Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 275. TÍNH TOÁN HỤT

Chương 275. TÍNH TOÁN HỤT


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Con ngươi của Từ Bạch Bì lập tức càng đỏ hơn lên.

Thân người lão ta không ngừng run rẩy, chằm chằm nhìn vào cái âm thai trên lưng tôi.

“Lão Hoàng, mày không nhận ra tao à? Đòi bảo vệ con bé chết tiệt này?!”

Kẻ cứu tôi hóa ra chính là cái âm thai này! Hoặc giả lão Từ Đại Mẫn kia bản lĩnh không nhỏ, có thể đọ sức với huyết sát.

Nhưng ngoài tôi ra, bọn họ đều không biết âm thai có gia tiên hộ thể, rốt cục dữ đến mức nào!

Trong Âm sinh cửu thuật có ghi chép.

Gia tiên da bị lột thần trí vẫn còn, tâm nó tính nó đều theo quỷ nhi.

Chỉ là nếu như âm thai vẫn chưa mở mắt, thì là thân hóa sát hồn chưa hóa sát.

Lúc nãy tôi bị dọa đến mất hồn, không nghĩ thông điểm này.

Trong tình huống này, hoặc cũng có khả năng cứu vãn khác.

Có điều hoàng tiên đã mất mạng, cái thần còn sót lại đó cũng hoàn toàn bị thân sát của âm thai lấp đầy.

Lời nói của Từ Bạch Bì, cũng hoàn toàn chẳng có bất cứ tác dụng nào.

Cái âm thai khoác da hoàng tiên đột nhiên lọc cọc một cái, lăn từ trên người tôi xuống.

Tuyết tuy nhỏ, nhưng cũng rơi tận mấy tiếng đồng hồ, trên mặt đất đã phủ một lớp hoa tuyết mỏng.

Một vết lăn dài in trên con đường tuyết, âm thai vừa vặn lăn đến dưới chân của Mạnh Hân Thư.

Lúc trước tôi không chú ý đến bên này, Mạnh Hân Thư và Từ Đại Mẫn rõ ràng là cũng đã có một trận ác chiến.

Con bò già đã chết hẳn, máu chảy ra thấm đẫm một mảng đất lớn.

Ngoài số hoàng bì tử bị nó dẫm chết, đè chết ra, còn có thêm mười mấy cái xác hoàng bì tử nữa, trên người đều đẫm vệt nước, giống như sống sờ sờ mà bị dìm chết vậy.

Trên đầu Từ Đại Mẫn cũng ướt nhẹp đầy vết nước.

Con mắt lão trợn tròn, mồm miệng mấp máy, cũng hét lên một tiếng lão Hoàng chói tai.

Từ Bạch Bì lúc này, cũng đã chẳng còn rảnh để chú ý đến tôi nữa.

Lão ta đuổi tới bên cạnh Từ Đại Mẫn, gần như cả người đều phủ phục trên mặt đất, tốc độ của lão ta nhanh hơn nhiều so với ban nãy, giống hệt như một con hoàng bì tử to đùng lao như con thoi trên lớp tuyết.

“Đem da của lão Hoàng, lột về ngay!” Từ Bạch Bì gầm lên một tiếng the thé, lão ta lao vút về phía Mạnh Hân Thư!

Dưới ánh trăng, trên người Mạnh Hân Thư lại đột ngột tỏa ra một đám lớn sương mù.

Từ Bạch Bì chui vào trong lớp sương mù.

Giây tiếp theo, lão ta lại rầm một cái bị bắn ra ngoài.

Lăn lộn ra ngoài ít nhất phải đến tận mấy mét, nhếch nhác không tưởng.

Tôi chỉ nghe thấy trong đầu, tiếng đàn bà thút thít lại lần nữa u u vang lên.

Ngoài ra, còn có cả tiếng kêu của hoàng bì tử.

Cái âm thanh này còn không giống như tiếng của mấy con hoàng bì tử nhỏ còn sống, nức nở bức bối vô cùng.

Từ Bạch Bì rõ ràng cũng chẳng chiếm được chút lợi thế nào.

Vị trí ngực có thêm một vết lõm, cả người cũng toàn là hơi nước.

Ban nãy lúc lão ta lao lên trước, trong tay còn cầm cái tẩu thuốc, lúc này đã bị ngã gẫy làm đôi rồi.

Sương mù không chỉ uốn lượn xung quanh Mạnh Hân Thư, mà cả con phố rất nhanh đều bị lấp đầy.

Từ Bạch Bì sau khi bò dậy, lại đợi thời cơ tìm cách tấn công Mạnh Hân Thư.

Tôi khó khăn bò đến bên người Lưu Văn Tam, kiểm tra hơi thở của lão.

Điều khiến tôi thở phào một tiếng là, Lưu Văn Tam vẫn còn sống!

Nhiều nhất chỉ là bị hôn mê mà thôi.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Từ Bạch Bì lần thứ hai lao vào trong làn sương, đám hoàng bì tử con kia cũng chui vào trong, động thủ cùng lúc còn có Từ Đại Mẫn!

Phía trong sương mù không ngừng cuộn trào, ánh trăng dường như đều bị trùm lên một lớp màu máu.

Đột nhiên, trong làn sương cũng bị bao trùm một lớp ánh máu.

Lớp sương mù này cũng hơi tan đi mấy phần, cũng là trong chớp mắt này, tôi chỉ nhìn rõ được một phát.

Hai tay Mạnh Hân Thư bóp lấy cổ của Từ Đại Mẫn.

Trên hai cánh tay lông mao màu đen đỏ trực tiếp bò kín cả cái đầu của Từ Đại Mẫn.

Tiếng hét thảm thiết của Từ Đại Mẫn từ lớn biến thành nhỏ.

Con mắt trợn to của lão cũng đang dần trở nên lụi bại.

Tôi rõ ràng cảm thấy, không giống như là Mạnh Hân Thư muốn bóp cổ chết lão, mà ngược lại là đôi tay đó chạm lên trên cái cổ lão, liền siết chặt lấy, rồi theo bản năng khép lại vậy!

Còn về Từ Bạch Bì lần này, thì lại ôm lấy cổ không ngừng lăn lộn trên mặt đất!

Âm thai treo trên cổ lão ta.

Cũng chẳng biết thứ cắn lấy cổ lão ta là con quỷ nhi này, hay là tấm da hoàng bì.

Giây tiếp theo, sương mù càng dày đặc hơn.

Có điều còn chưa đợi hoàn toàn bao trùm lấy bọn họ.

Thì Từ Bạch Bì đã một phát bật người dậy, hất văng cái âm thai ra.

Rồi lại đâm mạnh lên người Mạnh Hân Thư,.

Cũng chẳng biết lão ta đã làm cái gì, mà lại đâm hất tay của Mạnh Hân Thư ra!

Từ Đại Mẫn ngã nhào một phát ra đất, nhưng rõ ràng đã gầy đét hơn không ít so với ban nãy, như chỉ có hít vào mà không có thở ra.

Lão ta xốc Từ Đại Mẫn lên trên lưng, rồi rút lui về hướng đằng sau.

Thân người Mạnh Hân Thư rõ ràng trông rất cứng đờ, nghiêng người về phía trước.

Đám hoàng bì tử nhỏ kia cũng không ngừng ré lên rồi lao lên người Mạnh Hân Thư, liên tục cắn rứt như để đoạn hậu!

Từ Bạch Bì cõng Từ Đại Mẫn lao ra khỏi làn sương màu máu, chạy thục mạng về cuối màn đêm!

Sương mù trong nháy mắt đã khép lại, rồi tràn ra đuổi theo về phía bọn chúng.

Cũng chỉ duy trì không đến hai phút, liền đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Trên mặt đất ngoài xác chết của hoàng bì tử, xác chết của con bò già, cùng với vết máu và dấu vết đánh đấm ra, không còn bất cứ thứ gì khác, thứ còn lại chỉ là một bãi hoang tàn đổ nát.

Tim tôi điên cuồng đập thình thịch không ngừng, cái cảm giác kinh hãi ấy mãi vẫn chẳng tiêu tan.

Cực lực lôi Lưu Văn Tam đi về phía vị trí hậu viện, chân tay cũng vẫn cứ nhũn ra.

Tất cả những chuyện này đều quá nguy hiểm!

Ban nãy nếu không phải là âm thai, sợ rằng tôi đã thành quỷ chết treo bị hoàng bì đổi mạng.

Cũng may là Mạnh Hân Thư đủ hung dữ, nếu không, làm sao có thể trấn áp được Từ Bạch Bì?

Lúc này chúng tôi đều đã bị Từ Bạch Bì rút gân lột da hết rồi!

Mãi cho tới lúc kéo Lưu Văn Tam đến cổng hậu viện, tôi đúng là đã kiệt sức, nhưng nỗi hoảng sợ trong mắt và sự run rẩy trên người cũng vẫn không hề giảm bớt.

Trân trối nhìn về hướng mà Từ Bạch Bì và Từ Đại Mẫn bỏ chạy.

Chỉ có điều, bọn họ cũng vẫn không thấy quay lại.

Cũng chẳng biết giữa Từ Bạch Bì và Mạnh Hân Thư, ai hung dữ hơn ai?

Ban nãy nhìn lên thì Từ Bạch Bì ở thế yếu, nhưng tôi cảm giác lão ta quyết không đơn giản như thế, quá bán là gia tiên hộ thể, khiến lão ta gặp phải sơ sẩy gì đó.

Nhưng Mạnh Hân Thư tuyệt đối cũng không dễ đối phó.

Điều tôi muốn nhìn thấy nhất là Từ Bạch Bì ôm hận trong tay Mạnh Hân Thư, nhưng tính toán này, rõ ràng đã hụt mất rồi.

“Chẳng ai làm gì được ai, có điều lão Từ Bạch Bì này thù nhỏ cũng báo, chắc chắn sẽ còn dây dưa với huyết sát một thời gian tương đối dài.”

“Con huyết sát này muốn cậu đỡ âm linh tiễn âm, mà đúng vào lúc tiễn âm thì lại bị phá hoại, nỗi hận Từ Bạch Bì của cô ta, tuyệt đối không ít hơn so với những kẻ hại chết cô ta.”

“Cậu đã tính toán rất thông minh rồi, không cần quá để ý.” Bên tai đột nhiên truyền lại một giọng nói.

Nói thật, tôi sợ giật cả mình, lập tức quay đầu lại.

Trương Nhĩ đứng ở sau lưng tôi, lão khoát tay sau lưng, cũng đang nhìn vọng ra hướng mà tôi nhìn.

Ban nãy lão cũng đang ở trong hậu viện nhìn?

Đương nhiên, tôi cũng chẳng cảm thấy việc Trương Nhĩ không ra tay có vấn đề gì, bản thân lão không cần thiết phải quản chuyện này.

Chỉ là tôi thấy lời của lão, khiến lòng tôi càng bức bối.

Có chút cảm giác khó chịu không nói ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận