Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 86. SÁCH, TAY, BÀN TÍNH

Chương 86. SÁCH, TAY, BÀN TÍNH


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

“Ông.... là ai?” Tôi run run, lẩm nhẩm một câu.

Tiếp đó, tôi liền cảm thấy một cảm giác chua xót, bi thương, đau đớn dâng trào lên.

Khuôn mặt đó dần mờ đi, rồi rời xa khỏi tầm nhìn của tôi.

Bên tai nghe có tiếng nói chuyện rì rầm, lúc lại có tiếng gọi tên của tôi, rất dịu dàng, cũng đầy lo lắng.

Tôi cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng hồi phục khả năng khống chế thân thể, mở mắt ra.

Ánh đèn có hơi chói mắt, đập vào mắt là bức tường màu trắng, bay vào mũi là mùi thuốc khó ngửi.

Quần áo trên người vẫn nguyên vẹn, tay phải càng nặng nề hơn.

Bên cạnh vang lên tiếng nói đầy vui mừng: “Anh Thập Lục! Tốt quá! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”

Tôi nghiêng đầu, ngồi bên cạnh giường tôi là Cố Nhược Lâm!

Khuôn mặt cô ta cười đầy vui mừng, tròng mắt vẫn còn hơi sưng đỏ, trên mặt rõ ràng vẫn còn rất nhiều vết nước mắt.

Tôi cũng cười cười, nói một câu cảm ơn.

Cố Nhược Lâm lại mím môi, mắt lại bắt đầu đỏ lên, sụt sùi nói: “Anh Thập Lục, sao anh lại nói cảm ơn em nữa chứ?”

Tôi chẳng hiểu gì, đáp: “Tôi bây giờ chẳng phải đang ở viện sao, cũng may có em...”

Cố Nhược Lâm lắc lắc đầu, hạ giọng nói: “Anh vì bảo vệ em nên bị thương, tuy rằng lúc đó tình hình nguy cấp, nhưng em cũng biết rõ điều đó. Bác sĩ cũng nói rồi, tay phải của anh có tận mấy chỗ nứt xương, nếu không phải vì cứu em, anh chắc chắn sẽ không bị ngã, lại càng không thể bị đập gãy tay.”

“Hơn nữa, anh còn cố nhịn lâu như thế, đều là vì giúp em. Anh cả em đúng là thứ không ra gì, để bảo vệ xuống tay nặng như thế với anh.”

Nói rồi, Cố Nhược Lâm lại bắt đầu muốn khóc.

Tôi vội vàng bảo cô ta đừng khóc, cũng đừng nói nữa, đây đều là chuyện nhỏ, hơn nữa tôi là đàn ông, làm sao có thể đứng yên nhìn cô ta xảy ra chuyện được? Lúc rời khỏi khu nhà cổ, tôi còn nói với Cố nhị đương gia, chỉ đưa mình cô ta theo, tôi có thể tùy cơ ứng biến, bảo vệ tốt cho cô ta nữa kìa.

Cố Nhược Lâm thì chẳng nói gì nữa, chỉ ngồi thất thần nhìn cánh tay phải của tôi mãi.

Tôi cũng cúi đầu nhìn một cái, rồi lập tức cười khổ.

Từ chỗ bả vai trở xuống, nguyên cả cánh tay tôi đều bị bó thạch cao, thậm chí vị trí phía dưới khuỷu tay đến cổ tay còn bị kẹp hai thanh nẹp!

Tôi thề, đây tuyệt đối là lần bị thương nặng nhất kể từ khi tôi ra đời đến giờ.

Trước đây ra vào viện, nhiều nhất cũng chỉ là do mấy thứ bệnh lặt vặt như cảm cúm phát sốt.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy mở, người đẩy cửa bước vào, hóa ra là Lưu Văn Tam!

Lúc này quần áo lão mặc trên người, khác một trời một vực so với trước đây.

Không nói đến việc tối hôm kia ra sông Dương lão mặc chiếc áo ngắn tiểu quái màu xanh đen, kể cả trước đây, cũng mặc toàn quần áo vải, hoặc là áo cộc hay áo sơ mi.

Thế mà lúc này lão lại mặc một bộ vest màu trắng.

Tôi nhất thời không nhịn nổi, phì cười thành tiếng.

Bởi vì Lưu Văn Tam chỉ cao có một mét sáu, người gầy gầy, nhìn trông vẻ nhỏ bé nhanh nhẹn, đặc biệt là lão còn trọc đầu, da trắng bệch, con ngươi mắt còn là màu vàng đất.

Nhìn kiểu gì, cũng không hợp với kiểu ăn mặc trang trọng như thế này, trông còn có vẻ hơi tức cười.

Vốn dĩ vẻ mặt của Lưu Văn Tam còn rất sốt ruột, lúc này bốn mắt nhìn nhau với tôi, lão lập tức trợn mắt nhìn tôi một cái.

“Mịe! La Thập Lục, thằng oắt con nhà mày! Còn tỉnh lại được nữa cơ à!”

“Đúng là làm chú Văn Tam mày tức chết đi! Chú vừa mới thả cho mày đi hai hôm, mà mày đã biết học trò liều mạng rồi hử?!”

Cố Nhược Lâm ở bên cạnh giường lí nhí giải thích, nói cô ta đưa tôi vào viện xong, cũng chẳng biết phải liên lạc với ai, bèn gọi cho Lưu Văn Tam.

Đối với cô ta, tôi trả lời bằng một nụ cười, ý rằng mình không sao.

Sau đó tôi cũng cười hề hề nói: “Chú Văn Tam, lấy đâu ra chuyện chú thả cho cháu đi hai hôm, là cháu không muốn đi làm phiền chú xây tổ ấm chứ.”

Lưu Văn Tam bước đến cạnh giường, lão tặc lưỡi mấy phát, nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn sang Cố Nhược Lâm, lắc đầu nói: “Xem ra là thằng nhóc mày thấy chú Văn Tam không nên đến đây à?”

“Đúng là đủ lông đủ cánh rồi, gặp được bạn gái trúng ý, đến bố nuôi cũng không muốn quản nữa à?”

Trong lòng tôi lập tức phát hoảng luôn.

Cái câu này của Lưu Văn Tam, thẳng ruột ngựa quá thể...

Mặt Cố Nhược Lâm lập tức đỏ bừng lên, cô ta hơi có chút hoảng loạn đứng dậy nói một câu: “Anh Thập Lục, bố em ở ngoài kia lấy thuốc nộp viện phí cho anh, em đi xem xem có cần giúp gì không.”

Nói xong, Cố Nhược Lâm liền rời khỏi phòng bệnh.

Còn chưa đợi tôi mở mồm, Lưu Văn Tam đã giơ ngón tay cái lên với tôi, rồi lại chép miệng một cái: “Thập Lục, chiêu này của mày lợi hại thật, đúng là rất có phong cách của chú Văn Tam thời trẻ, bái phục à bái phục!”

Tôi lấy tay trái vỗ một cái vào cánh tay lão, ấn xuống, rồi cười khổ, nói: “Chú Văn Tam, chú đừng có trêu cháu nữa, cháu không có ý đồ như chú nghĩ, chú xem Nhược Lâm bị chú nói chạy mất luôn rồi kìa.”

Ánh mắt Lưu Văn Tam lại càng đầy vẻ hứng thú: “Nhược Lâm? Anh Thập Lục? Gọi nhau sến sẩm như thế, xem ra chú Văn Tam đánh giá thấp mày rồi.”

Tôi: “......”

“Chú Văn Tam... Chú mà còn thế nữa, không biết chừng hôm nào cháu đi ra quán đồ sông uống say, lại lỡ mồm nói tý chuyện liên quan đến quản lý tài chính với giám đốc ngân hàng mất.”

Lưu Văn Tam: “......”

Phòng bệnh tạm thời rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Cuối cùng vẫn là tôi cười ngượng, phá vỡ sự im lặng.

“Chú Văn Tam, thế tiếp sau đây chú định như thế nào?” Đồng thời tôi cũng lái sang chuyện khác.

Có những lời tôi muốn hỏi, nhưng lại cảm giác không biết mở mồm như thế nào.

Ví dụ như chuyện của bà chủ thiếu phụ, Lưu Văn Tam vừa nói đấy là đàn bà của lão, vừa nói về nhà, thế thì giữa hai người bọn họ có vấn đề là chắc chắn không chạy đi đâu được. Nếu nói như thế... thì con trai của Lưu Văn Tam đang ở dưới chân đập sông Dương.

Vậy mà lão vẫn ngày ngày lượn lờ trên mặt sông Dương, vẫn còn cười đùa mọi lúc mọi nơi, đúng không phải chuyện dễ dàng gì.

Bà chủ thiếu phụ đó cũng nói, bà ta thủ lại bên bờ sông Dương, cũng chỉ để chờ một ngày nào đó, có thể nhìn thấy xác chết của con trai.

Cả hai người sợ rằng đều vô cùng chua xót...

“Thập Lục, câu nói này của mày, sao chú Văn Tam cứ cảm giác, còn có ý gì khác nữa thế?”

Lưu Văn Tam lấy thuốc lá ra châm lửa, rít một hơi.

Trong phòng bệnh, khói thuốc ngập tràn.

Tôi hơi có chút ngại ngùng, đang định mở mồm nói tiếp.

Thì Lưu Văn Tam lắc lắc đầu: “Chuyện của chú Văn Tam, mày không cần phải lo lắng, có rất nhiều chuyện đều không dễ dàng như trong tưởng tượng.”

“Cái mày cần phải lo lắng bây giờ là, chuyện của nhà họ Cố, mày định giải quyết như thế nào?”

“Trong thời gian mày hôn mê, chú cũng nghe Cố tiểu thư nói một ít rồi, cô ta và Cố nhị đương gia đều bị trục xuất khỏi gia tộc rồi.”

“Tuy rằng mày thay đổi đại cục diện phong thủy của núi Nội Dương, Cố lão gia không còn bị hung trạch lấy mạng nữa, nhưng cũng chẳng dễ mà giải quyết vấn đề đúng không? Dù gì, đứa gây ra vấn đề vẫn còn đang ở bên cạnh ông ta, ông ta lại còn tin tưởng không chút nghi ngờ.”

Cửa phòng bệnh lại bị đẩy mở lần nữa, người bước vào lần này là Cố Khai Dương.

Trên mặt ông ta đầy vẻ mệt mỏi, giọng nói cũng hơi khàn đi: “Không giải quyết nổi, bây giờ cũng chẳng còn khả năng giải quyết nữa. Bố tôi cứng đầu không thay đổi, có tới khu nhà chính nữa, sợ là cũng chẳng an toàn, dù gì nhà họ Cố ở thành phố Khai Dương cũng được coi là gia tộc lớn, La âm bà đã phải vào viện rồi.... Tôi và Nhược Lâm, không thể để cậu ta mạo hiểm nữa.”

“Hoặc là, đây cũng là kiếp nạn và số mệnh của nhà họ Cố.”

Cố Nhược Lâm cũng đi vào theo sau Cố Khai Dương, cô ta cúi đầu, không nói lời nào.

“Cố nhị đương gia, ông nghĩ được như thế, đúng là rất tốt.” Thần sắc Lưu Văn Tam rõ ràng có chút ngạc nhiên, giống như không ngờ đến việc Cố Khai Dương có thể nghĩ thông vậy.

Nhưng nhìn thấy nét đau buồn trên mặt Cố Nhược Lâm, trong lòng tôi lại khó chịu, sau đó nói một câu: “Cố nhị đương gia, Nhược Lâm, hai người cũng không phải quá bi quan tuyệt vọng, ít nhất, phong thủy nhà họ Cố bây giờ không có vấn đề gì, thì sẽ không có chuyện gì quá nguy hiểm.”

Tôi trầm ngâm một lát, rồi mới nói tiếp: “Mục đích của Cố Thiên Lương, thực ra rất đơn giản, hắn muốn nguyên cả gia tộc họ Cố, nên mới hại Cố lão gia, hai người bị đuổi khỏi gia tộc, chắc là đúng với ý hắn, nên hắn cũng chưa chắc sẽ hại đến mạng sống của Cố lão gia.”

“Đương nhiên, hắn cũng tuyệt đối không dừng lại tại đây, cháu cảm giác nhà họ Cố sẽ vẫn tiếp tục xảy ra chuyện, cho đến khi nào Cố lão gia giao tất cả cho hắn, hắn mới dừng lại.”

“Trong thời gian này, nếu như Cố lão gia phát hiện âm mưu của Cố Thiên Lương, có thể ông cụ sẽ chủ động đến tìm chúng ta.”

Cố Khai Dương gật đầu, nói: “La âm bà nói rất có lý, chỉ cần sản nghiệp của gia tộc không bị sao, chúng tôi bị đuổi đi, cũng chẳng vấn đề gì, chỉ hy vọng bố tôi nghĩ thông được.”

Tiếp đấy, Cố Khai Dương lại nhìn Cố Nhược Lâm một cái, ông ta do dự cả nửa phút, mới mở mồm nói: “La âm bà, có thể nhờ cậu một chuyện được không?”

“Cố nhị đương gia, chú cứ nói.” Tôi cảm giác thần sắc của Cố Khai Dương quá trịnh trọng, khiến tôi có chút mất tự nhiên và căng thẳng.

“Tôi với mẹ của Nhược Lâm ly hôn cũng khá lâu năm rồi, lần này bị trục xuất khỏi gia tộc, kỳ thực tôi có lỗi nhất là với Nhược Lâm, bao nhiêu năm nay nó đều sống ở nhà họ Cố, thời thơ ấu vốn đã thiếu tình thương của mẹ, bây giờ lại thành như thế này, tôi muốn thử xem, có thể kết hôn lại với mẹ Nhược Lâm được không.”

“Trong thời gian này, có thể cho Nhược Lâm đi cùng cậu không? Như thế tôi cũng yên tâm.”

Nói rồi, Cố Khai Dương lại thở dài một tiếng.

Ánh mắt Cố Nhược Lâm rõ ràng có nét ngơ ngác, cô ta muốn nói, nhưng Cố Khai Dương lại lắc đầu ngăn lại.

Lưu Văn Tam sờ sờ cằm, cười hề hề gật gật đầu: “Chuyện này, Cố nhị đương gia, tôi đồng ý thay cho Thập Lục!”

“Ông yên tâm, thằng bé Thập Lục này thật thà, bảo vệ Cố tiểu thư, nó dám liều mạng đấy.”

Cũng lúc này, một y tá nhíu mày bước vào phòng bệnh, trợn mắt nhìn Lưu Văn Tam một cái, nói: “Trong phòng bệnh không được hút thuốc! Ảnh hưởng đến bệnh nhân thì làm sao? Muốn hút thì ra khu hút thuốc mà hút! Tắt thuốc ngay!”

Mặt Lưu Văn Tam đơ ra, lão vứt đầu thuốc vào thùng rác, lại nháy mắt với tôi một cái, xong mới bước ra khỏi phòng bệnh.

Cô y tá kia lại càm ràm thêm mấy câu, rồi mới bắt đầu thay băng cho tôi.

Cố Khai Dương vẫn dùng ánh mắt trịnh trọng đó nhìn tôi.

Tôi gật gật đầu, nói: “Yên tâm đi, Cố nhị đương gia, Nhược Lâm đi với cháu một thời gian, không có chuyện gì đâu, không chừng nhà họ Cố còn xoay chuyển tình thế được, cháu cũng sẽ cố giúp.”

Đến lúc này, biểu cảm trên mặt ông ta mới nhẹ nhõm đi, sau đó lại ra hiệu cho Cố Nhược Lâm theo ông ta ra ngoài một lát.

Mấy phút sau, y tá thay băng xong đi khỏi phòng, Cố Nhược Lâm lại quay về ngồi bên cạnh giường tôi, trông như mất hồn.

Lúc này tôi cũng chẳng biết phải an ủi Cố Nhược Lâm thế nào.

Đầu giường đặt chồng quần áo gấp gọn, Trạch kinh và Âm sinh cửu thuật nằm trong đó, cái bọc vải thì đặt ở trên cùng.

Giờ này tôi cũng chẳng muốn đọc Trạch kinh nữa. Chuyện của nhà họ Cố, khiến tôi cũng rất ấm ức, bèn cầm cái bọc vải kia lên.

Sau khi Trần mù đưa nó cho tôi, tôi mãi vẫn chưa rảnh mở ra xem.

Người để lại cái bọc vải này, cũng rất thần bí.

Ông ta bói một quẻ cho Trần mù, nói lão góa bụa cô độc, con cháu tất sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Lại dạy lão cách xây Âm hồ trạch, ngày ngày chờ đợi.

Bảo Trần mù đợi cho đến một ngày, khi người có thể nhìn ra Âm hồ trạch xuất hiện, thì đem cái bọc vải này giao cho người đó!

Ông ta, tính được sự tồn tại của tôi!

Thế cái ông ta để lại cho tôi, là thứ gì?

Mở cái bọc vải ra, bên trong có ba thứ.

Dưới đáy là một quyển sách, nhưng thứ đặt trên bìa sách, thì khiến tôi phát run...

Trong cái túi nilon trong được dán kín miệng, là một cái xương bàn tay! Xương cốt trắng dã, đã chẳng còn chút da thịt nào!

Thứ còn lại thì là một chiếc bàn tính, chỉ có điều lúc này chỉ còn mỗi cái giá bàn tính trơ trụi, trong cái túi nhỏ còn lại đựng một gói hạt bàn tính.

Quan trọng nhất là, trong cái túi đựng xương bàn tay được bịt kín kia, còn có một tờ giấy ố vàng!

Nhìn trông, giống như một bức thư!

[tác giả có lời muốn nói] Mỗi chương tôi viết đều rất dài, trên cơ bản có thể bằng với hai chương thông thường, kỳ thực tôi up chương không ít, bình quân mỗi vạn chữ tôi đều không chia ra làm 5 chương như người khác, mà để mỗi chương trên ba nghìn chữ, nên mới cảm giác tôi up ít chương.

Lời dịch giả: “Kim toán bàn” = Bàn tính vàng. Bàn tính được nói đến tại đây là dạng bàn tính kiểu cổ của TQ, tham khảo hình ảnh chủ quán trưởng quầy trong phim cổ trang kiếm hiệp dùng để tính tiền cho khách :D

Tuần này tiếp tục cảm ơn hoangdinhcuongaa cùng samuraiak đã đề cử và đẩy kim phiếu cho truyện. Từ 0-12h ngày mai 1/8 nếu không có thêm kp hay đề cử thì mình xin phép bạo 3 chương như thường lệ, còn nếu có thêm kp đề cử thì sẽ bạo tối đa đến 7 chương. Cảm ơn và chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận