Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 108. PHÚ QUÝ CỦA NGƯỜI, SINH RA CỬU CỐT

Chương 108. PHÚ QUÝ CỦA NGƯỜI, SINH RA CỬU CỐT


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Đối diện với khách sạn là phố ăn vặt, lúc đi ăn, Cố Nhược Lâm cứ cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì vậy, không nói lời nào.

Liễu Kiến Thụ thì vồn vã hơn hẳn, cũng liên tục xin lỗi tôi về chuyện lúc trước, nói trước đây gã có mắt như mù, vậy nên mới cứ thấy tiền là sáng mắt lên.

Từ Lệ Quyên thì cứ vừa ăn, vừa lau nước mắt.

Tôi hiểu rõ vì sao bà ta lại như vậy, rất đơn giản.

Liễu Kiến Thụ chịu chủ động nhận lỗi, rõ ràng là có dấu hiệu biết quay đầu là bờ.

Theo như tôi nghĩ, thì đây là sự tỉnh ngộ khi sợ hãi đến đỉnh điểm.

Trơ mắt ra nhìn Báo gia chết trước mặt mình, báo ứng mà tôi nói linh nghiệm ngay lên người Báo gia!

Gã mà không sợ, thì đã không quỳ trước mặt tôi rồi!

Hơn nữa Báo gia đã chết, gã không cần trả nợ đánh bạc nữa, còn có thể dùng món tiền kia của lão Liễu để làm lại từ đầu được.

Nếu gã không ngu, thì đương nhiên không bước chân lại vào vũng lầy này nữa!

Dù gì đánh bạc, chẳng phải cũng chỉ vì muốn làm giàu trong chốc lát hay sao?

Món tiền này của lão Liễu, đúng là chẳng ít ỏi gì!

Còn chưa ăn xong bữa cơm, tôi đã đem cái vali đẩy ra trước mặt Từ Lệ Quyên.

Từ Lệ Quyên ngơ ngác không hiểu, và còn có chút hoảng loạn.

Liễu Kiến Thụ cũng gượng cười, nói: “La tiên sinh, tiền này anh cứ giữ đã, đợi ngày mai lập thẻ cho mẹ tôi xong thì hãy đưa.”

Tôi lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: “Vết xe đổ ngay trước mặt anh, tôi thấy là bản thân anh cũng sẽ tự cảnh tỉnh, chỉ cần sau này chịu làm ăn chân chính, thì mọi thứ đều còn kịp.”

“Lão Liễu mạng cứng, tiền của lão cũng có sát, đã để lại cho hai người, người khác muốn động vào, thì chắc chắn cũng chẳng có được gì tốt đẹp đâu.”

“Tới lúc đó về thôn Liễu Hà, cũng có thể nhờ thôn kiếm ít việc cho cậu làm trước.”

“Nếu anh vẫn cứ muốn ôm tiền đi đánh bạc thật, thì đấy cũng là cái số của anh, tất cả đều không liên quan gì đến chúng tôi.”

Nói những lời này, trong đó đương nhiên cũng có ý hù dọa Liễu Kiến Thụ nữa.

Nhưng phần nhiều, là những đạo lý mà tôi lý giải được.

Từ Lệ Quyên thì cảm động đến rơi nước mắt, nói là nếu tìm được công việc đàng hoàng cho con trai bà ta làm thật, thì đúng là tốt quá.

Bao nhiêu năm nay ở phố cổ, gã học hành không vào đầu, chơi bời lêu lổng, mới dần dần thành ra thế này.

Tôi thì lại cười cười, nói chỉ cần quyết tâm theo con đường tử tế, kể cả chỉ là đi làm ruộng, cũng vẫn có thể sống tốt được.

Liễu Kiến Thụ thì ngẩn ngơ nhìn cái vali, cũng chẳng mở mồm nói chuyện.

Ăn cơm xong, chúng tôi quay về khách sạn.

Liễu Kiến Thụ cứ ôm khư khư cái vali, vô cùng cẩn thận, cứ như sợ bị người ta cướp mất vậy, tâm trạng Từ Lệ Quyên tốt lên rất nhiều, không giấu được nụ cười trên mặt.

Đương nhiên, sâu trong đáy mắt bà ta vẫn còn chút đau buồn khó diễn tả, đấy có lẽ nguyên nhân đến từ lão Liễu.

Người đã mất rồi, tôi cũng chẳng có gì để khuyên.

Phòng của tôi và Cố Nhược Lâm nằm ở vị trí ngay chỗ cầu thang tầng hai.

Sau khi vào phòng, Cố Nhược Lâm liền vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Tôi thì qua mép giường bên kia ngồi xuống.

Có chút rụt rè căng thẳng nhìn ra cửa phòng vệ sinh, bên trong là tiếng nước rào rào.

Tôi không tưởng tượng linh tinh, chỉ thấy căng thẳng không chịu được.

Trong lòng thở dài, cảm giác bản thân quá nhút nhát quá vô dụng, không có gan để tỏ tình với Cố Nhược Lâm!

Bởi vì tôi sợ bị từ chối, tới lúc đó mới là ngại.

Còn cứ như thế này, dường như cũng không tồi!

Hai chúng tôi sớm chiều bên nhau, tôi cũng có thể giúp đỡ cô ta.

Tôi cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, cũng chẳng biết Cố Nhược Lâm bước ra từ lúc nào.

Cô ta đứng trước mặt tôi, thần sắc có hơi căng thẳng, mặt mũi có đôi chút ửng đỏ.

Mùi hương nhẹ nhàng từ người cô ta bay lại, ánh trăng từ khung cửa sổ chiếu rọi lên người cô ta, ngũ quan tinh tế, gương mặt mộc trong veo như nước, khiến tôi nhìn ngẩn cả người.

Tôi vội vàng véo mạnh vào đùi mình một cái, định thận lại.

“Uhm... Nhược Lâm, em có việc gì mà cần phải hỏi tôi vậy?”

Cố Nhược Lâm mới mím môi, nói nhỏ: “Lần trước chẳng phải anh nói, anh có nhìn tướng mặt của em à? Sau đó anh nói anh biết chút ít về xem tướng.”

“Bao nhiêu lâu như thế, em mới phát hiện hóa ra anh xem tướng lợi hại như vậy, có thể nhìn được sinh tử phúc họa của người ta. Vậy nên em muốn nhờ anh xem tướng giúp em.”

Nói thật, Cố Nhược Lâm vì lý do này mà lấy một phòng, đúng là khiến tôi kinh ngạc.

Đồng thời tôi cũng cảm giác, đây cũng là biểu hiện của việc cô ta rất tin tưởng tôi.

Rõ ràng, lúc Báo gia bị chém chết cô ta sợ chết khiếp, nên mới hoảng hốt nhìn tôi, lúc này đã bình thường trở lại.

Tôi cười cười, sau đó mới nghiêm túc giải thích: “Tôi đúng là chỉ biết một chút ít, chẳng qua là gặp may thôi.”

Sau đó tôi nghiêm túc quan sát mặt của Cố Nhược Lâm.

Làn da trắng mịn như bạch ngọc dương chi, ngũ quan rất nổi bật, rất xinh đẹp.

Tôi lắc lắc đầu, trong lòng chửi mình một tiếng, định thần lại, không cho bản thân được tưởng tượng linh tinh nữa.

“Tôi không nhìn ra có gì đặc biệt cả, cũng chẳng nhìn ra có gì không tốt, để tôi mò một lượt xương mặt của em nhé?” Tôi hít sâu một hơi, nói.

Câu nói này hoàn toàn phát ra từ đáy lòng, hoàn toàn không có chút tà niệm hay ý gì khác.

Cố Nhược Lâm nhắm mắt lại, gật đầu.

Hai tay tôi nâng lấy cằm cô ta.

Nhớ mang máng, chỗ này trong Cốt tướng gọi là di cốt, tiếp đó tôi lại từ từ sờ dần ra phía sau.

Làn da tươi trẻ mềm mại, mang chút mát lạnh, cũng may Cố Nhược Lâm nhắm mắt lại, chứ lúc này mặt tôi đã nóng bừng.

Sờ đến cái xương chẩm sau gáy cô ta, xương chẩm có hơi lồi lên chút ít, ngay sau đó tôi lại từ sau gáy lần sờ lên đến xương đỉnh đầu, cũng là vị trí thiên linh, sờ tiếp về phía trước, thì là xương thiên đình rồi.

“Anh Thập Lục, đây không phải là xem tướng mặt, em nghe nói, đây gọi là mò cốt?”

Cố Nhược Lâm đột nhiên khẽ nói một câu.

Tôi thở hắt ra một hơi, lúc này tâm trí hoàn toàn không chút tạp niệm, trả lời rằng: “Đúng, đoán cốt biết mệnh, tướng mặt có thể thay đổi, cái không thể thay đổi ở người là tướng cốt.”

“Mặt đại biểu cho hiện tại, cốt đại biểu cho cả cuộc đời, tướng cốt và tướng mặt bổ trợ lẫn nhau, không thể chia ra để phán đoán. Tôi nhìn tướng mặt của em không thấy có vấn đề gì, tuy rằng cốt tướng tôi vẫn chưa hiểu được nhiều, nhưng có thể mò trước một lượt rồi nghiên cứu sau.”

Mặt Cố Nhược Lâm bừng đỏ lên không ít.

Tôi thì chẳng cảm thấy có vấn đề gì, có thể là do cây ngay không sợ chết đứng chăng?

Từ xương thiên đình sờ đến xương tá xuyến, cũng tức là từ xương trán sờ ra theo hai bên xương mày, cuối cùng đến xương thái dương, cũng chính là vị trí huyệt thái dương.

Tôi đại khái đã nhớ hết tất cả cảm giác mà các xương đem lại cho tôi.

Còn về xương mày và sống mũi cùng với xương gò má, tôi đều có thể trực tiếp nhìn thấy rõ, nên không cần thiết phải sờ nữa.

Tôi hạ giọng lẩm bẩm: “Đầu không dị cốt, khó thành tướng quý, phú quý của người, sinh ra cửu cốt.”

“Xương gò má sáng sủa cao dày, xương dịch mã đầy đặn nhô lên.” “Xương tướng quân nằm ngang vị trí tai, xương nhật nguyệt tròn đầy không phá.”

“Xương long cung không lồi không lún, xương phục hy vào thẳng thiên đình.”

“Xương cự ngao sau tai nhô cao, xương phụ long giác cao vào biên địa.”

“Nếu như cửu cốt đều đạt được mức độ này, bèn là tướng cửu ngũ, trước đây là tướng Đế Vương. Mỗi một xương đều đại biểu cho một loại khí vận, đây là sinh ra đã có, không ai có thể cướp được.”

Cũng vào lúc này, Cố Nhược Lâm đột nhiên mở mắt ra, lông mi cô ta rung nhẹ, nghiêm túc nhìn tôi, khẽ hỏi: “Thế anh Thập Lục, chỗ xương nào đại biểu cho vận nhà? Xương của em, thì như thế nào?”

Tôi lập tức hiểu ra, nguyên nhân khiến Cố Nhược Lâm bảo tôi xem tướng, cũng là vì nhà họ Cố...

Chẳng biết tại sao, tôi lại càng cảm thấy thương xót hơn.

Cô ta đúng là đặt toàn bộ tâm trí lên nhà họ Cố.

Vô thức, đôi tay tôi đặt vào vị trí đuôi mắt của Cố Nhược Lâm, ngay đúng chỗ bên trên xương gò má, nguyên bàn tay như đang ôm lấy khuôn mặt cô ta vậy.

Tôi hạ giọng nói một câu: “Chính là chỗ này, xương dịch mã, đại biểu cho sức khỏe và vận nhà.”

Khuôn mặt của hai người cách nhau quá gần, hơi thở của Cố Nhược Lâm như hoa, phả lên mặt tôi, có chút ngứa ngáy.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt đột nhiên có chút mơ màng và hoảng loạn.

Tim tôi run lên một cái, chẳng biết lấy dũng khí ở đâu ra, cúi xuống nhìn vào đôi mắt cô ta.

Có một thứ khát vọng vô cùng mãnh liệt, muốn cúi đầu xuống nữa!

--------

Giải thích từ dịch giả: vị trí một số xương mặt không có tại c102.

Xương tướng quân: là xương kéo dài từ trên đuôi mắt ra đến trên tai.

Xương long cung: là xương bao quanh hố mắt.

Xương cự ngao: là phần xương lồi lên phía sau mang tai nối với gáy.

Xương phụ long giác: xem phim tiên hiệp thấy mấy con rồng biến thành người xong trên đầu có hai cái sừng hông? Vị trí mọc sừng là xương long giác!

PS: Ngồi dịch cho đã mất 2h, check các loại xương để giải thích mất 30p, đi đun nước pha cafe mất 5p đi vào thấy con thần thú đã rút phích điện ra để sạc ipad của nó. Cố bình tĩnh mở lại máy lên, đau lòng phát hiện hơn 1/2c đã ko cánh mà bay, lại mất gần 1h nữa làm lại TT. Thần thú là một thứ vứt đi thì không nỡ, mà để lại nuôi thì tăng xông suốt ngày ><

Lại bắt đầu thu thập kp, đề cử, donate cho lần bạo chương CN tuần sau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận