Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 229. TRẤN VẬT DƯỚI ĐÁY SÔNG

Chương 229. TRẤN VẬT DƯỚI ĐÁY SÔNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Tôi vẫn cứ chằm chằm nhìn xưởng trưởng Châu.

Trên trán gã dần có mồ hôi lạnh vã ra.

Lúc này, tướng mặt của gã đã lại hồi phục như bình thường. Bản thân sự biến hóa của tướng mặt chỉ diễn ra trong tích tắc, chứ không duy trì thời gian dài.

Tôi đã nhìn rõ ràng, xưởng trưởng Châu đích thực là đôi mắt trống rỗng, chỉ có điều không có những thay đổi khác trên tướng mặt của gã, không biết là nguy hiểm tới từ đâu.

“La âm bà, tôi làm sao lừa các cậu được? Đúng là không có chuyện gì thật, ngoài việc tôi nằm mơ ra, nếu như có chuyện gì khác thật, tôi chắc chắn sẽ nói thẳng luôn.” Xưởng trưởng Châu cực lực giải thích.

Đầu mày tôi nhíu chặt lại. Theo lý mà nói, xưởng trưởng Châu tiếp xúc với chúng tôi cũng không phải ít.

Ngoài việc vớt xác lúc đầu ra, thì còn có Dư Sơn bạn gã, gã lẽ ra phải hiểu rất rõ bản lĩnh của tôi, đúng là cũng chẳng lý gì đem mạng sống ra để lừa dối tôi.

Lúc này, thần sắc của xưởng trưởng Châu hơi có chút hoảng rồi, vô cùng mất tự nhiên nói một câu: “La âm bà, tôi đúng là sắp mất mạng thật à?”

Cái bộ dạng đó của gã, cũng không giống như giả vờ.

Tôi im lặng, sau đó gật gật đầu.

“Ít nhất nhìn tướng mặt thì là như vậy, chỉ là tôi không nhìn ra, anh sẽ gặp nguy hiểm gì, anh có kẻ thù không?” Mí mắt xưởng trưởng Châu giật giật hai phát.

Thần sắc của gã lại có đôi chút hung hãn, gật gật đầu, sau đó nói: “Trước đây không có, nhưng mấy hôm trước thì có rồi.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh.

Rồi xưởng trưởng Châu mới nói tiếp: “Mấy thằng ngư dân ném con gái tôi xuống sông lần đó, không phải là có đứa được thả ra à? Trong đó có một đứa là thuyền trưởng, mấy đứa kia bị xử chung thân, trong đó có một đứa là thằng cháu của thuyền trưởng, cũng là đứa ném con gái tôi xuống.”

“Sau đó nó đi kháng cáo, không biết là lo lót theo mối nào, mà chung thân đổi thành xử tù hai mươi năm, lại còn hoãn thi hành án hai năm! Thuyền trưởng cũng được hoãn thi hành án hai năm!”

“Đã được hoãn thi hành án rồi, nếu bọn nó mà không phạm phải chuyện gì, thì không cần phải vào lại nữa, cũng có nghĩa là tù treo! Nếu không phải như vậy, thì Manh Manh làm sao lại chết mà không đổ?! Con bé như thế là oán khí ngút trời!”

“Tôi cũng vẫn cứ liên tục kiện chúng nó, giằng co mãi, tôi cũng tìm quan hệ, cuối cùng thằng cháu của thuyền trưởng vẫn là tù chung thân, thuyền trưởng thì tù sáu năm, lại kháng cáo lên thì bị người ta bác về.”

“Thuyền của gã thuyền trưởng đó, cũng là của một công ty ngư nghiệp quy mô lớn, thằng cháu gã thì càng là thiếu chủ của công ty đó, bình thường chơi cả hai bên hắc bạch, phần nhiều còn qua lại với bọn thành phần bất hảo, hôm chúng nó vừa vào tù, tôi đúng là có nhận được một cỗ quan tài, chắc là do người của chúng nó thù hằn, nên gửi cho tôi.”

Những lời này của xưởng trưởng Châu, khiến tôi hơi rùng mình, kỳ thực tôi cũng không hiểu đường lối của những thứ này.

Nhưng Manh Manh chết mà không đổ, cũng đã biết nguyên nhân rồi!

Kẻ hại chết mẹ con con bé không phải chịu trừng phạt, thì lại chẳng oán khí ngút trời à?!

Bây giờ xưởng trưởng Châu khiến bọn chúng phải đền tội, nên sẽ bị bọn chúng hận.

Gã trước đây có thể không quan tâm, nhưng bộ dạng tướng mặt bây giờ, thì đã khẳng định được, chắc chắn là do đám người đó ám hại gã, hơn nữa còn muốn lấy mạng gã!

Tôi nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới nói: “Vợ anh cứ vớt như thường, còn anh thì đừng xuống nước nữa, đi theo bên cạnh tôi.”

Dứt lời, tôi nhìn sang Lưu Văn Tam, nghiêm túc nói: “Chú Văn Tam, chú xuống dưới thử chút xem, vớt xác lần thứ ba, được thì vớt, không được cũng đừng miễn cưỡng.”

“Cháu ở trên bờ đợi, chú đưa người lên xong, cháu sẽ đỡ âm linh cho vợ xưởng trưởng Châu, Tú Thanh.”

Tôi vẫn còn nhớ mang máng tên của vợ xưởng trưởng Châu, cũng còn nhớ cô ta mang bầu song thai long phụng (một trai một gái), chửa được bảy tháng rồi.

Thậm chí tôi còn nhớ ra, lần đó lúc chúng tôi lên bờ, vợ xưởng trưởng Châu còn ở dưới sông nhìn chúng tôi kia kìa.

Lưu Văn Tam cũng gật gật đầu, nói một chữ được.

Sau đó lão liền bước đi về phía cầu tàu phía trước.

Thuyền vớt xác đậu ở bên bến tàu Giang Đê.

Tôi hơi do dự một chút, rồi mới nói: “Phùng gia chủ, xưởng trưởng Châu, chúng ta cũng đi lên trước một chút, xưởng trưởng Châu anh chắc còn nhớ vị trí đại khái chứ? Chắc là ở chỗ không xa phía trước.”

Bến tàu Giang Đê nằm ở bên rìa nội thành thành phố.

Vị trí của vợ xưởng trưởng Châu, cũng chưa đến chỗ xa như thế, phải lùi lại một chút.

Ý của việc tôi nói muốn đi qua, cũng là sợ Lưu Văn Tam sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đứng cạnh nhìn, cũng sẽ ổn thỏa hơn một chút.

Xưởng trưởng Châu lập tức gật đầu, nói gã lái xe là được, gã nhớ vị trí chính xác, chỗ đó đối diện vào bờ không có cầu tàu, chúng tôi đi qua đúng là sẽ yên tâm hơn chút.

Phùng Chí Vinh thì nói không cần xưởng trường Châu lái xe, người dưới trướng ông ta có thể lái.

Trong lòng tôi hiểu rõ, Phùng Chí Vinh tinh như gì ấy, ông ta chắc chắn là sợ sẽ xảy ra vấn đề gì.

Rất nhanh một chiếc xe đã đỗ cạnh chúng tôi, trên xe còn có tận mấy vệ sĩ.

Trong lòng tôi cũng yên tâm hơn không ít, hại người kiểu gì cũng phải dùng thủ đoạn, bây giờ xưởng trưởng Châu đi theo chúng tôi, người đông thế mạnh, ngoài ra Phùng Chí Vinh cũng ở cạnh, ai dám liều lĩnh lên trước đắc tội với vị thổ hoàng đế sông Dương này?

Tầm mấy phút sau, xe đã dừng tại chỗ bờ sông mà xưởng trưởng Châu chỉ.

Sau khi chúng tôi xuống xe, mưa cũng đã tạnh.

Nước sông tuy vẫn còn có chút sóng, nhưng đã lặng hơn không ít.

Vầng trăng treo trên bầu trời, thê lương, lạnh lẽo, ảm đạm.

Trên bờ đúng là không có cầu tàu, khoảng cách giữa hai bến tàu rất xa, ở đây có khá nhiều bụi cây.

Tôi có thể nhìn vọng ra thuyền vớt xác của Lưu Văn Tam, tốc độ của lão chậm hơn chúng tôi một chút, vừa mới tới vị trí giữa sông.

Lần này không phải là tôi không đi theo giúp đỡ, mà là trạng thái này của tôi không đi được, lão cũng sẽ không cho tôi đi.

Hơn nữa thời gian dài như vậy, tôi cũng đã biết rất nhiều về thực lực của Lưu Văn Tam rồi.

Cả sông chết đổ, mấy chục con quỷ nước đều chẳng làm gì được lão, chẳng qua chỉ là một cái xác mẫu tử sát mà thôi, chắc là không vấn đề gì.

Trừ phi lần thứ ba này không vớt lên được, mà lão vẫn cứ cưỡng chế vớt, thì mới phạm vào cấm kỵ của tổ sư.

Chúng tôi nhìn Lưu Văn Tam thay bộ tiểu quái vải đay, sau đó lão lại nhảy xuống dưới sông.

Xưởng trưởng Châu giương mắt nhìn, Phùng Chí Vinh thì châm một điếu thuốc, đồng thời cũng đưa cho tôi một điếu, tôi rít một hơi, cái vị cay nồng xuyên vào trong phổi, rồi gió sông lạnh thổi qua, khiến tôi lại có một tý cảm giác dễ chịu.

Cho dù ngày đông rất lạnh, nhưng tôi cũng không muốn phải ở trong phòng bệnh của bệnh viện nữa.

Tôi cảm giác cả người từ trên xuống dưới đều bị ngâm thành toàn mùi thuốc.

Cứ đợi ở bên bờ sông tầm mười mấy phút, Lưu Văn Tam ngoi lên mặt nước một lần, qua mấy phút sau, lão lại lặn xuống dưới sông.

Sắc mặt của xưởng trưởng Châu đã có sự lo lắng, tôi cũng đốt hết mấy điếu thuốc liền.

Lại một lần mười mấy phút nữa trôi qua, lúc mặt xưởng trưởng Châu đã thành bộ dạng khóc mếu.

Thì mí mắt tôi giật điên cuồng.

Bởi vì Lưu Văn Tam, lên thuyền rồi!

Lão rõ ràng còn túm lấy dây thừng, đang liên tục kéo lên trên thuyền!

Mắt xưởng trưởng Châu đều đỏ cả lên, liên tục lẩm nhẩm hai chữ Tú Thanh.

Tôi biết tình yêu của xưởng trưởng Châu dành cho vợ gã rất sâu đậm, lần trước gã còn thà ở dưới sông để chết vì tình.

Tim tôi cũng cứ như treo lên, cho đến lúc Lưu Văn Tam kéo một xác chết lên xong, tảng đá lớn trong lòng tôi mới rơi xuống.

Vội vàng quay người, tôi lên xe mở rương gỗ ra, mặc áo khoác da mèo, đeo găng tay tiên xám lên, cũng lấy một loạt đồ nghề ra.

Lưu Văn Tam vớt người lên bờ, tôi liền chuẩn bị đỡ âm linh!

Chỉ có điều đúng vào lúc này, ở vị trí phía bên phải, đột nhiên vọng lại một tiếng nổ rung trời!

Đồng thời, còn có một ánh lửa gần như ngút trời truyền lại.

Đằng đó, hóa ra chính là phía đập Giang Đê! Vị trí chúng tôi đứng trước khi qua đây!

Mặt Phùng Chí Vinh hơi biến sắc, lập tức ra lệnh cho thủ hạ gọi điện hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Thời điểm này, thuyền của Lưu Văn Tam, cũng đã vào bờ rồi.

Lão từ vị trí mạn thuyền, vứt xác chết xuống.

Sau đó lão mới nhảy lên bờ.

Sắc mặt của xưởng trưởng Châu đau khổ khác thường, nhưng lại có xen lẫn chút vui mừng, tâm trạng này đúng là vô cùng phức tạp.

Sau khi Lưu Văn Tam lên bờ, liền vác xác chết tới lề đường.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, vợ xưởng trưởng Châu, Tú Thanh, mặc một bộ váy liền thân, đầu tóc rũ rượi, làn da tứ chi cô ta nhẵn nhụi, nhưng mắt lại mở lên nhìn trời.

Tôi mới phát hiện, trên cổ cô ta hóa ra bị quấn tận mấy sợi xích sắt!

Lúc này Lưu Văn Tam cũng làu bàu nói một câu: “Cái đáy sông này đúng là gặp quỷ rồi, bao nhiêu trấn vật trồi ra, đương sự này bị một trong số đó quấn lấy, chú suýt nữa thì không lôi lên được, cũng may có trảm quỷ đao chặt đứt đám xích sắt ấy.”

“Trấn vật... Trấn vật hình dáng như thế nào?” Đồng tử mắt tôi co mạnh, hỏi Lưu Văn Tam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận