Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 124. GIỜ TỐT ĐÃ ĐẾN

Chương 124. GIỜ TỐT ĐÃ ĐẾN


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Nếu không phải là như vậy, thì làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế?

Đêm qua có người lén lút mở cửa phòng nhìn trộm tôi.

Ban nãy tôi và Trần mù để lộ thông tin âm thai đang ở trong phòng, còn bảo Hứa Đức Sưởng phái người canh chừng, lúc này mới qua chưa đầy một tiếng, đã lập tức bắt lửa?

Kẻ đó không chỉ nhắm đến âm thai, mà còn muốn thiêu nó!

Cũng may là tôi để nó vào trong rương gỗ, lại đeo sau lưng, nếu tôi để cả rương gỗ và âm thai trong phòng, sợ là lúc này đã bị thiêu thành tro bụi rồi.

Hứa Đức Sưởng vội vàng lao về phía khu nội viện, mấy người bảo vệ và người làm còn lại ở ngoài sân cũng vội vàng chạy theo.

Vương Thực thì cũng gọi người kéo đường ống nước nhanh nhanh đi dập lửa.

Tôi đang định đi vào theo, kết quả Trần mù lại cản tôi lại, lắc lắc đầu: “Thập Lục, thiên tai nhân họa, quỷ quái chưa loạn, thì vẫn chưa phải là chuyện để mày quản. Đêm nay phải tiễn âm, tất cả đồ cần dùng đều chuẩn bị đầy đủ rồi, chúng ta phải ở đây canh chừng.”

“Chú Trần...” Tôi đang định nói lại ngậm miệng lại.

Kẻ đó muốn thiêu âm thai, đương nhiên cũng chẳng muốn chúng tôi có thể tiễn âm tử tế, nói không chừng chúng tôi vừa vào nội viện, đến lúc ra thì con bò già này đã biến mất rồi.

Những thứ đồ khác có bị hỏng còn có thể thay thế được, chứ bò già mà mất, sợ là chẳng dễ tìm.

Tôi gật gật đầu, biểu thị mình đã rõ.

Lưu Văn Tam lại nhíu mày, nheo mắt nhìn vào trong khu đại viện, rồi đột nhiên lại nói một câu: “Thập Lục, Trần mù, hai người ở đây trông chừng, tôi phải đi xem Lý Vĩnh Huy một chút, tiện thể lôi nó ra luôn, tránh không để xảy ra thêm vấn đề gì khác nữa.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam cũng vội vàng vào trong khu nhà.

Lúc này, bên ngoài khu nhà rộng lớn của nhà họ Hứa, chỉ còn lại ba người tôi, Trần mù, và bà cụ già kia.

Con bò già đã chẳng còn quỳ trên mặt đất nữa, mà đứng bên cạnh bà cụ, dùng đầu dụi dụi vào người bà cụ.

Tôi nhìn khu nhà một cái, bên trên khói bốc cuồn cuồn, sau đó dẹp các suy nghĩ khác lại, bắt đầu chuẩn bị bố trí bàn thờ.

Chưa đến lúc trời tối tiễn âm, đồ cúng tam sinh không được bày lên bàn cúng, nhưng có thể đem những món đồ khác bày biện hoàn tất.

Đem chiếc bàn vuông đen vác đến đặt ở trước cổng chính nhà họ Hứa.

Bốn góc bàn đặt bát hương cắm hương vào, sau đó ở phía hai bên đặt hai chiếc bàn cúng .

Hai chiếc bàn cúng đầu tiên nằm trên cùng một đường thẳng với hai bên cổng chính, tiến ra ngoài năm mét, lại đặt hai chiếc bàn cúng nằm đối xứng nhau, nhưng khoảng cách giữa chúng thì có hơi thu hẹp lại.

Lại tiến ra ngoài năm mét nữa, lại là hai chiếc bàn cúng đối diện có khoảng cách được hơi thu hẹp lại, cứ như vậy chín lần!

Đến cuối cùng bàn cúng không đủ dùng, vẫn là nhờ việc dập lửa đã hoàn tất, có bảo vệ và người làm đi ra, tôi mới bảo họ bê thêm tới.

Xếp bàn cúng xong, thì trên nền đất thuận theo bàn cúng, xếp tiếp từng cây nến đỏ một.

Dương gian đường lớn âm gian đường nhỏ, tiễn âm chính là từ Dương quan đi tới cầu Nại Hà!

Không có âm sai câu hồn dẫn đường, thì phải nhờ vào bò già thông âm, âm thai khoác áo hoàng bì lên người, gia tiên sẽ dẫn nó qua đường âm, vào Hoàng Tuyền, rồi tới cầu Nại Hà đầu thai.

Chỉ có âm thai mới có thể dùng hoàng thuật tiễn âm, không được là hài linh, cũng không được phép là mẫu tử sát từng hại người!

Bởi vì âm thai bản thân đã đầu thai thành công, chưa được ra đời đã mất mạng, sau khi có được tên họ và sinh thần bát tự, thì tên sẽ được xuất hiện trên sổ sinh tử, Diêm La cũng sẽ biết được nỗi oan tày trời này!

Bất luận bà bầu chết vì lý do gì, đứa bé đều vô tội, người đầu thai kiếp trước đã xóa hết nợ nghiệp, kiếp này chưa ra đời thành công đã chết, Diêm La cũng sẽ đồng tình, nên sẽ đồng ý cho âm thai trực tiếp qua cầu Nại Hà đầu thai.

Nếu như âm thai đã hại người, vào đến âm giới sẽ bị âm sai câu đi, bà đỡ âm linh sử dụng thuật tiễn âm này cũng sẽ gặp báo ứng.

Trong lúc suy nghĩ, tôi luôn nhớ lại nội dung của Âm sinh cửu thuật, rất nhanh đã xếp xong hai hàng nến đỏ.

Lúc này, ở đây đã giống như một con đường nhỏ, từ trước cổng nhà họ Hứa, từ từ nhỏ dần đi thông tới đường âm.

Trời đêm giờ tý, lúc âm khí mạnh nhất trong đêm, chính là giờ để bò già tiễn âm!

Cũng vào lúc này, có một âm thanh khàn khàn đầy đau khổ vang lên làm đứt quãng suy nghĩ của tôi.

“La âm bà... Cậu bày biện xong chỗ này, sợ là cũng chẳng còn tác dụng gì nữa...”

Tôi ngẩng đầu lên.

Hứa Đức Sưởng cả người bẩn thỉu, dính đầy bụi tro, từ trong đi ra.

Bước chân hắn thất thểu, trong mắt nổi đầy tia máu, trên mặt cũng đầy vết bẩn, vô cùng lôi thôi.

Vương Thực đi canh dìu hắn, cũng liên tục thở dài.

“Con trai tôi, mất rồi.”

Hứa Đức Sưởng khó khăn mở mồm, môi dường như bị cắn rách, vẫn còn có vết máu đỏ đang rỉ ra.

Giọng nói của hắn khản đặc: “Sau khi dập lửa xong, tôi lật tung cả căn phòng lên, rất nhiều thứ đều bị thiêu cháy, giường gần như chỉ còn trơ giá đỡ, nhưng không nhìn thấy Vĩnh Xương...”

Mắt nhìn Hứa Đức Sưởng sắp khóc, tôi đang chuẩn bị nói, thì Trần mù đã mở mồm trước tôi.

“Hứa gia chủ, không phải đau buồn sớm quá.” Giọng điệu của Trần mù rất bình tĩnh.

Sắc mặt Hứa Đức Sưởng hơi ngơ ngác, sau đó lập tức lại càng đau khổ hơn, còn định nói tiếp.

Thì Trần mù đã tiếp tục mở mồm: “Nếu Thập Lục đã tiếp tục bày biện, thì có nghĩa là có thể tiếp tục tiễn âm, còn về con trai anh, chắc chắn sẽ không ở trong phòng, mà là ở một nơi an toàn. Chúng tôi ở đây không vào trong, cũng là vì không muốn xuất hiện thêm việc loạn gì nữa, nhà họ Hứa, chẳng mấy yên ổn.”

Giây tiếp theo, con mắt của Hứa Đức Sưởng vụt trợn tròn lên, hắn vốn đau buồn tuyệt vọng.

Trong chớp mắt đã thành sự kinh ngạc vui mừng như việc sống sót sau kiếp nạn.

Trần mù không cho tôi nói ra việc âm thai ở trong rương gỗ, mà ngược lại còn có ý dẫn dắt rằng âm thai đang ở một nơi an toàn, đây cũng là biểu hiện của sự cẩn trọng.

Lão mà không mở mồm, tôi rất có khả năng đã nói ra rồi...

“Trần tiên sinh... La âm bà... Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!” Hứa Đức Sưởng vui mừng xong, biểu cảm đột nhiên thay đổi, còn khiến tôi có chút không phản ứng kịp.

Hắn nói xong câu đó, thần sắc lập tức trở nên hung tợn hơn nhiều, quay đầu nhìn Vương Thực một cái: “Gọi tất cả bảo vệ lại, bảo tất cả người trong khu nhà ra đây! Bao gồm lão thái gia, bàn ghế trà nước tất cả đều bày tử tế.”

“Tất cả mọi người đều phải ở trước mắt tôi.”

“Bất kể bọn họ nói gì, không đồng ý ra sao, đều bắt buộc phải ra đây, tất cả đợi đêm nay tiễn âm xong, tôi giải thích với lão thái gia sau.”

Sắc mặt Vương Thực lập tức căng lên, có điều cũng không nói gì, chỉ vội vàng chạy vào trong cổng.

Tim tôi đập hơi nhanh, Hứa Đức Sưởng là một người thông minh, hắn làm như thế này, thì tất cả mọi người đều ở trước mặt hắn, kể cả có kẻ muốn làm loạn cũng chẳng có cách gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Khu đất trống ở phía bên kia cổng chính khu nhà, ít nhất cũng phải mấy chục người, ngồi quanh bàn trà, nam nữ già trẻ đều có, vừa nhìn chúng tôi vừa rì rầm bàn tán, có điều tiếng nói cũng không lớn.

Tôi chú ý đến việc thần sắc của một bộ phận người có chút không bình thường, đặc biệt là một đôi vợ chồng già gần sáu mươi tuổi, càng có vẻ chống đối, lập tức hiểu ra, đó chắc chắn là bố mẹ của Hứa Đức Sưởng.

Người già mê tín, trong nhà xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn không muốn quản.

Cho dù có quản, cũng tuyệt đối không đưa về nhà.

Chỉ có điều vì Hứa Đức Sưởng quá kiên quyết, nên bọn họ đương nhiên cũng chẳng có cách nào.

Lúc những người này đi ra, tôi có chú ý nhìn qua, nhưng cũng chẳng nhìn ra được ai là người có vấn đề.

Lưu Văn Tam cũng đã ra đây rồi, lão mang theo xác chết của Lý Vĩnh Huy và Hoàng San San, để xác chết của Lý Vĩnh Huy ở phía dưới bậu cửa, còn Hoàng San San thì làm theo yêu cầu của tôi, đặt ở phía dưới chiếc bàn vuông lớn màu đen.

Tôi còn đưa cho bà cụ già kia một chiếc ghế, ngồi ở vị trí phía sau chiếc bàn vuông lớn màu đen.

Con bò già bị tôi dắt đến phía trước bàn cúng, tuổi của nó cũng lớn thật, chẳng thức được, mà nằm phục ra đất ngủ.

Thời gian chầm chậm trôi, nguyên một ngày rất khó chịu đựng!

Cuối cùng, cũng đã đến lúc trời tối.

Tôi bắt đầu bày tiền âm phủ, hoa quả cúng lên bàn ở hai bên, cuối cùng đợi đến lúc sắp tới giờ tý, tôi mới đặt chiếc rương gỗ xuống, lấy âm thai ra.

Hôm nay trời đêm rất trong, mặt trăng thành một cái mâm lớn, rải ánh trăng mát lạnh xuống.

Con bò già dường như cảm nhận được điều gì đó, kêu một tiếng bò ò xong, từ từ đứng dậy.

Tôi đem âm thai đặt lên cổ nó, dùng tay của âm thai, cuốn lấy lông bờm trên cổ nó.

Đồng thời, tôi bảo hai người bảo vệ của nhà họ Hứa đi thắp nến lên, toàn bộ nến đỏ xếp hai bên con đường nhỏ, đều thắp lên hết!

Ngay sau đó, lại đem đồ cúng tam sinh bày vào lên vị trí chính giữa của chiếc bàn gỗ đen lớn.

Mấy phút sau, trên con đường nhỏ, ngọn lửa nến đỏ leo lét đã cháy, rồi chẳng biết từ lúc nào, hóa ra đều đã dựng đứng cả lên!

Cảnh tượng này, cho dù là tôi cũng phải tặc lưỡi, trong mắt có đôi chút kinh sợ.

Mắt của Hoàng San San vẫn cứ mở ra, có điều lúc này, đã không còn đem lại cho tôi thứ cảm giác âm u kinh khủng rợn người nữa.

Mà ngược lại toát ra một cảm giác thê lương và chết chóc.

Mập mờ, trong tròng mắt cô ta dường như có ánh lên màu đỏ máu, giống như là sắp có huyết lệ chảy ra vậy!

Tôi cũng chẳng còn biết, đúng thật là mẫu sát rơi lệ, hay là do bị ánh nến đỏ chiếu vào nên hình thành ảo giác như vậy nữa.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, nói với Hoàng San San một câu: “Tôi đã nói với cô rồi, đứa bé vô tội, bây giờ nó muốn đi đầu thai, những hành vi của cô, không đáng làm mẹ, bây giờ có hối hận cũng muộn rồi, tôi cũng sẽ không cho phép cô chạm vào nó nữa.”

Dứt lời, tôi liền quay người đi, đối mặt với con đường nhỏ được hai hàng nến đỏ và bàn cúng xếp tạo thành.

Tôi nhìn thẳng về phía trước, hít sâu một hơi xong, từ từ quỳ xuống dưới đất, cúi xuống lạy sáu lần.

Sau đó tôi ngẩng đầu lên, trầm giọng hô to: “Năm Đinh Dậu, tháng Tân Hợi, ngày Đinh Tỵ, giờ tý!” “Ta là thầy đỡ âm linh địa giới Khai Dương, La Thập Lục! Sáu khấu đầu, cầu thông âm lộ!”

“Lân Nhi sinh vào hôm qua, năm Đinh Dậu, tháng Tân Hợi, ngày Bính Thìn, giờ Thìn, tuổi gà!”

“Tên là Hứa Vĩnh Xương, lấy da hoàng tiên làm áo hộ âm thai, lấy bò già làm thú cưỡi thông âm lộ, mệnh nặng tám cân hai lạng, có thể đầu thai vào luân hồi!”

Giọng nói của tôi lại lần nữa trở nên the thé chói tai, có điều cho tôi cảm giác, không hề khuếch tán ra chỗ khác, mà ngược lại chỉ vọng đi vọng lại bên trong con đường nhỏ hai bên có ánh nến đỏ đung đưa này.

Lờ mờ, trên con đường này cũng bắt đầu có sương mù.

Rất nhanh đã thành sương trắng mù mịt, ngược lại không còn nhìn thấy con đường nhỏ nữa, đến cả tầm nhìn phía xung quanh cũng trở nên mơ hồ.

Bên tai lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.

Chỉ còn lại con đường nhỏ được hình thành bởi ánh sáng mờ mờ của hai hàng nến là còn mập mờ nhìn thấy.

Lạnh lẽo, lạnh đến mức toàn thân tôi khẽ run lên một cái, cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay.

Tôi hít sâu một hơi, lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía trước, gân cổ lên hô to một tiếng: “Giờ tý chính khắc, âm dương luân chuyển, giờ tốt đã đến, bò già tiễn âm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận