Cẩu Hoàng cũng chẳng giấu giếm, nói một câu: “Bá Châu, Đường Trấn, vịnh số một của Cửu Khúc Huyền Hà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận