Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 508. ÔNG TRỜI MUỐN MƯA, MẸ PHẢI LẤY CHỒNG

Chương 508. ÔNG TRỜI MUỐN MƯA, MẸ PHẢI LẤY CHỒNG


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

“Đàn bà hỏi quẻ có hung hiểm, quân tử ra ngoài có hiểm nguy... Cuối cùng định quẻ ứng nghiệm ở chỗ khác, chắc là sẽ rơi lên người cháu...”

Lưu Văn Tam ngạc nhiên, Hà Thái Nhi cũng vô cùng thắc mắc, bà ta mất tự nhiên hỏi: “Không phải là gieo quẻ bói cho mẹ dì à? Sao lại rơi lên trên người mày?”

Bao gồm cả Trần mù, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu.

Tôi trầm ngâm một lát rồi mới trả lời: “Quẻ Phong Thiên Tiểu Súc này, vốn quẻ là trên Càn dưới Tốn, Càn là Thiên, Tốn là Phong, ý nghĩa ban đầu là điềm cát của gió thuận đầy trời, Tiểu Súc bèn là tượng trưng của tích trữ, đối mặt với bất cứ việc gì, cũng đều sẽ giải quyết thuận lợi. Tầng nghĩa sâu của tướng quẻ thì là trên trời có mây đen từ nơi khác tới. Mây đen này đại biểu cho nguy hiểm, biểu đạt rõ chuyến đi này nhìn có vẻ bình an, nhưng thực tế thì nguy hiểm tiềm tàng.”

Trong phòng liền trở nên yên lặng, Trần mù cũng hoàn toàn đóng chặt cửa lại, lão vẫn đứng canh ở cửa như cũ, một là đóng cửa cách âm triệt để, hai là có lão canh chừng, cũng không sợ có người lại gần. Bọn lão đều không ngắt lời tôi.

Tôi cũng tiếp tục giải thích, nói: “Sơ cửu hào, đại biểu cho việc sẽ làm chuyện đã hứa từ trước, bước đi trên chính đạo của bản thân, thì sẽ không có nguy hiểm. Cửu nhị hào tiếp nối hào trên, cùng đồng hành với người cùng đường, đại biểu cho điềm cát, có nguy hiểm cũng sẽ phá giải.”

“Cửu tam hào lại tượng trưng cho việc giữa chúng ta sẽ có người trở mặt thành thù.”

“Còn về Lục tứ hào và Cửu ngũ hào, thì là thành tín bèn có thể hóa giải nguy cơ, hơn nữa còn thay đổi được ý niệm của người khác.”

“Thượng cửu hào cuối cùng, nói mây đen tập kết, trời sẽ có mưa. Ông trời muốn mưa, mẹ phải lấy chồng*... Đàn bà hỏi quẻ, quân tử hiểm nguy...”

Tôi cực lực khiến giọng nói trở nên bình tĩnh, lời nói cũng không ngừng nghỉ: “Chú Trần là mệnh góa bụa cô độc, đã là người già, không phải quân tử, quân tử trong tướng quẻ là để chỉ đàn ông, chuyến này chúng ta đồng hành, vậy thì tướng quẻ sẽ ứng nghiệm trên người cháu, đây là một quẻ hỗn hợp.”

Dứt lời xong, trong gian chính lại càng yên lặng hơn.

Bà cụ Hà đột ngột nói: “Thế nguy hiểm là cái gì?”

Tôi lắc lắc đầu, đang định trả lời.

Ngay tiếp đó, tư duy của tôi cũng đơ lại một phát.

Đột nhiên, mắt tôi trợn to ra, lắc một phát, tôi gẩy loạn luôn tướng quẻ trên Kim toán bàn.

Ngay tiếp đấy tôi lại gẩy hạt bàn tính thành tướng quẻ Địa vi Khôn.

Đây không phải là tôi gieo quẻ, mà là gẩy bừa ra, không cần phải có sinh thần bát tự gì cả, mà cũng chẳng có hiệu quả thực tế gì hết.

Hơn nữa tôi chỉ giữ lại tướng quẻ băng cứng sắp tới của Sơ lục hào, những hào khác toàn bộ gẩy loạn đi.

Hơi thở của tôi trở nên vô cùng gấp gáp, lẩm bẩm nói: “Quẻ của Trương Cửu Quái và quẻ này có thể giải như nhau, nguy hiểm cuối cùng của Phong Thiên Tiểu Súc không biết là gì, đấy là biến số. Quẻ bói này của Trương Cửu Quái, đến cuối cùng cũng là biến số, núi Kế Nương có nguy hiểm, còn sau đó thì không cách gì bói được.”

“Hai quẻ đều chỉ biến số, vậy thì phần trước nhất định sẽ an toàn! Nói cách khác, núi Kế Nương sẽ chiến thắng trong nguy hiểm, nhưng sau thời điểm này, thì sẽ không biết tình hình thế nào nữa.”

“Nếu đã như vậy, thì cũng không cần suy nghĩ nhiều thêm nữa, chúng ta đi cùng Thập Lục, Văn Tam mày ở lại Nội Dương giải quyết việc còn lại đi, bảo vệ tốt cho con bé dương sai đấy.” Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn.

Bà cụ Hà cũng gật gật đầu, ừ một tiếng: “Lần sau mà vẫn còn muốn đi theo con trai nuôi của mày, thì cố nhanh nhanh cho tao lại được bế cháu đi. Chứ nếu không, mày khuyên Thái Nhi ly hôn mày tái giá cũng tốt. Như thế mày một mình cũng nghẹ gánh.”

Lưu Văn Tam: “....”

Tôi không nhịn được, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn tôi một phát, nói tôi thế mà còn cười được.

Tôi lắc lắc đầu trịnh trọng nói, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tôi tin phong thủy, vậy nên chắc chắn sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế, nếu như đến tôi cũng oán trời trách đất, thì sợ là cách chết cũng chẳng còn xa nữa.

Trần mù có vẻ nghĩ ngợi.

Bà cụ Hà rõ ràng cũng có đôi chút ngạc nhiên.

Còn về Hà Thái Nhi thì ôm chặt lấy tay của Lưu Văn Tam, thần sắc cũng thả lỏng hơn không ít.

Kỳ thực tôi cười, cũng là muốn mọi người đừng quá lo lắng áp lực như vậy nữa.

Sau khi quyết định xong xuôi, áp lực của tôi cũng hơi bớt đi một chút, liền nói thẳng luôn với Lưu Văn Tam, bên chỗ bà nội tôi và Từ Thi Vũ, phải phiền bọn lão qua thông báo rồi.

Chúng tôi thì cùng Âm tiên sinh lập tức xuất phát, như thế này, xác thanh thi và Liễu Dục Chú cũng sẽ đi theo chúng tôi, thành phố Nội Dương sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.

Một mình Lưu Văn Tam cũng chẳng nói lại được với tất cả chúng tôi, lão cúi đầu hút thuốc, không nói năng gì thêm. Hà Thái Nhi thì bảo tôi yên tâm, bà ta sẽ thông báo tử tế, hơn nữa sẽ bảo Lưu Văn Tam bảo vệ tốt cho Lưu âm bà và Từ Thi Vũ.

Nguyên nhân thứ hai khiến tôi yên tâm, cũng là bởi vì mẹ tôi đồng ý sẽ ở lại bên cạnh Từ Thi Vũ, giúp tôi bớt được lo lắng về hậu phương.

Trần mù cũng nhắc một câu, nói lần này không đưa Tiểu Hắc theo, trên núi băng nó không có tác dụng gì lắm, ngược lại sẽ còn liên lụy làm chậm trễ hành trình của chúng tôi.

Tôi gật gật đầu, nói vậy như thế này thì không cần thiết phải đi đường cao tốc và đường quốc lộ nữa, trực tiếp tìm luôn sân bay gần nhất là được.

Trần mù cũng gật đầu đồng ý.

Tôi ra đẩy mở cửa phòng, đi về phía phòng của Âm tiên sinh.

Hà Thái Nhi thì theo Lưu Văn Tam đi thu dọn đồ đạc, Trần mù cũng cùng bà cụ Hà rời khỏi nhà, phải qua nhà bên thôn cũ lấy một ít đồ nghề đem theo.

Đi đến trước cửa phòng, Thẩm Kế hừ một tiếng, nói: “Mấy người bàn mưu tính kế xong rồi?”

Tôi nghẹn lời, rõ ràng có thể nghe ra được vẻ không vui trong lời nói của Thẩm Kế.

Thở hắt ra một hơi dài, tôi cũng chẳng giải thích.

Dù gì cô ta và Âm tiên sinh chắc chắn cũng có sự che dấu đối với tôi, tôi không thể nào đem mạng sống của mình giao vào trong tay bọn họ được.

“Cũng chẳng coi là bàn mưu tính kế được, chỉ là xem xem hung cát và xác suất thành công của chuyến đi này, chúng ta xuất phát luôn trong hôm nay, đi huyện Các.” Tôi trầm giọng nói.

Đầu mày Thẩm Kế nhíu chặt, cô ta dường như không ngờ rằng, tôi bảo đi là đi luôn, nhanh gọn quyết đoán đến như vậy.

“La Thập Lục, anh không giở trò gì đấy chứ?” Trong mắt cô ta đều là sự nghi ngờ lo lắng.

Tôi cười nhạt nói: “Tôi không có thói quen lừa người khác. Huống hồ đây vốn là chuyện đã hứa với Âm tiên sinh, ông ta cũng vì tôi mà mạo hiểm hai lần, tôi không thể nuốt lời được.”

Giây tiếp theo, cửa phòng Âm tiên sinh liền bị đẩy mở ra.

Âm tiên sinh đứng ở cửa, ông ta quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt có đôi chút sâu xa.

“Đợi lên núi xong, tôi sẽ bảo với cậu, rốt cục cần cậu làm gì.”

Lập tức, tim tôi đập thình thịch không ngừng.

Âm tiên sinh, ông ta đúng là sẽ nói thật? Tôi không biết có nên tin hay không.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp.

Vốn dĩ tôi không liên hệ với nhà họ Phùng, bởi vì Lương Châu vừa hay cũng có sân bay, không cần thiết phải tìm người lái xe đường dài.

Kết quả ra đến sân bay, trảm quỷ đao của bà cụ Hà, cùng với dao găm trên người tôi, và các món đồ khác, đều không được đem theo người.

Cho dù là ký gửi cũng rất phiền phức, cuối cùng vẫn phải tìm nhà họ Phùng, bọn họ liên lạc với nhân viên liên quan, viết giấy tờ chứng minh cho chúng tôi, đại khái là nói, những món đồ chúng tôi đem theo này, đều là đạo cụ ảo thuật tạp kỹ.

Mãi cho đến khi lên máy bay, sắc mặt bà cụ Hà vẫn không dễ coi cho lắm, nói bà cụ đường đường là một Thần bà, từ lúc nào lại thành đi làm tạp kỹ rồi?

Tôi cười khổ, Trần mù thì qua khuyên ngăn an ủi bà cụ.

Âm tiên sinh rất yên tĩnh, Thẩm Kế thì hơi có chút vui mừng, cô ta không biểu hiện rõ ràng ra, nhưng nét vui vẫn hiện lên nơi đáy mắt.

Tôi ngồi ở cửa sổ, cũng nghĩ tới Trương Nhĩ và Mã Bảo Nghĩa.

Chẳng biết bọn họ ở trên núi Kế Nương, giờ này ra sao rồi.

Nếu nói đến biến số và nguy cơ, sợ rằng bọn họ cũng là một mắt xích trong đó!

Trương Nhĩ chẳng biết lão sẽ thế nào, nhưng đối với Mã bảo Nghĩa mà nói, thì tôi đã phá hoại kế hoạch của y.

Nếu như có cơ hội y nhất định sẽ lấy mạng của tôi!

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn.

Cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ của “Lại bắt đầu phải làm bài tập rồi”

Chương mới hôm nay đã kết thúc, ngày mai tiếp tục.

[Giải thích từ dịch giả]

Ông trời muốn mưa, mẹ muốn lấy chồng: Thành ngữ của TQ, mang ý nghĩa bản thân sự phát triển của sự vật có quy luật khách quan của nó, sẽ không vì ý chí chủ quan của con người mà thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận