Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 558. MỆNH SÁT

Chương 558. MỆNH SÁT


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Lòng tôi càng nặng trĩu, sắc mặt cũng mưa nắng thất thường.

Nhưng bây giờ đích thực chẳng còn biện pháp nào tốt hơn, với lại bà cụ Hà đã gọi tôi hai lần rồi...

Tôi không tiếp tục dừng lại nữa, cuối cùng nhìn xác chết Lữ Xảo Nhi một cái, rồi quay đầu đi ra ngoài cổng.

Lúc ngang qua phòng ngủ, tôi mới chú ý đến việc bà già kia toàn thân đã bị lông nhung màu đen đỏ bao trùm, con mắt đang mở của bà ta cũng ánh màu đen đỏ.

Xạch một phát, mắt của bà ta dường như hơi động đậy.

Người chết rồi mắt làm sao còn động đậy được?!

Lòng tôi ớn lạnh, vô thức mò về phía thắt lưng, có điều lại mò hụt....

Đồ nghề trên người trước sau vẫn còn quá ít, chứ nếu không, cho dù là ban đêm tới đây, cũng sẽ không bị động thế này...

Trong nháy mắt đã đến cổng hậu viện, tôi và ngao sói cùng nhanh chân bước ra ngoài.

Lập tức, nhiệt độ quanh người dường như đều cao hơn không ít.

Bên trong hậu viện thực sự quá là lạnh.

Cuối cùng tôi vẫn ngoảnh đầu lại nhìn một cái, Sài thiếu gia ở trong quan tài đã hóa sát triệt để.

Lông nhung màu đen đỏ, phải mạnh hơn quá nhiều so với bạch sát trước đây.

Xác chết của Lữ Xảo Nhi vẫn nép trong lòng gã.

Tôi cảm giác con mắt người chết của Sài thiếu gia cũng đang chằm chằm nhìn tôi.

Cái cảm giác đó tràn ngập uy hiếp, sát khí, và còn cả ác liệt, oán hận.

Giống như đang cảnh cáo tôi, đừng có vào trong khu hậu viện này nữa vậy.

Tôi thu ánh nhìn và tư duy về, rồi nhìn ra phía trước khu đất trống.

Ở chỗ gần sát đường hành lang, cũng là chỗ tôi bày An môn chú, Sài Dục và một bà già khác đang đứng cùng một chỗ.

Bà già đó chẳng phải chính là bà cụ Hà sao?

Đầu mày bà cụ Hà nhíu chặt, sắc mặt bà cụ cũng đang không ngừng biến đổi.

Đang lúc tôi định đi tới gần bà cụ.

Thì sau lưng đột ngột truyền lại tiếng vù vù.

Ngay tiếp đó lại là hai tiếng rầm rầm.

Quay đầu lại nhìn, hai con kỳ lân đồng được phủ vải đỏ đã bị vứt ra khỏi hậu viện!

Cả khu nhà dường như lờ mờ có khí đen lưu chuyển, cửa cổng cũng két một tiếng đóng lại.

Càng kỳ dị hơn là, trên cửa hình như cũng đang rỉ máu...

Thứ máu rỉ ra ngoài này hình thành ba hình vẽ.

Ban đầu là đầu dê, đầu gà, đầu bò, nhưng rất nhanh đã biến thành ba khuôn mặt quái dị.

Bà già, đàn ông, cùng với đàn bà...

Đêm quá tối, ánh trăng đã tan đi không ít, cộng thêm sự tồn tại của thứ khí đen ẩn hiện kia, gần như khiến cả khu hậu viện đều nhòe nhoẹt không thể nhìn thấy rõ nữa.

Trong lòng tôi lại càng nặng trĩu hơn, đột nhiên vụt lên một thứ cảm giác.

Khu hậu viện này, tôi không vào nổi nữa?

Dê, gà, bò ban đầu trên cửa, rõ ràng là Tam sát thần của Tam sát vị.

Trong phong thủy, chúng vốn lẽ ra là nằm ở trên Tam sát vị, nhưng vừa nãy lại xuất hiện ở trên cửa, là do chúng cũng cảm thấy khu nhà này quá dữ, muốn chạy ra ngoài, cuối cũng lại không ra ngoài được? Triệt để bị người chết thế chỗ?

Vừa hay trong hậu viện có ba người chết, bà già đó, Sài thiếu gia, cùng với Lữ Xảo Nhi...

“Thập Lục, qua tiền viện trước đã, tao có chuyện phải nói với mày.” Bà cụ Hà lại gọi tôi một tiếng.

Ngao sói thì cúi đầu sủa một tiếng, như đang lấy lòng, đi qua liếm tay bà cụ Hà, bà cụ Hà gõ cái đầu nó một cái, nó mới hơi bớt đi một chút.

Tôi gật gật đầu, kỳ thực tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi bà cụ Hà.

Có điều tôi vẫn gọi sài Dục sắp xếp vài người khiêng đôi Kỳ lân đồng qua tiền viện trước.

Sài Dục tuy vẻ mặt sợ hãi, nhưng cũng lập tức làm theo.

Cứ đợi cho đến khi bảo vệ tới, khiêng kỳ lân đồng đi, tôi mới cùng bà cụ Hà qua tiền viện.

Trong thời gian này Sài Dục cũng bảo với tôi, Sài Linh được đưa đi viện rồi, chắc không có vấn đề gì lớn.

Còn tôi thì hỏi bà cụ Hà sao lại tới đây?

Bà cụ Hà cứ khép hờ mắt, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn ban nãy rất nhiều, nói là sau khi Phùng Chí Vinh quay về, Lưu Văn Tam hỏi ông ta tình hình, Phùng Chí Vinh kể chuyện nhà họ Sài ra.

Lưu Văn Tam liền truy hỏi có phải Thập Lục quên không gọi Trần mù qua giúp không, Phùng Chí Vinh mới nói là Trần mù không tới, ông ta cũng kể rõ nguyên nhân, Lưu Văn Tam đầu tiên do dự không quyết được có nên tới nhà họ Sài không, cuối cùng quyết định làm theo quyết định của Trần mù.

Nhưng bà cụ thì nhớ lại một số chuyện trước đây, nên tới nhà họ Sài xem xem, nhưng không ngờ rằng, nhà họ Sài đúng thật là có chuyện.

Chuyện trước đây?

Thắc mắc trong lòng tôi càng nhiều hơn.

Lờ mờ, tôi phát hiện trong thời gian này, Sài Dục cứ lúc lại liếc bà cụ Hà một cái, trong ánh mắt thì có vài phần tránh né.

Bọn họ cũng quen biết?

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến sảnh chính của tiền viện.

Bà cụ Hà hơi hơi ngẩng đầu, con mắt lướt qua số đèn lồng và lụa trắng trong sân.

Sau đó mới ngồi xuống cạnh chiếc bàn vuông ở trong sảnh chính.

Tôi mới chú ý đến, trên chiếc bàn vuông đặt một xấp sổ nhỏ màu đỏ.

Đây chẳng phải chính là chỗ thiếp mời mà bà già vừa nãy để lại sao?

“Thập Lục, kể ra xem, mày đã nhìn thấy gì, trong đó đã phát sinh chuyện gì?” Bà cụ Hà không tiếp tục nói nữa, mà ngược lại mở miệng hỏi tôi.

Tôi không hề che giấu, mà đem chuyện sau khi tới nhà họ Sài, hai lần vào hậu viện, cùng với việc bà già đó nửa đêm đưa thiếp mời đều kể rõ ra.

Đợi tôi kể hết xong, thân người Sài Dục lại liên tục run rẩy, trong mắt ông ta đầy đau thương, lại còn rơi nước mắt.

Ông ta lập cập đứng dậy, cuối cùng lại ngồi xuống, cúi đầu không nói một lời.

Sài Linh gọi bà già đó là bà nội, còn cô ta lại là cháu gái họ của Sài Dục, vậy bà già đó rõ ràng chính là mẹ của Sài thiếu gia, cũng là vợ của Sài Dục.

Lúc trước Sài Dục còn nói bản thân cho dù có thể thêm đinh, cũng không thể nào ruồng bỏ tào khang, bây giờ biết vợ già đã chết rồi, thần thái này của ông ta thực chất cũng là bình thường.

Sau khi nói hết, tôi cũng chăm chú nhìn bà cụ Hà.

Bà cụ Hà cũng liên tục thở dài tận mấy lần, rồi bà cụ mới nói: “Bà già ấy gọi là bà cô Cù, cũng là người thôn Tiểu Liễu, năm đó lúc mẹ tao còn sống, từng nhận bà ấy làm đệ tử, bà ấy từ nhỏ lớn lên cùng với tao, thiên phú bà ấy rất tốt, học nhiều hơn nhanh hơn so với tao.”

“Chỉ có điều tính cách bà ấy không thích yên bình êm ả, ở lâu chỗ nhỏ cứ thích chạy ra ngoài chơi, bà ấy vào thành phố Nội Dương, cũng dựa vào thủ đoạn của Thần bà mà có được chút danh tiếng. Cuối cùng bà ấy quen biết thiếu gia của một gia đình lớn trong thành phố Nội Dương, hai người thành hôn.”

Trong lúc nói, bà cụ Hà còn liếc Sài Dục một cái.

Sài Dục ngẩng đầu lên, trên mặt ông ta là nụ cười đầy đắng chát.

Mặt tôi thì lại biến sắc.

Kinh ngạc vì thân phận của bà già kia, hóa ra lại có liên quan đến bà cụ Hà.

Bà cụ Hà thở dài nói: “Bố trí Âm hôn trong khu nhà này, giống hệt không khác gì với đường lối của Thần bà, ngoài ra trong khu nhà này còn có một bố trí, là một dạng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn quyết liệt của Thần bà, gọi là Hung ốc sát.”

“Loại thủ đoạn này vô cùng bá đạo, muốn sử dụng, thì bắt buộc phải cần mạng sống của người dùng thuật, thông thường là Thần bà khi gặp phải ác quỷ không thể đổi phó nổi, dùng để bảo toàn chút hương hỏa cuối cùng, sẽ thi triển Hung ốc sát ở chỗ trú ngụ, sau khi tự sát hóa thành huyết sát, hơn nữa còn đồng hóa với cả khu nhà trạch, hình thành Đại hung trạch, tình huống thông thường không ai có thể phá.”

“Tao vừa nãy đến bên ngoài hậu viện là đã phát hiện, khu hậu viện đó đã biến thành Hung ốc sát, vậy nên liền lập tức gọi mày ra.”

“Nghe mày kể những chuyện kia, xem ra bà chị này của tao rất vừa ý Lữ Xảo Nhi. Bà ấy cũng không muốn tiễn con trai đi.”

“Kể cả vừa nãy không có xích sắt, mày chắc chắn cũng không động vào xác chết Lữ Xảo Nhi nổi.”

Bà cụ Hà nheo mắt, tiếp tục nói: “Bà già muốn bảo vệ con dâu mình, đàn ông muốn giữ lại vợ, làm sao có thể để mày cứ thế đưa đi luôn được?”

“Chúng nó cộng thêm Hung ốc sát, trong tay mày lại không có đồ nghề, chỉ có hai bàn tay. Tới lúc đó mày với ngao sói đều phải ở lại trong đó.”

“Việc này...” Lời nói của bà cụ Hà đơn giản gọn nhẹ, cũng không có tý chút cố ý dọa dẫm nào. Tôi lờ mờ cũng có cảm giác sợ hãi.

Tiếp đấy bà cụ Hà lại nhòm Sài Dục một cái, đột nhiên hỏi: “Thằng con này của ông, chắc không có giáo dục nhỉ? Nếu không bà chị già đó của tôi đã chẳng nói cái gì mà, trai hèn lấy vợ, gái tốt làm mai?”

“Càng không phải đến bây giờ vẫn không cho nó hạ táng.” Giọng điệu của bà cụ Hà rất thong thả, nhưng lời nói thì kinh người.

[Tác giả có lời muốn nói]

Nhà có việc rất nghiêm trọng, là cùng một chuyện với lần trước, mãi vẫn chưa xử lý xong. Không chắc có thể đăng chương mới, hoặc có thể sẽ rất muộn, tôi sẽ cố gắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận