Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 460. THỨ KHÓ THAY ĐỔI NHẤT LÀ ÁNH MẮT

Chương 460. THỨ KHÓ THAY ĐỔI NHẤT LÀ ÁNH MẮT


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Qua lời kể của Phùng Khuất, tôi mới hiểu rõ đầu đuôi trong chuyện này.

Đêm qua sau khi Miêu Kinh Luân tắt thở xong, bọn họ cũng không tiếp tục tới bệnh viện nữa, mà đưa xác chết qua Cục công an.

Về những gì mà Miêu Kinh Luân gây ra, phía cảnh sát sau khi tìm hiểu cũng thông báo đến người nhà của gã.

Người đến ngoài vợ chưa cưới của gã còn có cả mẹ gã.

Mẹ gã kêu trời kêu đất ở trong Cục công an, ý là đòi Thương Tượng và Miêu Tĩnh phải đền mạng.

Công an liền vặn hỏi thẳng luôn, nhưng bà ta lại có rất nhiều thứ không trả lời được.

Vợ chưa cưới của gã thấy tình hình cũng chẳng dám tiếp tục che dấu, toàn bộ khai báo đúng sự thật.

Những năm nay bọn họ sống cùng nhau, Miêu Kinh Luân luôn chơi bời lêu lổng.

Trước khi Miêu Tĩnh lấy chồng, Miêu Kinh Luân cứ cách dăm ba hôm lại tới mượn tiền.

Gã là nam đinh duy nhất của nhà họ Miêu.

Trong nhà trọng nam khinh nữ, cộng thêm cái tầng cậu dì thân kia, nên cả nhà đều ủng hộ Miêu Kinh Luân, nhận định việc con gái phải giúp đỡ trong nhà, đi làm thuê kiếm tiền về nhà là đạo lý hiển nhiên.

Hơn nữa trước đây mẹ Miêu Tĩnh ly hôn, Miêu Tĩnh cũng theo họ mẹ, nên trú ở tại nhà bọn họ.

Sau đó Miêu Tĩnh lấy chồng, Thương Tượng lại là thợ đồ đồng có tiếng ở thành phố Nội Dương, gia nghiệp không ít.

Miêu Kinh Luân nói là mượn tiền, chứ gần như đều là cố định mỗi tháng tới tìm Miêu Tĩnh đòi tiền sinh hoạt rồi.

Chuyện này tuy Miêu Tĩnh từng phản kháng, nhưng từ nhỏ đến lớn đều sống ở trong hoàn cảnh gia đình áp bức kiểu này, cô ta thực sự chẳng có cách nào cả.

Sau đó có một bận, Miêu Tĩnh về nhà nghỉ lễ, lỡ uống thêm đôi ly.

Miêu Kinh Luân cũng uống nhiều.

Vừa hay người trong nhà đang nói là, cậu dì thân, cốt nhục thân, đánh gãy xương cốt còn liền gân. Để vào thời trước, anh em họ kết hôn là thân càng thân hơn.

Vậy là Miêu Kinh Luân tinh trùng lên não, liền lôi Miêu Tĩnh vào trong phòng.

Lúc đó cô ta cũng định ngăn cản, nhưng làm sao gàn được Miêu Kinh Luân, mà còn bị ăn bạt tai nữa.

Đợi Miêu Kinh Luân phát tiết xong, lại nói với cô ta, gã còn chụp hình lại.

Vậy là Miêu Tĩnh bị Miêu Kinh Luân khống chế gắt gao, nói tới lúc đó tiền của Thương Tượng, đều là của gã!

Vợ chưa cưới của gã ban đầu cũng rất khinh ghét Miêu Kinh Luân, nhưng lại thấy sống khổ cũng quá đủ rồi, có thể triệt để coi Miêu Kinh Luân là cái cây hái tiền, chỉ có lợi chứ không có hại.

Nói đến đây, chúng tôi đã đi đến cổng tiền viện rồi.

Phùng Chí Vinh vẫn đang ở bên trong, tôi dừng lại, ra hiệu cho Phùng Khuất tiếp tục kể, tôi nghe xong mới đi vào.

Phùng Khuất lại thở dài một tiếng, nói: “Chuyện sau đó thì chẳng có gì ngoài dự đoán cả, Miêu Kinh Luần dùng ảnh chụp và chuyện này uy hiếp Miêu Tĩnh, chuyện này gần như tất cả người trong nhà Miêu Tĩnh đều biết, bọn họ cũng gây áp lực cho Miêu Tĩnh, nói Thương Tượng là người ngoài, có thân cũng làm sao thân hơn anh họ được?”

“Miêu Tĩnh chẳng có cách nào, chỉ có thể tiếp tục bị uy hiếp, Miêu Kinh Luân lấy tiền còn chưa đủ, còn tham sắc, không chỉ một lần uy hiếp xâm phạm Miêu Tĩnh, đứa bé đó cũng là của gã.”

“Gây ra việc này, Miêu Kinh Luân còn rất đắc ý.”

“Bạn gái Miêu Kinh Luân ban đầu cảm thấy Miêu Tĩnh rất đáng thương, nhưng sau đó cũng thấy cô ta rất ti tiện, bị ép cũng đáng kiếp.”

Nói đến sau cùng, Phùng Khuất còn lắc lắc đầu, hắn nói cái xã hội này, chuyện như vậy đúng thật là không ít.

Kiểu người như Miêu Tĩnh, một người đàn bà bị nhà đẻ co là con gà đẻ trứng vàng, đâu đâu cũng có.

Chỉ có điều sự tham lam của con người là vô cùng vô tận, dục vọng cũng càng ngày càng nhiều, Miêu Kinh Luân có kết cục đó, phải nói là tự làm tự chịu.

Miêu Tĩnh là người đáng thương, nhưng cô ta cũng có chỗ đáng hận.

Người thảm nhất từ đầu đến cuối vẫn là Thương Tượng.

“Chuyện này, Thương Tượng đã biết chưa?” Tôi im lặng, sau đó mở miệng hỏi.

Phùng Khuất lắc lắc đầu, trả lời đúng sự thật: “La tiên sinh, tôi biết cậu giúp Thương Tượng thế này là muốn anh ta có thể làm tốt la bàn, việc này tôi hiểu rõ, làm sao dám nói luôn bây giờ?”

“Chỉ cần vận động chút quan hệ...” Phùng Khuất còn chưa nói hết câu.

Tôi đã nói thẳng luôn: “Anh chạy qua một chuyến đi, Thương Tượng cần biết sự thật, nếu không trong lòng anh ta cứ có một cái nhọt, bất kể bao nhiêu năm cũng không bỏ đi được.”

“Tuy rằng anh ta không phải là một người đàn ông phong lưu phóng khoáng gì, nhưng vẫn dùng đủ mọi cách bảo vệ Miêu Tĩnh. Sợ rằng đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta liên tục bị uy hiếp cho đến chết, Miêu Tĩnh có thể làm trọng thương Miêu Kinh Luân, bóp chết âm thai, cũng xuất phát từ sự hổ thẹn và tình yêu của cô ta đối với Thương Tượng.”

“Tuy tôi rất muốn Thương Tượng làm tốt la bàn cho tôi, nhưng cũng không thể cố ý không nói cho anh ta biết chuyện này được.”

“Phùng Khuất, phiền anh rồi.” Nói xong, tôi cũng khẽ thở dài một tiếng.

“Nhưng La tiên sinh... Việc này...”

Phùng Khuất vô cùng do dự, hắn vẫn nói một câu: “Lùi vài ngày, muộn vài ngày, chung quy cũng vẫn sẽ nói...”

“Không giống nhau đâu.” Tôi vỗ vỗ vai Phùng Khuất, ra hiệu cho hắn không cần khuyên tôi nữa.

Cuối cùng Phùng Khuất vẫn nghe lời tôi, quay người rời đi qua nhà Thương Tượng.

Tôi bước vào trong tiền viện, Phùng Chí Vinh vừa nãy đã ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi.

Ông ta cười ha hả hỏi tôi làm sao thế?

Tôi đem kết quả bàn bạc của chúng tôi ra nói với Phùng Chí Vinh.

Đương nhiên, tôi không nói vấn đề Lưu Văn Tam lo nhà họ Sài không đáng tin ra.

Mà đổi một chủ đề, đại khái là chuyện Lý Đức Hiền quá mức nguy hiểm.

Phùng Chí Vinh trầm tư một lát, nói phương thức sắp xếp này của chúng tôi cũng hợp lý, chỗ phiền phức là làm sao để che mắt được Lý Đức Hiền.

Kỳ thực đây cũng là chỗ mà tôi vẫn đang suy nghĩ mãi.

Bộ đường phục này chắc chắn không mặc được, nếu như có thể hơi điều chỉnh thân hình một chút, thì chắc là tác dụng sẽ rất lớn.

Tôi lại nghĩ ngợi một hồi, Phùng Chí Vinh đột nhiên vỗ bàn một cái, ông ta nói một câu La tiên sinh, cậu đợi chút.

Tiếp đấy Phùng Chí Vinh liền đi ra phía ngoài cổng.

Ông ta đi chuyến này, tốn khoảng thời gian không ngắn, phải đến tận hơn nửa giờ sau mới quay lại.

Hơn nữa ông ta không phải đi về một mình, mà đằng sau còn dẫn theo một người phụ nữ vẫn còn nét quyến rũ.

Người phụ nữ này khoảng tầm gần bốn mươi tuổi, thân hình vẫn còn thướt tha, trang điểm cũng mười phần diễm lệ.

“La tiên sinh, giới thiệu một chút, vị này là Đường Lệ, cô ấy có một số cửa hàng tương đối ở thành phố Nội Dương, đều bán mấy món đồ son phấn thời xưa.”

“Trong tay cô ấy cũng có một món kỹ nghệ, truyền từ Bà Phấn, món kỹ nghệ này gần như sắp thất truyền rồi. Hoặc giả sẽ có tác dụng.”

Đối với hai chữ Bà Phấn này, tôi lại nghe không hiểu, hỏi Phùng Chí Vinh là ý gì.

Đường Lệ thì cười khẽ bảo tôi ngồi xuống, nhắm mắt lại đừng động đậy.

Phùng Chí VInh cũng bảo tôi yên tâm, cứ làm theo lời Đường Lệ đã, đợi lúc nữa là biết.

Vậy là tôi không do dự thêm nữa, ngồi xuống nhắm mắt lại.

Trước mặt hương thơm vờn quanh, Đường Lệ rõ ràng cũng lấy không ít thứ bôi trát trên mặt tôi.

Hơn nữa tôi còn có thể cảm nhận được, chị ta tỉa lông mày, tóc mái, và thậm chí cả đường chân tóc cho tôi.

Cuối cùng chị ta còn bảo tôi mím môi, tôi cũng chẳng biết mím cái gì, giữa môi hơi có chút vị đắng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại lần nữa nghe thấy tiếng của Phùng Chí Vinh bảo tôi mở mắt ra xong.

Trước mặt tôi đã có thêm một chiếc gương.

Chằm chằm nhìn khuôn mặt mình ở trong gương, da mặt tôi liền co giật mấy phát.

Bản thân tôi là mặt trứng ngỗng, qua việc chị ta hóa trang thế này, lại hơi có vài phần giống mặt dài.

Lông mày vốn hơi cong, bây giờ đuôi mày thành hình gãy ngọn, cả cái lông mày đều thẳng tắp.

Sống mũi cao thẳng hơn trước không ít, môi cũng hơi có chút phát đen, giống như là cái kiểu đen bệnh do tim và gan có vấn đề ấy.

Chỉnh thể bộ dạng nham hiểm độc ác và có chút như bị lao.

Đường Lệ một tay đỡ gương, chị ta khẽ nói: “Ánh mắt vẫn chưa đủ ác, thứ con người khó thay đổi nhất chính là ánh mắt. Dễ lộ ra sợ hở nhất cũng là ánh mắt.”

“La tiên sinh, trong mắt của cậu toát ra toàn là thiện ý, như thế không hợp với khuôn mặt bây giờ.”

Tôi hơi nheo mắt lại, khuôn mặt này đủ để lừa được rất nhiều người.

Lời của Đường Lệ cũng không sai.

Ánh mắt, đích thực là sơ hở lớn nhất.

Tôi nhắm mắt lại, thứ vô duyên vô cớ nghĩ đến trong đầu, lại là Dương Hạ Nguyên khi đó.

Nghĩ đến sự kỳ dị đa biến cuối cùng của Dương Hạ Nguyên, cái vẻ âm u trong ánh mắt đó.

Tôi cực lực mô phỏng, rồi vụt mở mắt ra.

Lại nhìn vào trong gương, ánh mắt lúc này của tôi khiến bản thân cũng giật cả mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận