Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 538. THIỆN VÀ ÂN, ĐẠO SĨ VÀ NGƯỜI ĐUỔI XÁC

Chương 538. THIỆN VÀ ÂN, ĐẠO SĨ VÀ NGƯỜI ĐUỔI XÁC


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Bà cụ Hà dìu lấy tôi, tay bà cụ nắm cây gậy khóc tang, cũng lạnh như băng nhìn Mã Bảo Nghĩa, thần sắc vô cùng đề phòng.

Trương Nhĩ cũng bước chầm chậm đến trước mặt tôi, chắn giữa tôi và Mã Bảo Nghĩa.

Thần sắc Mã Bảo Nghĩa trở nên lạnh băng, y cười khẩy một tiếng: “La Thập Lục, hai thầy trò nó và Âm tiên sinh, vừa nãy còn định lấy mạng mày, thế mà bây giờ mày còn muốn làm chuyện bao đồng, rủ lòng từ bi?”

“Kể cả mày giống hệt Âm thuật tiên sinh hồi đó, trách trời thương dân, nhưng Âm thuật tiên sinh dù sao còn biết thị phi.”

“Con tiện nhân này và Âm tiên sinh, vừa mới giết bao nhiêu người, mày không nhìn thấy sao?” Tôi im lặng.

Âm tiên sinh đích thực là định giết tôi.

Thẩm Kế đúng thật cũng chưa từng ngăn cản.

Bao gồm cả cái chết của năm mươi dân thôn kia...

Thẩm Kế, mà không biết chuyện sao?

Phản đòn của cô ta, nằm ở việc Âm tiên sinh muốn mạng sống của cô ta, trong lời nói tôi nghe rất rõ ràng, vốn ban đầu là chỉ xả một ít máu của cô ta, sau đó lại thành lấy toàn bộ máu của cô ta, nên cô ta mới trở mặt.

Trong việc này là thị là phi, tôi không phân biệt nổi, cũng chẳng biết nội tình.

Nhưng xét cho cùng, bất luận là nguyên nhân nội tình gì, những mạng sống đó cô ta cũng khó tránh khỏi tội trạng được.

Hít sâu một hơi, tôi chằm chằm nhìn Mã Bảo Nghĩa, tiếp tục nói từng câu từng chữ một: “Ông nói không sai, cô ta phải trả giá cho mạng sống của những người đó, nhưng cái giá này, không phải là ông đưa ra cho cô ta, cũng không phải do tôi đưa ra cho cô ta.”

“Mã Bảo Nghĩa ông cũng không hành sử trượng nghĩa nổi, chứ đừng nói gì đến thay trời hành đạo.”

“Còn tôi cũng không phải là rủ lòng từ bi, cô ta cứu mạng tôi, cũng cứu mạng của ông.”

“Tôi không để ông động thủ, bèn là trả cái ơn của cô ta, nếu như Mã Bảo Nghĩa ông nhất định phải lấy oán trả ơn, vậy thì chỉ có nước xem mệnh số này, cho tôi hay ông xuống núi thôi!”

Đúng vào lúc này, ở bên kia, phía đường hẻm núi lúc chúng tôi tới, lại có một bóng người đang chạy như điên tới!

Lòng tôi mừng phát điên.

Người chạy quay lại này, chẳng phải chính là Trần mù sao?!

Hơn nữa phía sau lưng Trần mù, còn có một người đi theo!

Ngoài việc mừng phát điên ra, mặt tôi cũng đã biến sắc rồi...

Tôi lúc này mới biết... Trần mù đi làm gì...

Trong chớp mắt, Trần mù đã chạy đến phía trước chúng tôi, tôi gọi lớn một tiếng chú Trần.

Lão rõ ràng là lúc tới gần, thần sắc cũng có sự thay đổi, dường như có chút lưỡng lự.

Sau khi nghe thấy tiếng của tôi, lập tức liền nhanh chóng tới trước mặt tôi.

“Chúng mày xuống dưới rồi?!” Giọng điệu của Trần mù cũng kèm chút vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

Cái người đi theo phía sau lão, lại đang nhanh chóng tới gần.

Mặt bà cụ Hà cũng biến sắc: “Mày chạy thì chạy thôi, hai con mắt kém, xuống núi đợi bọn tao xuống là được, mày dẫn nó tới! Đúng là điên rồi, bảo hổ lột da!”

Sắc mặt của Trần mù cũng mưa nắng thất thường, lão trước tiên hỏi tôi một câu: “Âm tiên sinh đâu?”

Tôi cố nén sự mất tự nhiên trong lòng lại, một tay ôm bụng dưới, đem hai kết cục Âm tiên sinh khả năng đã chết, cũng khả năng là xác sống đều kể ra.

Hơn nữa tôi cũng bảo với Trần mù, cho dù là xác sống, Âm tiên sinh cũng là nỏ mạnh hết đà, không thể gây ra sóng gió gì nữa.

Trong khoảnh khắc này.

Rầm một tiếng chạm đất vang lên.

Liễu Dục Chú dừng lại phía trước hồ băng, cách chúng tôi cũng chỉ hơn mười mét.

Trong mắt gã từ vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc, biến thành vui mừng, cuối cùng thần sắc lại dần dần trở lại vẻ bình tĩnh.

“Ha ha, Trần mù, lão mắt mù nhưng tâm không mù, không những biết dẫn ta tới tìm La Thập Lục lấy Thi đan, ở đây còn có trăm cái xác huyết sát, càng có người mà ta đi rách giày sắt chẳng chỗ tìm nữa.” Sắc mặt của Liễu Dục Chú đã hơi có chút đỏ ửng lên, cảm xúc không đè nén nổi, nhưng sắc mặt của gã, vẫn là vẻ hưng phấn để lộ ra ngoài do không kìm được.

Người sắc mặt tối sầm xuống, không chỉ có tôi...

Mà còn có Mã Bảo Nghĩa ở bên cạnh.

Thần sắc y âm u đến cực điểm, mặt càng nặng như chì nhìn chằm chằm Liễu Dục Chú.

“Đạo sĩ chính phái nhà họ Liễu, lâu lắm không gặp rồi.” Mã Bảo Nghĩa lạnh băng nói.

Vù một tiếng xé gió, Liễu Dục Chú rút thanh kiếm gỗ đào ở thắt lưng ra, giọng điệu của gã trong vẻ điềm nhiên còn tràn ngập sát khí: “Há chỉ lâu lắm không gặp, năm đó không trừ khử được thứ tai vạ mày, tao ngày ngày tháng tháng, đều ăn ngủ khó yên!”

Vù!

Tiếng xé gió đem theo một tia sắc lạnh, Sơ bà há miệng, cây kim mảnh bắn thẳng mặt Liễu Dục Chú!

Sơ bà động thủ, phải nói là nhanh đến ly kỳ, căn bản không cho Liễu Dục Chú cơ hội phản ứng.

Cùng lúc này, Mã Bảo Nghĩa cũng hành động rồi, thân người y đột ngột chúi về phía trước, cùng với việc hai tay cử động theo quy luật, hàng trăm cái xác huyết sát Kế Nương cưới chồng phía sau lưng, gần như toàn bộ đều lao về phía Liễu Dục Chú!

“Bao năm không gặp, thủ đoạn của mày ngày càng tàn độc hơn, bao nhiêu huyết sát thế này, mày vậy là đã hại chết bao nhiêu người?”

“Hôm nay, chúng mày đều không thoát dược! Tao nhất định phải thay trời hành đạo!”

Liễu Dục Chú không chút sợ hãi, thậm chí trong mắt còn có chút vẻ điên cuồng, gã vụt vung kiếm, kim bạc toàn bộ đều bị đánh bay.

“Cái văn: Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương!”

“Nhất trảm trừ Thiên ương, thiên phùng đạo lộ quỷ, trảm trừ tru ma quỷ, vĩnh viễn rời quê hương!” Tiếng quát lớn của Liễu Dục Chú, gần như khiến bề mặt hồ băng đều đang dày đặc rung động.

Kỳ thực Mã Bảo Nghĩa cũng có chút xui xẻo.

Y những năm nay đúng thật hại người không ít, nhưng nhìn thông qua xác chết mà y trộm, cùng với những xác chết trong nghĩa trang, thì y không phải là người nào cũng giết.

Mà phần nhiều là muốn quý trọng những xác chết hiếm thấy...

Những xác chết Kế Nương cưới chồng này, trên cơ bản đều tới từ thủ đoạn của Âm tiên sinh, nhưng bây giờ toàn bộ lại bị Liễu Dục Chú tính lên đầu Mã Bảo Nghĩa....

Liễu Dục Chú vỗ vào thắt lưng một phát, tổng cộng ba thanh kiếm gỗ đào, từ thắt lưng bắn ra, thẳng thừng lao về phía Mã Bảo Nghĩa.

Gã không hề đi ngăn chặn đám xác huyết sát đang lao tới kia, mà ngược lại bật nhảy lên cao, trực tiếp đạp lên trên đỉnh đầu xác huyết sát.

Hồi đó Liễu Dục Chú đối phó với mẹ con Mạnh Hân Thư cũng từng bị thương, đó là bởi con huyết sát Mạnh Hân Thư đó, không chỉ là huyết sát đơn thuần, mà cô ta còn từng được mỡ xác quỷ nước nuôi dưỡng, từng sinh âm thai, còn là xác sống mẫu tử sát.

Hiện giờ những xác huyết sát này, toàn bộ đều là do Mã Bảo Nghĩa thao túng, thậm chí bọn chúng chỉ là hóa sát mà thôi, hành động máy móc giống như con rối vũ khí vậy.

Liễu Dục Chú bay người lên, đồng thời cũng tiếp tục quát: “Nhị trảm trừ Địa ương, Địa hộ hàng cát tường....” Dưới một đoạn chú pháp, thanh kiếm gỗ đào màu đen cũng bắn ra ngoài.

Ngay tiếp đó bèn là đoạn Trảm tang chú thứ ba, tiếp tục bắn ra ngoài thì là thanh kiếm đồng thau!

Liễu Dục Chú ra tay đúng là cực kỳ tàn nhẫn!

Mã Bảo Nghĩa cũng không hề tránh né, giữ nguyên động tác phủ phục đó, rồi đột ngột hai tay kéo ngược, đám xác huyết sát kia điên cuồng lùi sau, chắn trước mặt y.

Đồng thời y cũng thét lên: “Người cõng xác, xác đi đường, khách chết cần về trại!”

“Quỷ chắn đường, xác đoạn hồn, chết không nơi mai táng!”

Giây tiếp theo, Mã Bảo Nghĩa cũng rút từ thắt lưng ra một chiếc chuông, ting ling tang lang bắt đầu lắc.

Dưới tiếng chuông điếc tai đó, lông nhung trên người đám xác huyết sát kia đều đang nhanh chóng mọc ra, vẻ hung dữ càng nhiều lên!

Trong chớp mắt hai người đã đánh như dầu sôi lửa bỏng, Liễu Dục Chú đích thực là mạnh, nhất thời không rơi vào thế hạ phong.

Sắc mặt Mã Bảo Nghĩa cũng ác liệt, thứ còn sót lại chỉ có sát khí.

Hai người cũng là thù địch gặp nhau vô cùng cuồng loạn.

“Đi...” Cũng chính vào lúc này, Trần mù lôi tôi nhanh chân tháo chạy về phía trước.

Trương Nhĩ và bà cụ Hà cũng bảo vệ phía sau lưng tôi, cùng đi về chỗ đường hẻm núi ở phía bên kia.

Tôi quay đầu lại nhìn một phát, cũng chú ý đến hình bóng Thẩm Kế ở sau lưng, đã sớm biến mất không thấy đâu nữa...

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương thứ ba kết thúc... Hy vọng mọi người bình luận thân thiện một chút đi, trong tâm nghìn người có nghìn Hamlet, La mỗ rất cảm kích sự yêu thích của mọi người. Nhưng cũng không muốn các bạn đọc làm tổn thương hòa khí.

Ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận