Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 393. CÓ THỂ GÕ CỬA TRƯỚC KHÔNG?

Chương 393. CÓ THỂ GÕ CỬA TRƯỚC KHÔNG?


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Chỉ vài câu nói của Âm tiên sinh thôi, mà Dương Hạ Nguyên liền xuống nước.

Tôi cực lực ép hơi thở mình bình ổn lại, không còn sốt ruột như ban nãy nữa, gật đầu nói một chữ được.

Kỳ thực chữ được này tôi nói một cách rất nhục nhã.

Nhìn trông chúng tôi không xung đột đến mức quá khó coi, nhưng trên thực tế tôi cũng rất thảm hại, đã bị người ta dùng mạng của bà nội uy hiếp rồi, mà vẫn chỉ có thể cúi đầu...

Im lặng một lát, tôi lại hỏi: “Bà nội tôi ở đâu? Xác chết của bố với ông nội tôi đâu? Tôi muốn gặp bọn họ.”

Dương Hạ Nguyên trả lời bằng giọng điệu hòa nhã: “Bọn họ không ở đây, ngày mai là xuất phát rồi, hôm nay đừng làm mất thêm thời gian nữa, sau khi cậu quay về, đương nhiên sẽ có thể gặp mặt, còn có thể cả nhà cùng nhau đi về.”

Tiếp đấy, Dương Hạ Nguyên lại đọc một địa chỉ, bảo chúng tôi mười giờ ngày mai qua đó.

Sau khi dứt lời, y đưa tay lên, đám “người” chặn cửa kia, cũng nhường ra một lối đi.

Sau khi rời khỏi khu nhà của Dương Hạ Nguyên, theo lối cũ đi ra từ chỗ cổng ngách.

Bước lên trên con đường ở bên ngoài, lòng tôi vẫn rất bức bối, nắm chặt nắm đấm, móng tay đã cắm cả vào trong da thịt.

“Không chỉ mấy “người” đó, trong tối vẫn còn nữa, thậm chí còn dữ hơn.” Thẩm Kể đột ngột nói với Âm tiên sinh.

Âm tiên sinh ừ một tiếng, nói: “Khu nhà Hung trước Cát sau này của y, một công nhiều việc, vừa có thể tránh được báo ứng lên người mình, lại đem những người thế tội chết oan kia hóa sát thành xác dữ, những xác dữ này sẽ bảo vệ chu toàn cho gia trạch của y, cuối cùng lại được phong thủy phù hộ, Cát khánh có thừa. Y coi như dạy cho ta một bài học, thuật phong thủy hóa ra còn có cách dùng này.”

“La Thập Lục, đừng để bị cảm xúc gây nhiễu quá, cảm xúc sẽ khiến người ta mù quáng. Cậu cũng không cần để bụng, nếu không đạt được mục đích của chúng ta, vậy thì cứ làm theo lời y nói trước.”

“Y đã biết dùng thuật phong thủy để tránh được nghiệp chướng của mình, thì trên thực tế cũng biết quy tắc, sẽ không dễ dàng nuốt lời đâu.”

“Sau khi lên núi, quyền chủ động chưa chắc đã nằm trong tay y nữa, cái xác chết vũ hóa đó cũng đã ảnh hưởng đến cảm xúc của y rồi.”

Tôi ngẩn người ra xong, cũng coi như tỉnh ngộ.

Những lời này của Âm tiên sinh rất có lý.

Còn cả những phân tích của ông ta đối với khu nhà Hung trước Cát sau kia, cũng hoàn toàn chính xác!

Chẳng phải chính là bị y dạy cho một bài học, cũng làm mới nhận thức của tôi đối với phong thủy sao.

Tách bỏ những thứ khác ra, Dương Hạ Nguyên đích thực xứng với danh hiệu Kham dư đại sư.

Lớn có thể thay đổi phong thủy Huyền Hà sông Dương, nhỏ có thể lợi dụng phong thủy gia trạch một cách vô cùng nhuần nhuyễn, dùng một khu nhà phong thủy nhìn có vẻ không hề tốt, biến thành chỗ ở có phong thủy tuyệt hảo thích hợp với y nhất.

Bây giờ tôi cũng chẳng còn cách gì khác. Chỉ có thể làm theo kế hoạch cũ, theo Dương Hạ Nguyên đi phá bố cục.

Không hỏi nhiều thêm, tôi cũng rõ, ý tứ trong câu nói cuối cùng của Âm tiên sinh là gì.

Bản thân ông ta là Chủ tế của núi Kế Nương, cũng chẳng phải là nhân vật dễ giao tiếp, Dương Hạ Nguyên bảo tôi đừng có ngông cuồng, nhưng bản thân y lại quá tự cao tự đại rồi.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã về đến khách sạn.

Kỳ thực địa chỉ mà Dương Hạ Nguyên nói tôi có biết, trong phần thông tin nhà họ Cẩu đưa ra có ghi.

Chỗ ở của y và đạo trường phong thủy vốn không phải ở cùng một nơi.

Nói chuyện vài câu ngắn ngủi ở trong phòng xong, Âm tiên sinh và Thẩm Kế liền ai về phòng nấy.

Chẳng bao lâu sau, Lưu Văn Tam và Trần mù cũng quay về.

Lưu Văn Tam hỏi tôi tình hình thế nào, tại sao vào trong khu nhà chẳng bao lâu đã lại đi ra rồi? Có phát hiện gì không?

Bọn lão vốn cũng đã theo đến bên ngoài, có điều lại không theo vào trong, sợ sẽ có biến cố gì.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đem chuyện ở trong khu nhà kể với Lưu Văn Tam và Trần mù.

Lưu Văn Tam chửi một câu đ-t, nói đúng là nham hiểm, bắt người vẫn chưa hết, lại còn đòi uy hiếp giết người, kiếp này lão Dương Hạ Nguyên này sống lên thân chó hết rồi à.

Trần mù thì trầm ngâm một lát xong rồi bảo với tôi, thế này thì để bọn lão ẩn nấp đi theo sau chúng tôi, cũng đã chẳng còn ý nghĩa nữa.

Nếu như đúng là lên núi thật, lão với Lưu Văn Tam không hiểu thuật phong thủy, rất có khả năng sẽ gây rắc rối thêm, nên mấy người chúng tôi phải đi chung với nhau.

Tôi gật đầu, biểu thị Trần mù nói không sai, sáng mai chúng tôi cùng xuất phát.

Lúc này Trần mù lại nói một câu: “Nếu Dương Hạ Nguyên chưa từng nói với những người dưới trướng lão rằng lão biết thuật phong thủy, thì mày với Âm tiên sinh cũng đừng vạch trần lão, chuyến này không đơn giản vậy đâu.”

Hai người bọn họ cũng chẳng ở lại phòng tôi lâu, mà về phòng mình luôn.

Phùng Bảo và Phùng Khuất không hề rời đi, vẫn cứ ở trong khách sạn.

Không có yêu cầu của tôi thì bọn họ cũng chẳng đến tìm tôi.

Trước khi đi ngủ, tôi lại lấy Táng ảnh quan sơn ra đọc một lúc, đang lúc bắt đầu buồn ngủ, tôi chuẩn bị tắt đèn.

Thì đột nhiên phát hiện, cửa phòng chẳng biết từ lúc nào đã bị mở ra rồi...

Thẩm Kế đang đứng ở phía trước đầu giường tôi, hoàn toàn không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, đúng thật là khiến tôi giật nảy mình.

“Có... Có việc gì không?” Tôi rất ngượng ngùng, cũng rất mất tự nhiên.

Thẩm Kế mới nói một câu: “Sư tôn bảo tôi tới nhắc anh một câu, chưa đến lúc cần thiết, đừng biểu hiện trước mặt Dương Hạ Nguyên rằng anh biết Táng ảnh chi pháp, thầy có hiểu sơ một ít, sẽ đứng ra trước mặt người khác, có chuyện gì anh bàn bạc với thầy là được. Nếu không, Dương Hạ Nguyên khả năng sẽ còn có thủ đoạn khác.”

“Tư duy của anh quá đơn giản, đừng làm hỏng việc.”

Nói rồi, cô ta liếc tôi một cái, đầu mày còn hơi hơi nhíu lại.

Tôi: “.....”

Trực giác trong vô thức bảo với tôi, câu nói phía trước chắc chắn là Âm tiên sinh dặn dò, tôi cũng hiểu ý của ông ta, thất phu vô tội giữ bảo thành tội.

Càng quan trọng hơn là, Dương Hạ Nguyên cũng có chỗ kiêng dè Âm tiên sinh, đây cũng là nguyên nhân đêm nay chúng tôi có thể bình an quay về mà cũng không làm tổn thương tới bà nội tôi.

Một khi để Dương Hạ Nguyên biết, tôi cũng biết Táng ảnh chi pháp, khống chế một mình tôi, kiểu gì cũng tốt hơn so với việc kiêng dè Âm tiên sinh.

Y hoặc là sẽ ra tay với Âm tiên sinh trước dự định, hoặc là sẽ dùng thủ đoạn trên đường đi.

Chỉ là câu nói sau cùng đó, tôi lại cảm giác giống như cách nhìn của Thẩm Kế về tôi.

Tôi cũng chẳng biết từng đắc tội với Thẩm Kế lúc nào, ánh mắt cô ta nhìn tôi, cứ có chút phản cảm?

“Tôi biết rồi, nhưng lần sau cô vào phòng... Có thể gõ cửa trước không?” Tôi bất lực trả lời.

Thẩm Kế quay người đi ra ngoài, cô ta cũng chẳng mở miệng nói câu nào.

Giống như khi cô ta tới vậy, lúc ra khỏi phòng liền đóng cửa lại, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.

Thân thủ của Thẩm Kế quá mức nhẹ nhàng linh hoạt, giống như đã ăn vào máu, tràn ngập trong nhất cử nhất động của cô ta vậy.

Tắt đèn đi, tôi nhắm mắt lại ngủ.

Cảm giác buồn ngủ kiểu gì cũng đã bị Thẩm Kế làm tan đi chút ít, lăn qua lăn về mãi một hồi, cuối cùng tôi mới ngủ được.

Ý thức trống rỗng, nhưng vẫn còn tỉnh táo.

Tôi lại mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ đó, tôi về lại trên núi Kế Nương, hơn nữa còn cứ đứng lặng trước căn âm trạch Kế Nương phần đó.

Vây quanh người tôi, là chín người đang thổi kèn!

Tôi rất rõ mình đang nằm mơ, trong lòng cũng dâng lên nỗi hiếu kỳ.

Muốn vào lại trong mộ Kế Nương đi leo lên cái thang treo đó, xem xem Kế Nương ở trên thang treo, bây giờ rốt cục thế nào rồi.

Nhưng cái tiếng kèn cao vút ấy, lại không ngừng vang ầm ầm trong ý thức của tôi.

Khiến tôi chỉ có thể đứng yên tại chỗ, miễn cưỡng ngẩng đầu, có thể nhìn thấy cái đình ở phía trên thang treo, Kế Nương như đang từ trên cao nhìn xuống tôi.

Chỉ có điều bà ta quá mơ hồ, tôi không nhìn rõ bộ dạng của bà ta.

Trong tiếng kêu ken két, cửa chính của căn âm trạch Kế Nương phần lại bị đẩy mở.

Có một người dàn bà, đang ở phía trước cái giá bát quái treo da người kia đợi tôi.

Cô ta mặc một bộ tú hòa phục mũ phượng khăn choàng!

Còn bản thân nến trắng ở hai bên gian sảnh, cũng bị đổi thành nến đỏ.

Cô ta tuy không quay đầu, nhưng điều khiến tôi kinh hãi là, thân hình người đàn bà này, tại sao lại có chút giống Thẩm Kế?

Trời xui đất khiến thế nào tôi lại cúi đầu nhìn một cái, trên người tôi hóa ra đang mặc áo liệm!

Là áo đại liệm trong lễ Kế Nương cưới chồng!

Phát này đúng là khiến tôi sợ không nhẹ, đến mức giật mình tỉnh đậy luôn!

........,,,........

Lời dịch giả:

Giao thừa đã qua, năm mới đã đến! Xin chúc tất cả bạn đọc của Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục một năm mới vui vẻ mạnh khỏe và tràn đầy hạnh phúc! Chúc chị em mãi mãi thanh xuân, chúc anh em mãi mãi thẳng tiến!

Đầu tháng đầu năm, bắt đầu bạo chương để cảm ơn sự ủng hộ của cả nhà! Mỗi ngày 3c, mọi người đọc, ta cày phục vụ! Happy new year!
Bạn cần đăng nhập để bình luận