Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 382. TÔI LÀ THẨM KẾ

Chương 382. TÔI LÀ THẨM KẾ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi cũng rất ngạc nhiên, đương nhiên tôi chẳng có tý chút ấn tượng nào với hắn cả.

Hắn biết tôi, mà Lưu Văn Tam cũng lại biết hắn?

Hắn là ai?

Tôi cũng đưa tay ra một cách hữu nghị, gật gật đầu, đang định nói chuyện.

Thì Lưu Văn Tam lại một phát túm lấy cổ tay tôi, lão hơi hơi nheo mắt lại, bất chợt nói một câu: “Thập Lục, chúng ta không bắt tay với loại người này, cũng không tiếp xúc với chúng nó.”

Giọng điệu của Lưu Văn Tam, không hề dễ nghe, mà còn toát ra vẻ lạnh nhạt.

Lão rất ít khi biểu lộ trạng thái tâm trạng như thế này, tôi cũng chẳng thấy mấy lần, người này từng đắc tội với Lưu Văn Tam?

Dương Hưng cười cười, rụt tay lại nói: “Để lịch sự với Cẩu gia chủ, nên tôi cũng đối xử lịch sự với La Thập Lục, nhưng câu này của các người, thì nghe lại rất chối tai.”

“Nói cứ như là tôi thích có giao tiếp với đám hạ cửu lưu các người vậy.”

“Thầy đỡ âm linh? Biết phong thủy thì sao? Đến một thằng người đường hoàng cũng chẳng phải, nếu không phải vì tôi đồng ý, nó lại có mấy phần tư cách để bắt tay với tôi?”

“Có những thứ sinh ra đã thế, giai cấp dưới đáy cứ là dưới đáy, kiểu gì cũng không thay đổi nổi đâu.” Dương Hưng tuy đang cười, nhưng lời của hắn lại vô cùng khinh miệt.

Đầu tôi ong lên một phát, trợn tròn con mắt, chằm chằm nhìn Dương Hưng.

“Anh rốt cục là ai?” Giọng tôi khàn hơn rất nhiều, ánh mắt dán chặt vào hắn, không hề rời đi chút nào.

“Mày không có tư cách hỏi.” Dương Hưng lại hất ống tay áo một cái, thần sắc lạnh lùng hơn không ít.

Rồi hắn lại chuyển qua nhìn sang Cẩu Tam Đường, miệng cười mắt không cười mà nói một câu: “Cẩu gia chủ, thế này có vẻ là bọn nó chuẩn bị đi, đợi ông tiễn khách xong, chúng ta lại nói tiếp sau.”

“Việc này...” Cẩu Tam Đường rõ ràng cũng không hiểu.

Ông ta cười cười vẻ xin lỗi với tôi và Lưu Văn Tam, rồi lại đánh mắt với tôi.

Tôi nhìn ra được, gia tộc phía sau lưng Dương Hưng tuyệt đối không nhỏ.

Lúc trước Cẩu Tam Đường đã nói rồi, là quan chức quý nhân mua cái âm thai hóa ngọc đó, đến ông ta cũng đang kiêng dè Dương Hưng! Hoặc là, kiêng dè gia tộc sau lưng Dương Hưng.

Trong lòng tôi thì lại vô cùng hỗn loạn, tôi vẫn muốn nói, nhưng lại không biết nói gì.

Còn Lưu Văn Tam thì kéo tôi đi ra ngoài.

Cẩu Hoàng chuẩn bị sẵn một chiếc xe bán tải, thùng xe phía sau để một đôi quan tài mẫu tử.

Rất rõ ràng, bên trong phân biệt đặt xác chết của Mạnh Hân Thư và Hà Tiểu Vân.

Ngao sói nhảy lên thùng xe phía sau, nằm bò bên cạnh quan tài.

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, nói một câu: “Thập Lục, mày không sao chứ?”

Tôi ngửa mặt lên, tròng mắt hơi có chút đỏ: “Chú Văn Tam, chú biết hắn là ai đúng không?” Kỳ thực trong đầu tôi cũng đã có suy đoán rồi.

Tôi tuyệt đối chưa từng gặp gã Dương Hưng này.

Mấy câu mà hắn nói đó, lại khiến tôi cảm giác như đã từng gặp!

Lưu Văn Tam thì rõ ràng lại bắt đầu do dự, lão không tiếp lời tôi, mà ngược lại giục mấy câu bảo tôi lên xe trước, có chuyện gì, đợi về rồi nói.

Nói xong, lão liền lên xe trước.

Con mắt xám trắng của Trần mù quét qua tôi, xong lại quay đầu nhìn sang cổng chính nhà họ Cẩu, rồi lão nói một câu: “Thập lục, việc mày cần làm còn không ít, đừng để thứ việc cỏn con này làm mất thời gian, đó chẳng qua chỉ là một người bình thường. Không cần thiết phải so đo với nó.”

Tôi gượng cười một cái, nhưng lại chẳng nói nên lời được.

Quay người lên xe, tôi ngồi ở ghế lái phụ, Lưu Văn Tam và Trần mù thì ngồi ở hàng ghế thứ hai.

Người chuẩn bị xe là Cẩu Hoàng, nhưng người lái xe thì không phải hắn, mà là một người khác của nhà họ Cẩu.

Lời giải thích của Cẩu Hoàng đối với việc này là, từ đêm hôm qua đến giờ, hắn thực sự là cũng sắp đến giới hạn rồi, không trụ nổi nữa. Tùy tiện lái xe, hắn sợ là sẽ xảy ra chuyện.

Tôi cũng chẳng có hứng thú đếm xỉa đến hắn, Trần mù cũng chẳng mở miệng, Lưu Văn Tam liền giục người kia lái xe, bảo Cẩu Hoàng đi nghỉ.

Xe từ trước cổng nhà họ Cẩu rời đi, chẳng mấy chốc đã đi qua Khúc số một của Cửu Khúc Huyền Hà.

Lúc này ánh nắng chói chang, xuyên qua cửa xe chiếu lên trên người tôi, nhưng tôi lại cảm giác trong lòng bức bối không thôi, cái hơi ấm kia cũng khiến tôi bực bội cáu kỉnh.

Huyền Hà nước chảy cuồn cuộn, những quần đảo kia trong mắt tôi, lại giống như từng con quái vật đang nhe nanh giương vuốt.

Rõ ràng đang là ban ngày, mà tôi lại có thứ ảo giác này?

Dùng sức lắc mạnh đầu, xua đuổi thứ cảm xúc tiêu cực kia đi.

Cũng vào lúc này, Lưu văn Tam lại thở dài một hơi, nói: “Thập Lục, chú Văn Tam vừa nãy không phải là không nói, mà là sợ tâm trạng mày không chịu nổi.”

Tim tôi vụt đập điên cuồng lên, lập tức quay đầu lại.

Im lặng một chút, Lưu Văn Tam lại thở dài một tiếng nói: “Mày đúng là có chút thông minh vượt ngoài dự liệu của người khác, mày chẳng phải đã đoán ra rồi sao?”

Lời của lão, lại khiến nắm tay tôi càng nắm chặt cứng lại, tròng mắt không kiềm chế được mà bắt đầu đỏ lên.

Tôi không mở miệng, không ngắt lời Lưu Văn Tam, lão mới tiếp tục nói: “Lần đó, gã đàn ông tới cùng với Cố Khai Dương và Cố Nhược Lâm, chính là nó.”

“Lúc đó chú không biết tên của nó, nó đứng bên cạnh Cố Nhược Lâm, đúng là trông có vẻ khiêm nhường, nhưng không ngờ hôm nay lại ngông cuồng thế.”

“Nó là anh họ của Cố Nhược Lâm.”

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, cũng đưa cho tôi một điếu.

Đồng thời lại an ủi tôi, đừng có vì chuyện này mà làm hỏng tâm trạng, gã đó chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết được năng lực và bản lĩnh của Âm dương tiên sinh?

Tôi nhắm mắt lại, cũng châm điếu thuốc kia lên, tôi rít không được coi là mạnh, cái cảm giác cay nồng nóng bỏng tràn qua cổ họng vào trong phổi.

Tôi có thể đoán được hắn có liên quan đến Cố Nhược Lâm, rất đơn giản.

Bởi vì cái câu nói đó của hắn, đến một người đường hoàng cũng không phải!

Câu này do Lưu Văn Tam thuật lại, là lời nói ra từ miệng Cố Khai Dương, đã sớm in dấu một vết thương trong lòng tôi!

Ban đầu tôi nghĩ đem chút tình cảm đối với Cố Nhược Lâm đó cất vào chỗ sâu nhất trong lòng.

Sau đó cùng với việc tôi phát hiện cô ta chặn nick wechat của tôi, không còn bất cứ giao tiếp nào xong, thì tôi đã biết, tôi không thể nào ngu xuẩn không chút tự trọng mà đi tìm cô ta nói chuyện, tất cả những việc này cũng chỉ đến đó là dừng.

Chỉ là tôi không ngờ, hôm nay lại gặp Dương Hưng, gặp người liên quan, tôi vẫn không thể khống chế được cảm xúc.

Cuối cùng rít một hơi hết điếu thuốc, tâm trạng tôi đã bình ổn lại không ít, cười cười nói: “Chú Văn Tam, các chú yên tâm đi, cháu không sao.”

“Cháu không biết cái gì là gia tài bạc tỷ, bọn họ cũng không hiểu cái gì là Phong thủy Kham dư, vốn là người trên hai con đường. Cháu chỉ là nhất thời cảm xúc hỗn loạn mà thôi, giờ đã hết rồi.”

Lưu Văn Tam nghe vậy mới vui vẻ lên, lão gật gật đầu: “Thập Lục, mày nghĩ thế là đúng! Dựa vào bản lĩnh bây giờ của mày, có thêm chút danh tiếng nữa, đầy đàn bà lao vào mày.”

Cũng vào lúc này, Trần mù đột nhiên mở miệng: “Theo tao thấy, vẫn là cái con bé dương sai kia không tồi, xứng với Thập Lục, thân thế tương đồng, nó đối xử với Thập Lục cũng khá.”

Lưu Văn Tam sờ cằm, đầu mày lão lúc thì nhíu lại, lúc thì giãn ra, rồi lại lắc lắc đầu nói: “Không được không được, cái lão mù nhà ông nói không đáng tin... Kiếm dương sai về làm vợ? Thế này đàn ông còn đường sống không?”

Thấy bọn lão lại bắt đầu cãi nhau.

Trên trán tôi toát đầy mồ hôi, vội vàng bảo bọn lão dừng lại, nói tôi đúng không sao thật, những việc này đều là chuyện riêng của tôi, tôi chắc chắn sẽ tự mình suy nghĩ.

Bọn lão mà nói tiếp, không biết chừng tôi sẽ lại gặp chuyện gì mất.

Trần mù đã chẳng mở miệng nữa, nhưng Lưu Văn Tam thì cứ càm ràm với tôi, chuyện liên quan đến đàn bà chắc chắn không thể nhẹ nhàng thế được, cùng với việc nói một số câu từ kinh nghiệm của lão...

Lúc này sự bức bối của tôi đúng là bớt nhiều rồi, nhìn Lưu Văn Tam bây giờ kể chuyện như thật, nghĩ đến vẻ thảm hại của lão trước mặt Hà Thái Nhi sau khi bị lộ các món nợ phong lưu, lại không nhịn được muốn cười.

Đương nhiên, tôi cũng không bóc mẽ Lưu Văn Tam.

Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên bần bật.

Tôi cầm điện thoại lên, là một số lạ. Nhận cuộc gọi đồng thời đặt điện thoại lên tai, đầu bên kia truyền lại một giọng nói thanh thoát.

“La Thập Lục?”

“Tôi là Thẩm Kế.”

Mặt tôi đột ngột đơ lại, tay cũng nắm chặt điện thoại, khớp ngón tay đều nổi gồ cả lên!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương thứ 5 lên kệ, bạo chương hôm nay kết thúc. Cảm ơn các vị đồng hương phụ lão đã yêu thích và ủng hộ, khen thưởng của mọi người là sự tán thưởng đối với Ngụy Văn và Thập Lục, cũng giúp Lưu văn Tam uống thêm chai rượu, Trần mù hút thêm điếu thuốc, ngao sói ăn thêm cả con gà.

La mỗ cúi người bái tạ, sẽ càng nỗ lực làm thêm!

Cố gắng dùng tác phẩm càng tốt hơn để đổi lấy lương thực.

Ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận