Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 135. TRỜI SẼ QUẢN

Chương 135. TRỜI SẼ QUẢN


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Dư Sơn mở cửa ra, chúng tôi vào nhà.

Căn biệt thự rộng lớn, có hơi yên tĩnh quá.

Tuy rằng bên trong đều bật đèn sáng, nhưng rõ ràng trong nhà không có người.

Sự yên tĩnh và lạnh lẽo của việc không có người, so với cảm giác trong phòng có người là hoàn toàn khác nhau.

Trong không khí phảng phất vẫn có thể ngửi thấy một mùi hôi.

Giây phút chúng tôi bước vào trong nhà, tôi rõ ràng nhìn thấy tận mấy con gián chạy qua lại giữa sô pha và mép tường, bên tai còn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Quay đầu nhìn một cái về hướng phát ra âm thanh, bên cạnh là nhà bếp dạng mở, vị trí miệng cống dưới đất, đang không ngừng có nước thải đùn lên. Sắc mặt Dư Sơn hơi khó coi, khàn giọng nói: “Sợ là ống nước lại vỡ rồi, vẫn còn đang rò nước.”

Tôi gật đầu: “Bình thường, anh đây là tướng phá tài, hung phương sát của căn biệt thự bên ngoài không đổi, tường bao không cào bằng, trong nhà anh sẽ không thay đổi, vẫn sẽ tiếp tục phá tài mãi.”

Cũng vào lúc này, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, cánh cửa nhà vừa đóng lại đã bị mở ra.

“Chồng à, anh đưa khách về nhà, sao không gọi điện cho em thế.”

Giọng nói dịu dàng thanh thoát rất đặc biệt, bước vào cửa là một người đàn bà rất đẹp, mái tóc uốn nhuộm màu vàng nhạt buông xõa trên vai, cô ta mặc một chiếc váy liền thân dài màu tím, phối với áo khoác không tay màu trắng.

Mặt trái xoan, mắt hạnh, mũi quỳnh, mày liễu, miệng nhỏ hồng đào, khuôn mặt mang chút vẻ đẹp mỹ nhân cổ điển.

Phần chân lộ ra ngoài, thon dài thẳng tắp, đi một lớp tất giấy màu đen, khá hút mắt.

“Chẳng phải tại anh vội quá, nên về thẳng nhà luôn sao? Dung Dung lại đây, để anh giới thiệu với em, vị này là Lưu Văn Tam Lưu tiên sinh, vị này là La Thập Lục La âm bà...”

Tiếng nói của Dư Sơn đột nhiên im bặt, mất tự nhiên nhìn tôi, rồi lại gọi một câu La âm bà.

Tôi mới định thần lại.

Người đàn bà đó cũng chậm rãi nền nã bước tới trước mặt chúng tôi, đưa tay ra, cười nhẹ nhàng nói: “Chào cậu, La âm bà.”

Tôi hơi nhíu mày, không giơ tay ra.

Lưu Văn Tam ho lên một tiếng vào đúng thời điểm này, nói: “Dư phu nhân đừng để bụng, tôi với Thập Lục đều ăn cơm người chết, tay thường xuyên chạm vào xác chết, cơ bản đều không bắt tay người khác.”

Dư Sơn cũng giới thiệu luôn, nói vợ hắn tên là Trần Dung Dung, tiếp đó, hắn lại bảo vợ đi rót trà, mời chúng tôi ra sô pha bên cạnh ngồi.

Ban nãy, lúc đó tôi ngẩn người xuất thần, không phải bởi Trần Dung Dung đẹp.

Chỉ là bởi vì, trên ấn đường của Trần Dung Dung có một nốt ruồi son, hơn nữa phía trên môi cô ta, chỗ vị trí nhân trung cũng có một nốt ruồi son.

Ấn đường đàn bà có nốt ruồi son, đại biểu cô ta có vận đào hoa tìm tới, hơn nữa còn là tướng mặt song long tranh ngọc!

Còn có một người đàn ông khác, muốn có được cô ta!

Nốt ruồi son ở nhân trung cô ta hơi chếch sang phải, là nốt ruồi ngoại tình, thông thường đàn bà đã kết hôn đối mặt với chuyện tình cảm đò đưa qua lại, hơn nữa còn không cưỡng nổi sức hút mà ngoại tình.

Như vậy cũng ngầm khớp với tướng mặt lúc trước của Dư Sơn, Dư Sơn là gian môn mọc nốt ruồi, đại biểu tình cảm có biến, vợ ngoại tình!

Trong lúc tôi suy nghĩ, Trần Dung Dung đã rót trà lại, và ngồi xuống bên cạnh Dư Sơn.

Thần sắc Dư Sơn rõ ràng có vài phần do dự, sau đó mới mở miệng hỏi: “Thế thì La âm bà, chỉ cần bảo căn biệt thự bên cạnh phá bỏ phần tương bao cao hơn, rồi dỡ bỏ cái ống khói đó, thì tài vận của tôi sẽ có thể hồi phục sao?”

Suy nghĩ của tôi cũng bị kéo quay lại, không tiếp tục nghĩ thêm về chuyện của Trần Dung Dung nữa, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chỉ có thể giúp anh không tiếp tục xui xẻo, phần tài bị phá của anh không quay lại được, bắt buộc phải sửa phong thủy khác đi, khiến anh sinh tài mới được.”

Mắt xưởng trưởng Châu sáng lên, gã lập tức cười nói: “La âm bà, sửa phong thủy thôi, đối với cậu chắc dễ như trở bàn tay nhỉ?”

Trong mắt Dư Sơn cũng có vài phần kỳ vọng.

Rõ ràng trong mắt Trần Dung Dung có chút lo lắng, tôi chú ý đến cảm xúc này của cô ta, không giống giả vờ. Đồng thời trong mắt cô ta cũng co đôi chút nghi hoặc.

Trước khi tôi mở mồm nói liền hỏi nhỏ Dư Sơn, đã xảy ra chuyện gì, trong nhà xui xẻo, là bởi căn biệt thự bên cạnh xây những thứ kia?

Dư Sơn gật gật đầu, bảo cô ta đừng hỏi nhiều vội.

Tiếp đấy Dư Sơn lại giương mắt sang nhìn tôi.

Tôi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Xưởng trưởng Châu không hiểu, Dư Sơn cũng mang bộ dạng ngơ ngác.

Tôi cũng không giở trò thừa nước đục thả câu, nói thẳng luôn: “Sửa phong thủy không khó, nhưng hắn cố ý phá tài vận của anh, biệt thự là nhà của hắn, hắn chưa chắc đã chịu phá mấy thứ kia.”

Ánh mắt Dư Sơn hơi thay đổi một chút, sắc mặt cũng tối sầm không ít.

Rồi tôi lại nói tiếp: “Lần này phá xong thì sao? Kể cả là anh có thể khiến hắn dỡ bỏ, tôi cũng sửa thành phong thủy tụ tài, hắn vẫn sẽ tiếp tục phá tài của anh, anh với hắn có thù oán gì, anh cần phải làm rõ, sau đó tốt nhất là hóa giải, nếu không, căn nhà này, tốt nhất là bán đi.”

“Nhà không còn là của anh nữa, bố cục phá tài này sẽ không còn ảnh hưởng tới anh nữa, đương nhiên, đây cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, hắn muốn chơi anh, vẫn có thể tiếp tục tìm ra anh được.”

Sắc mặt của Dư Sơn càng khó coi hơn.

Giọng nói của xưởng trưởng Châu cũng thay đổi, giọng điệu của gã rất khó nghe: “Vậy chuyện này không dồn người ta vào chỗ chết không xong sao? Không có biện pháp nào ngăn chặn triệt để sao? Nếu như cũng xây cho hắn một cái bố cục có sát thì sao?”

Tôi lắc lắc đầu, nói nếu như thế, thì sẽ thành có ân oán.

Đối phương có thể xây bố cục phong thủy, có nghĩa là biết nghề.

Trong tình huống thông thường loại người biết nghề này, lẽ ra sẽ không hại người bừa bãi, bởi vì như vậy ắt sẽ bị báo ứng, có trời phạt.

Mọi chuyện ắt có nguyên nhân, đi tìm hiểu nguyên nhân sau đó hóa giải, đây mới là biện pháp ổn thỏa nhất, mới có thể tránh được tai họa.

Lúc này, Trần Dung Dung đột nhiên nói nhỏ một câu: “Chồng, em lên lầu một chút, anh với La tiên sinh nói chuyện...”

Dư Sơn lơ đãng gật đầu.

Sắc mặt xưởng trưởng Châu càng khó coi hơn, nghiến răng nói: “Lẽ nào chỉ đứng yên chịu đòn? Còn không được phép đánh trả nữa sao?”

Tôi giơ tay lên, chỉ lên trên, nói một câu trời sẽ quản.

Kỳ thực trong lòng tôi cũng khẽ than.

Phong thủy kham dư, bói mệnh xem tướng, đích thực có thể giúp người ta đoán hung cát phú quý, nhưng một khi có tâm hại người, thì càng sẽ giết người không thấy máu.

Hoặc là hai người đấu nhau đến cùng! Nếu không, thì chỉ có bị ông trời trừng trị.

Nhà họ Cố còn đỡ, Cố lão gia còn có cơ hội lựa chọn

Dư Sơn thì hoàn toàn không còn cơ hội nữa, tôi đương nhiên không thể giúp hắn đi đấu phong thủy với người khác.

Bởi vì cho dù có thắng, thì tới lúc đó tôi vẫn sẽ bị báo ứng.

Trong Trạch kinh có dặn dò điều cấm kỵ, đấu phong thủy, chỉ có một kết quả, đó là không chết không dừng!

Hoặc là tôi chết, hoặc là đối thủ chết!

Mà dùng phong thủy giết người, thì sẽ bị ông trời trừng phạt!

“Được, La âm bà tôi biết rồi, tôi cứ bán nhà trước đã, đồng thời tôi cũng qua tìm nhà kia thương lượng. Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng chuyển tới một nơi không ai biết, rồi lại nhờ cậu giúp bày phong thủy tụ tài.” Dư Sơn khàn giọng nói một câu.

Tôi gật gật đầu, Dư Sơn làm như vậy, cũng coi như nghĩ thông suốt rồi.

Trầm ngâm một lát, tôi lại tiếp tục nói: “Việc đổi nhà khác, tốt nhất đừng để cho vợ anh biết.”

Lập tức, sắc mặt của Dư Sơn đơ lại, hắn gượng cười giải thích: “La âm bà, tôi tin Dung Dung.”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, tướng mặt của cô ta, biểu thị cô ta đã ngoại tình rồi, anh tại sao không hỏi cô ta xem, từ đâu về nhà? Ban nãy vừa mới đi đâu?

“Nói đến mức này rồi, Dư tiên sinh anh tự phán đoán đi.”

Tôi nhìn sang xưởng trưởng Châu, sau đó cười cười, nói: “Xưởng trưởng Châu, anh đưa tôi với chú Văn Tam về? Đợi lúc nào Dư tiên sinh cần bay biện phong thủy ở nhà mới, tôi lại đến.”

“Việc này...” Rõ ràng xưởng trưởng Châu không ngờ tôi lại nói muốn về.

Gã do dự một chút, nói hay là nghỉ lại đây? Biệt thự cũng lớn mà.

Tôi lắc đầu, cũng không nói gì thêm

Lưu Văn Tam thì dứng thẳng dậy luôn.

Xưởng trưởng Châu thở dài một tiếng, dặn dò Dư Sơn hai câu, rồi cùng chúng tôi đi ra ngoài.

Rất nhanh, đã ra khỏi căn biệt thự, xưởng trưởng Châu gọi điện thoại bảo tài xế lái xe tới.

Dư Sơn không đi theo ra ngoài, đèn bên trong biệt thự cũng tắt đi.

Xưởng trưởng Châu vẫn không nhịn được, hỏi tôi lẽ nào không còn cách nào khác thật sao? Nếu như thế này, chẳng phải là để Dư Sơn đứng im chịu đòn, rất ức chế sao.

Chưa đợi tôi mở mồm, lần này Lưu Văn Tam liền nói.

“Xưởng trưởng Châu, nói như thế cũng không đúng lắm, ban nãy Thập Lục đã nói rõ rồi, đấu với đối phương, là sẽ không chết không dừng, cuối cùng còn phải chịu báo ứng. Nếu chuyện này phát sinh trên người Thập Lục, nó vì bản thân mình có thể đi đánh cược mạng sống!”

“Dư Sơn với Thập Lục, chẳng có quan hệ gì cả mà?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận