Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 777 - Thả lỏng dưới trời tuyết (3)



Chương 777 - Thả lỏng dưới trời tuyết (3)




Chương 777: Thả lỏng dưới trời tuyết (3)
Thảo nào, những người phụ trách không phải suy diễn giả ở đây đều mặt ủ mày chau, cứ như bị mất hơn trăm triệu tệ vậy. Những suy diễn giả nổi tiếng trong giới như Triệu Mưu, Lạc Kỳ Sơn, Hứa Thụ và những người khác cũng không có tin gì, có thể là đang bận công bận việc ở nơi khác, hoặc đang theo dõi tình trạng của người nhà mình sau khi vượt qua màn suy diễn.
Triệu Nhất Tửu ở ngay bên cạnh Dư Hạnh, hắn ta cúi đầu, tóc mái che khuất mặt, người phụ trách hỏi gì hắn ta cũng chẳng thèm để ý tới.
Thấy những người phụ trách còn lại đều đang không ngừng cố gắng, vừa nhìn đã biết không phải người nhà họ Triệu, chưa từng nghe danh Triệu Nhất Tửu, Dư Hạnh gõ lên ghế, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ: “Này, thưa ngài, cậu ta không sao hết, nhưng tính tình cậu ta vốn không thích nói chuyện, ông đi tìm người khác mà hỏi.”
Nghe vậy, người phụ trách mới chịu từ bỏ, bận bịu đi tìm Phương Phiến.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Dư Hạnh nghiêng đầu nhìn Triệu Nhất Tửu, đưa tay vỗ vai hắn: “Sao vậy? Không phải đã kết thúc rồi hay sao?”
“Có vải không?” Giọng nói của Triệu Nhất Tửu nhẹ như bấc, có vẻ hắn ta cũng không muốn để người khác nghe thấy.
“Vải?” Dư Hạnh sửng sốt, ngay sau đó, dường như nhận ra được điều gì đó, hắn lập tức lấy tay vạch tóc mái của Triệu Nhất Tửu lên. Triệu Nhất Tửu chớp mắt, hai tròng mắt đỏ như máu xuất hiện trong tầm mắt Dư Hạnh.
“…”
Triệu Nhất Tửu gạt phăng bàn tay Dư Hạnh, lầm lì ngồi yên tại chỗ.
Dư Hạnh quay đầu lại tìm Triệu Nho Nho: “Có vải không?”
“Tôi có tôi có.” Thật ra Triệu Nho Nho cũng không có vải, nhưng vừa nhìn thấy trạng thái của Triệu Nhất Tửu, cô ấy lập tức nhớ đến lúc mình vừa tỉnh dậy từ huyết trận. Triệu Nhất Tửu bịt mắt, ngồi xổm đằng trước cô, suýt chút nữa đã khiến cô hết cả hồn.
Chắc chắn hai mắt Triệu Nhất Tửu đã xảy ra vấn đề gì đó, Triệu Nho Nho cũng biết ý nên không hỏi gì nhiều, cô ấy vòng tay ra sau thắt lưng, giật lấy một chiếc mũ lưỡi trai, đưa cho Dư Hạnh: “Cái này có được không?”
Đang vào mùa đông, cô ấy thích búi tóc, nhưng không đội mũ thì đầu lại bị lạnh, nên lúc nào cô ấy cũng mang theo mũ lưỡi trai, thứ này khá tiện lợi, hiện giờ cũng đã đến lúc nó phát huy tác dụng của mình.
Dư Hạnh ném chiếc mũ cho Triệu Nhất Tửu, cười bảo: “Đội lên đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, phản ứng của cậu thế này, xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên, phải không? Nếu những lần trước có thể khôi phục, vậy thì lần này đương nhiên cũng có thể.”
Triệu Nhất Tửu đội mũ lưỡi trai xong, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, hắn ta ấn vành mũ xuống tới tận mũi, người bình thường đứng từ đằng xa, không ai có thể trông thấy hai mắt hắn ta. Hắn ta đứng dậy, nhân lúc không có ai chú ý tới mình mà rời khỏi Lưu Ly Hiên.
Dư Hạnh kéo tay Triệu Nho Nho, đuổi theo hắn ta.
Tất nhiên những người đằng sau cũng trông thấy động thái của bọn họ, nhưng nghĩ đoạn, cũng không ai đứng ra ngăn cản, dù sao cả ba bọn họ cũng đều là người của nhà nho Triệu, nếu không có vấn đề gì, vậy hẳn nên ưu tiên đi tìm người có khả năng khai thác thông tin hơn mới đúng.
Nán lại màn suy diễn hai, ba ngày, bên ngoài bỗng dưng lại có tuyết rơi, hơn nữa còn là tuyết lớn.
Hiện giờ sắc trời chưa tối hẳn, Dư Hạnh móc điện thoại ra nhìn thử, mới có tám giờ hơn.
Trên mặt đất, tuyết phủ một tầng dày, có vẻ tuyết đã rơi từ buổi tối ngày hôm kia rồi, tuyết phủ lên nhân gian, nhuộm cho khoảng sân và mái đình cổ một màu trắng toát. Đây vốn là một hình ảnh đẹp đẽ, vậy mà Triệu Nho Nho lại trợn tròn cả mắt: “Trời ạ, cả khoảng sân toàn là màu trắng, sao tôi đã rời màn suy diễn mà vẫn phải thấy mấy thứ này vậy.”
Dư Hạnh khẽ bật cười, nhận ra tâm trạng của cô gái này đã trở lại như bình thường, hắn cũng thản nhiên trò chuyện với cô ấy: “Cảnh tuyết đẹp thế này cơ mà, tuyết trắng với màu trắng đó không giống nhau chút nào. Hay liên tưởng tức là vẫn còn bị ám ảnh, cô phải cẩn thận đi, không thể cứ bị kẹt trong cơn ác mộng mãi được.”
Triệu Nho Nho vô cùng phẫn uất: “Chuyện đó còn cần cậu phải nói sao! Tôi tức chết mất thôi, cậu có biết độ dị hóa tăng lên của tôi là bao nhiêu không? Chín phần trăm đấy! Hẳn chín phần trăm đấy! Ôi, không xong rồi, bây giờ tôi cực kỳ bất ổn, tôi hơi kích động, tôi muốn khóc.”
“Vậy thì cô khóc đi.” Dư Hạnh cảm thấy rất buồn cười, lại vì tâm trạng thả lỏng sau khi rời khỏi màn suy diễn, hắn nhất thời không để ý, bản thân đã ở ngay đằng sau Triệu Nhất Tửu từ bao giờ, nên theo quán tính va vào lưng Triệu Nhất Tửu.
Bọn họ ngẫu hứng đi dạo bên ngoài Lưu Ly Hiên, tuyết quá lớn, phủ khắp các nẻo đường, dường như sỏi đá, gạch lát đường hay thảm cỏ đều trắng xóa, toàn tuyết là tuyết.
Vì thế, Triệu Nhất Tửu đi ở đằng trước, cũng không để ý xung quanh cho lắm, Dư Hạnh lại huých hơi mạnh. Bị hắn va cho một cái, Triệu Nhất Tửu lảo đảo, ngã thẳng vào đống tuyết ở ngay bên cạnh.
Ai ngờ lớp tuyết rất sâu, có lẽ khi trước, đây là một khu cảnh quan như hồ nước. Triệu Nhất Tửu cố gắng giữ thăng bằng, nhưng khi giẫm lên lớp tuyết mềm mại, không có chỗ để bám, hắn ta bị chôn trong lớp tuyết, chỉ để lộ mỗi ngực áo và khuôn mặt.
( Cầu kim phiếu bạo chương )



Bạn cần đăng nhập để bình luận