Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 51. GÀ ĐỨT ĐẦU

Chương 51. GÀ ĐỨT ĐẦU


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Lưu Văn Tam lại gọi tôi, tôi tiến đến đóng cổng lại, rồi mới đi vào phòng Lưu Văn Tam.

Tôi giật cả mình, Lưu Văn Tam xếp chồng hai cái ghế, đứng bên trên lung lay sắp đổ, cố bám lấy xà nhà.

Lão vẫn cố thò thay vào móc thứ đồ ở phía trên xà nhà, tôi cũng không nhìn rõ lão đang mò cái gì.

Tôi vội đến giữ lấy ghế: “Chú Văn Tam, chú cẩn thận tý, nhỡ mà ngã cái là lớn chuyện đấy.”

“Mịe! Thập Lục mày đừng có trù chú Văn Tam mày, thằng con trù thằng bố, là không may mắn đâu.” Lưu Văn Tam càm ràm, vì có tôi giữ ghế, nên vững hơn nhiều, Lưu Văn Tam lấy đà nhảy lên một cái, móc được lên phía trên xà nhà. “Thập Lục, đỡ lấy! Đây là bảo bối của chú, đừng có làm rơi!”

Lưu Văn Tam gọi một câu, rồi lôi từ chỗ xà nhà gần giáp với nóc nhà ra một cái túi vải, vứt xuống cho tôi.

Tôi đỡ lấy xong, cảm nhận được một luồng khí lạnh từ trong túi vải tỏa ra, còn có cảm giác hơi đau buốt.

Lúc Lưu Văn Tam từ xà nhà xuống, vì tôi phân tâm không chú ý giữ ghế, nên suýt chút nữa thì ngã.

“Thập Lục.... nếu mà chú Văn Tam mày có mệnh hệ gì, thì cũng chẳng có tài sản gì cho mày thừa kế đâu...” Lưu Văn Tam xoa xoa tay, nói như thật.

Tôi cười nói: “Làm gì có chuyện ít, chẳng biết mua bao nhiêu gói quản lý tài chính có kỳ hạn nữa.”

Lưu Văn Tam: “....”

Khó khăn lắm mới cà khịa được Lưu Văn Tam một lần, tâm trạng tôi vui vẻ hơn rất nhiều, nghiêm chỉnh nói: “Chú Văn Tam, đây là cái gì vậy?”

Lưu Văn Tam đón lấy, mở túi vải ra.

Tôi mới nhìn thấy bên trong có một cái bàn chải thép, bên trên toàn là đinh thép nhỏ, tỏa ra hơi lạnh tê tái.

Ban nãy nếu không phải có túi vải, tôi mà cứ thế đỡ thì sợ là đã bị cắm xuyên bàn tay rồi.

Ngoài ra, còn có một cây búa đầy gỉ sét, một cái đinh dài nửa thước.

Nhìn kỹ, thì trên búa và đinh không phải là gỉ sét, mà là vết máu khô, chỉ có điều không biết để bao lâu rồi, gần như thấm cả vào trong thân sắt.

“Chú Văn Tam, cái này dùng làm gì vậy?” “Mở quan đục xác, xác dữ cỡ nào, cũng không chịu nổi một nhát, đập xong là quỷ quái gì cũng ngoan ngoãn hết.”

“Có điều chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì không được dùng, đục lão Liễu thì chú còn chẳng bằng đứa không ra gì.” Lưu Văn Tam im lặng một lát, lại gói cái túi vải lại, rồi đưa cho tôi.

“Thập Lục, cái này mày giữ, cả người lẫn quỷ, đều không đỡ nổi một nhát đâu.”

“Còn cái bàn chải kia dùng để đập mèo, mèo thích âm, khí nó kinh sát, thường thì gần chỗ chôn xác chết đều có rất nhiều mèo hoang, nếu gặp phải thì lấy bàn chải thép đập một cái, là không có mèo dám lại gần.

Tôi hiểu ý những lời này của Lưu Văn Tam.

Để cho bảo đảm, tôi giắt luôn cái bàn chải thép vào eo, đương nhiên, tôi cũng lục trong phòng ra một mảnh vải bọc lại, chứ không đâm tôi một nhát thì cũng lĩnh đủ.

Lưu Văn Tam cũng vác đồ nghề lên, thở hắt một hơi, nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, qua ngó nhà lão Liễu phát, xem chúng nó có phải đang ăn đám ma không, nếu mà người đều ở đó, thì không có vấn đề gì lớn.” Tôi gật đầu, rồi kể chuyện ban nãy có người vào xin bát nước.

Lưu Văn Tam phẩy tay: “Xin có bát nước thôi, không sao.”

Tôi cười khổ, bảo gã kia không phải xin có một bát, mà là ba bát, lại còn cuỗm luôn cái bát đựng nước. Hơn nữa, gã còn nói một tràng rủa bọn tôi chết.

Tôi đem những lời gã đó nói lại cho Lưu Văn Tam, không thiếu chữ nào.

Sắc mặt Lưu Văn Tam, lập tức tối sầm.

“Gà đi lùi, chuột quỳ lạy, quỷ chuyển quan? Thì mạng chú không còn lâu nữa?” Lưu Văn Tam nheo mắt, lạnh lùng nói một câu: “Mạng của chú, không ngắn đến thế.”

Tim tôi đập thịch một cái, nói: “Chú Văn Tam, gã đó có mâu thuẫn với chú?” Lưu Văn Tam lắc đầu.

Trong lòng tôi càng khó chịu, nói: “Thế gã đó đúng là bị điên... Đang yên đang lành cho nước uống, lại còn bị rủa.”

“Đúng rồi, chú Văn Tam... Câu đó rốt cục nghĩa là gì?” “Gà lại biết đi giật lùi? Chuột thành tinh rồi biết quỳ lạy? Quỷ chuyển quan thì càng kì dị nữa...” Tôi mất tự nhiên nói.

Lưu Văn Tam lắc đầu nói: “Gà bình thường đương nhiên không đi giật lùi, chuột bình thường cũng không quỳ lạy, một con quỷ càng không dịch chuyển nổi quan tài.” “Chú, Lưu Văn Tam, đương nhiên cũng sẽ không chết.”

“Đi thôi Thập Lục, qua nhà lão Liễu.”

Lưu Văn Tam bước ra ngoài. Tôi cũng vội vàng đi theo.

Đột nhiên, lão dừng lại, bảo với tôi: “Đúng rồi, nếu lần sau tên đó lại xuất hiện, thì mày hỏi nó, nó là người sống hay là người chết.”

“Nếu nó trả lời mày, nó là người chết, thì bảo với nó, người chết đầu chấm đất, đáng lẽ phải ở trong mộ chứ không phải ở trong thôn. Nếu nó trả lời là người sống, thì mày bảo với nó, người sống đừng làm chuyện bao đồng, không sẽ dễ chết trẻ.”

Tim tôi đập thình thịch, rồi tôi vỗ đầu một cái, kêu lên: “Đúng rồi chú Văn Tam, tên đó nói, muốn xin cháu một món đồ. Nó đòi lấy cái gì vậy?”

Lưu Văn Tam ngẩn người, lắc đầu: “ Cái đấy thì chú chịu.”

Chúng tôi vừa đi ra ngoài, tôi vừa hỏi lão, rốt cục gã đó là ai, sao lại kì dị như thế? Mà gã rốt cục là người sống hay người chết?

“Nếu nó đi giày vải trắng, thì là còn sống, nếu đi giày cóc màu đen, thì là chết rồi. Loại này gọi là chó già, là cái loại không biết xấu hổ là gì, lúc thì xin cơm, lúc thì xin nước, ăn uống xong còn đòi báu vật của người ta.” Lưu Văn Tam giải thích.

Mặt tôi lập tức hơi biến sắc.

Báu vật? Trên người tôi làm gì có thứ gì quý giá?

Tự nhiên tôi nhớ đến mảnh cổ ngọc, và hai cuốn sách trên người.

Dính dáng đến mấy thứ quỷ quỷ quái quái này, ba món kia trên người tôi quả thật là đồ quý.

Tôi vốn còn định hỏi thêm, nhưng bất giác, chúng tôi đã gần đến nhà lão Liễu.

Đầu kia đường thôn, ánh đèn và ánh lửa sáng trưng, còn cả tiếng kèn trống ầm ĩ.

Tốc độ của tôi và Lưu Văn Tam chậm đi nhiều, tôi cũng cẩn thận đi sát vào vách tường.

Lát sau, chúng tôi đến lối ra của con đường thôn.

Phía đối diện có thể nhìn thấy căn nhà lão Liễu, bên ngoài bày đầy bàn ghế, dân thôn đang ăn uống linh đình.

Nhìn qua đã thấy ngay Liễu Chí, ngồi ở bàn trên đầu, gã uống cũng không ít, đầu tóc lắc lư, say bét nhè.

“Bọn nó đều ở đây, thì ngoài mộ chắc chắn không có ai, có thể đi được rồi.” Tôi hít sâu một hơi, nói.

Lưu Văn Tam gật đầu, bọn tôi quay người chuẩn bị đi ra chỗ mộ.

Kết quả đúng vào lúc này, vị trí cửa cổng trước, đột nhiên có tiếng phành phạch vang lên.

Đồng thời còn một luồng máu tươi bắn ra! Tưới xuống nền đất trước bậu cổng.

Một con gà trống đứt đầu, phành phạch bay từ trong cổng ra, rớt xuống đất xong, loạng choạng đứng dậy, đi giật lùi ra phía ngoài...

Cả người tôi đột ngột cứng đờ ra...

Con gà trống mất đầu đi giật lùi, cảnh này trông quá sức kì quái...

Máu thuận theo lông gà chảy xuống, con gà đứt đầu này hóa ra đang đi về phía chúng tôi!

Chưa đợi đến nơi, nó đã ngã bịch ra đất.

Một đầu bếp vội vã chạy từ trong cổng ra, nhặt con gà đứt đầu lên, rồi lại vội vàng đi vào trong.

Tôi rụt rè nhìn Lưu Văn Tam một cái, thì phát hiện mặt lão xám xịt, có một cảm giác như sắp chết đến nơi.

Dưới ánh trăng, sắc mặt này của lão trông vô cùng ghê người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận