Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 255. VỚT XÁC

Chương 255. VỚT XÁC


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

“Người không chút quyết đoán, sao thành đại sự được!?”

Giọng nói của Trương Nhĩ không nặng nề, nhưng lại có vài phần ác liệt và quả quyết! Càng không ngừng vang vọng bên tai tôi.

Lề mề nhu nhược? Không quyết đoán?

Đây là cách nhìn của Trương Nhĩ về tôi?!

Tôi lờ mờ cũng như được vén lớp sương mù ra vậy, từ khi rời thôn đến nay, trừ lúc ban đầu nhất, tôi có cái tâm thế nghé con mới sinh không sợ hổ, có thể vì vài chục vạn mà đỏ con mắt.

Nhưng sau đó gặp nhiều chuyện rồi, liền sợ bản thân sẽ dính phải nhân quả và phiền phức khác. Việc này ngược lại khiến tôi trở nên kém cỏi! Sợ bóng sợ gió, lo trước lo sau!

Người càng sợ thứ gì, thì ngược lại thứ đó càng sẽ tới.

Phương thức hành sự này khiến tôi tránh được không ít sai sót lớn, giống như lúc gặp Từ Bạch Bì ở nhà họ Từ vậy, tôi không tùy tiện làm việc gì cả.

Tôi cũng làm sai không ít chuyện nhỏ, đều là Lưu Văn Tam và Trần mù giúp tôi xử lý hậu quả. Nhưng tôi là người như vậy thật sao?

Tự hỏi lòng mình, tôi cũng không muốn dây dưa rề rà, chỉ là rất nhiều chuyện tôi đều không khống chế được, tôi cũng không dám tùy tiện quản quá nhiều, để dẫn đến hậu quả không thể gánh chịu nổi!

Nguyên nhân càng lớn hơn, là vì tôi không hiểu!

Dựa vào ba cuốn kỳ thư Âm sinh cửu thuật, Trạch kinh và Cốt tướng, tôi mày mò học được một chút Âm dương thuật, nhưng phương pháp vận dùng đều là do thăm dò mà có. Thậm chí kể cả tôi biết nhiều như vậy, nhưng so với Lý Đức Hiền vẫn là thua kém, bị lão quay như dế trong lòng bàn tay!

Đối mặt với thằng điên nhà họ Vương, cũng bị động chịu đòn, thậm chí suýt nữa thì mất mạng! Dẫn đến việc mẹ tôi đến giờ vẫn chưa biết an nguy sống chết ra sao!

Trước vụ đập Giang Đê này, nếu không phải ông nội tôi có để lại huyết thư, tôi cũng chẳng có cách nào giải quyết ẩn họa của trâu sắt.

Gió sông quét qua, khiến tư duy của tôi ngừng lại.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Nhĩ, lúc này lão vẫn đang nhìn vọng ra sông Dương.

Đồng thời một tay bấm đốt ngón tay, dường như đang tính toán gì đó.

Hoặc giả lão Trương Nhĩ này, không có Âm dương thuật lợi hại như ông nội tôi và Trương Cửu Quái.

Địa tướng Kham dư hoàn toàn khác so với thuật phong thủy thông thường và hệ phái không chính thống!

Nhưng cũng giống như những gì lão nói lúc trước.

Kinh nghiệm! Lão có mấy chục năm kinh nghiệm!

Lão đồng ý chỉ dạy cho tôi, cũng đã đủ dắt tôi vào nghề rồi!

Tôi thở hắt ra một hơi dài, cung kính cúi người một cái với Trương Nhĩ.

“Trương tiên sinh, thọ giáo rồi!”

Câu nói này của tôi, phát ra từ đáy lòng, tuyệt đối không có chút giả tạo nào.

Trương Nhĩ ừ một tiếng, lại nghiêng đầu nhìn vọng phía bên phải một cái, phía đó chính là chỗ tôi bảo Phùng Chí Vinh xây tháp trấn vật.

Từ đường đã gần hoàn thành, cái tháp nhỏ đó chỉ cao có hai ba mét, cũng sắp được xây xong.

“Lấy tháp trấn sông, chắc không chỉ là một cái tháp đơn giản nhỉ?” Trương Nhĩ mở miệng hỏi.

“Dưới đáy sông có trấn vật Thấu địa Lục thập long hợp thành trấn cục phong thủy, tôi bảo Phùng gia chủ khắc một đĩa đồng Xuyên sơn Thất thập nhị Long bàn làm trấn vật, lấy bố cục phong thủy đối ứng với bố cục phong thủy, hóa long khí sông Dương để ổn định bờ sông, cũng mượn nó để lại trấn sông.” Tôi trầm giọng trả lời.

Trên mặt Trương Nhĩ vụt qua đôi nét kinh ngạc, trong mắt cũng có vài phần tán thưởng dành cho tôi.

“Không tồi, thủ đoạn ứng đối rất tốt, sông Dương không núi, nên mới có chuyện người ngăn sông xây đập năm đó bày trận dưới đáy sông, để củng cố Lai long.”

“Nay cậu xây Xuyên sơn Thất thập nhị Long bàn bên bờ sông, cũng coi như là hô ứng từ xa.”

“Vậy thì đem linh đường thờ cúng ngàn xác chết kia lấy cái tháp đó làm trung tâm mà đặt, ở dưới tháp trấn sông, thiết nghĩ ngàn xác chết đó cũng chẳng dám tác quái!”

Lời của Trương Nhĩ, càng khiến lòng tôi chấn động!

Tháp có thể trấn sông, xác là vật dưới sông, đương nhiên cũng có thể trấn xác!

Rõ ràng là tôi bảo Phùng Chí Vinh xây tháp, nhưng bản thân lại không biết tháp còn có thể dùng như vậy, Trương Nhĩ lại dạy cho tôi một bài học nữa.

Tôi gật mạnh đầu, rồi co giò chạy đi tìm Phùng Bảo và Phùng Quân, bọn họ đang ở công trình giám sát.

Lúc này Phùng Chí Vinh đã đi sắp xếp người thờ cúng vạn nhà, tôi không cần thiết phải phiền ông ta làm chuyện nhỏ nhặt này.

Còn Lưu Văn Tam và đám người vớt xác thì đã xuống sông thăm dò tình hình rồi, nếu vớt xác, thì phải đợi bọn họ lên bờ xong rồi xuống nước tiếp, tiện thể cũng có thể xem xem tình hình dưới sông ra sao.

Rất nhanh, tôi đã tìm thấy hai người Phùng Bảo và Phùng Quân ở bên ngoài từ đường, đem yêu cầu nói ra, bọn họ bèn lập tức đi làm.

Lại quay về phía trước cầu tàu, cùng với Trương Nhĩ đứng một chỗ chờ đợi.

Trương Nhĩ lại hỏi tôi một số chuyện, đều là liên quan đến con trâu sắt dưới sông, tôi nghĩ ngợi, cố gắng kể hết tình hình không sót chút nào.

Lão gật đầu, không nói thêm gì khác.

Tầm nửa tiếng sau, hội người Lưu Văn Tam lên lại bến tàu.

“Dưới sông bình ổn lắm, bình ổn đến bất thường, đám xác chết kia cũng rất kỳ dị, vốn dĩ là từng tầng từng tầng chồng lên nhau, bây giờ lại từ từ đứng dậy, xác nổi đứng thẳng, chuyện này rất ít gặp...”

“Cái cảm giác đấy là như thế nào nhỉ, đúng đúng đúng! Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng! Bình ổn là chỗ đáy sông, động là dòng nước chảy, việc này có liên quan đến việc thượng du xả nước, đập xả cống.”

Lưu Văn Tam vừa lau nước trên đầu, vừa nhíu mày nói.

Tôi nghe mà tim đập chân run.

Đáy sông bình ổn là rất bình thường, trấn vật Thấu địa Lục thập long về lại vị trí cũ, tiếp tục phát huy tác dụng, củng cố dòng chảy của sông Dương.

Nhưng xác nổi đứng thẳng dậy tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, từ việc mấy người bọn họ nói rất ít gặp là có thể nhìn ra được.

Tôi đem chuyện bàn bạc với Trương Nhĩ vớt xác luôn từ bây giờ ra nói với Lưu Văn Tam.

Những người vớt xác khác đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu bàn luận chuyện gì đó, đại khái là lợi và hại, cùng với vấn đề trấn xác.

Lưu Văn Tam thì chằm chằm nhìn tôi, liên tục tận mấy giây liền.

Tôi vốn tưởng là lão muốn hỏi gì tôi, nhưng không ngờ, lão căn bản đến một câu cũng chẳng thèm hỏi, chỉ vỗ đùi đánh đét một cái, nói đúng một chữ.

“Vớt!”

Đương nhiên, những người vớt xác còn lại kia cũng vẫn cứ hỏi vấn đề trấn xác, đại để là lo lắng bây giờ vẫn là ban ngày, vớt xác thì dễ, nhưng đến đêm trấn xác khó, việc này xác suất lớn là sẽ có vấn đề, mà bọn họ thì không quản nổi.

Chưa đợi tôi trả lời, Trương Nhĩ đã mở miệng nói: “Tháp trấn sông trấn xác, sẽ không có chuyện đâu, các anh cứ yên tâm xuống sông là được, có chuyện gì cũng thì là việc của tôi và La Thập Lục, lên bờ rồi, người vớt xác không cần quản nữa.”

Những người vớt xác còn lại kia mới yên tâm lại.

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai, ngầm giơ ngón tay cái lên với tôi.

Lúc bọn họ lại xuống sông tiếp, thì không còn chỉ là chín cái bè tre nữa.

Lưu Văn Tam còn thông báo gọi đội vớt xác của thành phố Nội Dương tới!

Tuy rằng công nhân phổ thông của đội vớt xác không cách nào xuống sông vớt xác, nhưng lại có thể ở trên thuyền giúp kéo xác lên, sau đó có thể đợi đầy một thuyền xong là đưa thẳng lên bờ luôn.

Chứ đợi bọn họ vớt một cái đưa lên bờ một lần, cả ngàn xác chết, phải vớt mất bốn năm ngày.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mây đen dần trở nên nặng nề.

Lúc này bên cạnh Tháp trấn sông, cũng đã bày cả ngàn chiếc bàn gỗ đen, đều bố trí thành linh đường.

Bên trên linh đường đều có ô lớn che, những chiếc ô vuông vức nối thành một dãy.

Nến hương được đốt lên, đồ cúng đồ lễ cũng được bày biện chỉnh tề.

Mưa nhỏ vẫn rả rích rơi, trong không khí lành lạnh còn lẫn chút mùi của nến hương và tiền giấy.

Đại khái tầm hơn mười giờ, chiếc thuyền chở xác chết đầu tiên cập bến.

Công nhân của đội vớt xác thì dưới sự chỉ huy của Phùng Bảo và Phùng Quân, khiêng xác chết đi về phía dãy linh đường.

Những xác chết này không một ngoại lê, đều là đàn ông tầm hai ba mươi tuổi.

Bọn họ không hề thối rữa, đa phần đều là nước da tái xanh, đôi mắt nhắm nghiền, trên người bọc áo khoác lính màu xanh đen.

Không ít người trên thắt lưng có đeo mã tấu, hoặc bao súng!

Tuy rằng đã chết rất nhiều năm rồi, nhưng trên khuôn mặt vẫn vó thể nhìn ra nét oai hùng.

Nhớ lại bức huyết thư của ông nội, những xác chết này đều là người con chiến sĩ năm đó từng bảo vệ sông Dương!

Trong lòng tôi liền như có một tảng đá nặng đè lên, vô cùng khó thở.

Vị Kham dư đại sư năm đó, rốt cục là một nhân vật như thế nào?

Bố cục phong thủy của y đáng sợ như thế này, gần như là lấy sức người tính cả trời, tính toán bố cục phong thủy thông thường, phù hợp với sự biến hóa của môi trường và địa thế, tính cho đến tận ngày hôm nay của mấy chục năm sau.

Vì cái bố cục phong thủy này, mà giết người như rạ!

Cho dù năm đó là thời loạn lạc, cũng ít có người thủ đoạn tàn ác đến như vậy.

Người này, còn sống không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận