Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 81. TRÂU SẮT KÉO NÚI

Chương 81. TRÂU SẮT KÉO NÚI


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Bố tôi bị người ta hại, vốn dĩ oán khí không giảm.

Lại bị dân thôn đánh chìm xuống nước, sau đó biến thành thụ thi.

Sau khi chôn cất, không đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày cắt âm, tôi đều không được về cúng bái, bố tuyệt đối không thể ra khỏi mộ được.

Lưu Văn Tam trấn xác, bạch sự Trương chôn cất, nếu tôi không quay về, thì không tồn tại khả năng thành quỷ tác quái.

Hồi tưởng lại cảm giác mơ hồ đêm qua, tôi đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau thắt từng cơn.

Ôm mạnh lấy ngực, nhưng vẫn không ngăn được cái cảm giác chua xót, rồi lại bồi hồi muốn rơi nước mắt kia.

Cúi đầu nhìn xuống cạnh giường, giày lại hướng vào trong, mũi giày hướng về phía cửa sổ.

Tôi run rẩy khẽ lẩm nhẩm một câu: “Mẹ...” Tôi đã rất khẳng định, đêm qua là mẹ tôi tới!

Đột nhiên có tiếng gõ cửa khẽ vang lên, bên ngoài vọng vào tiếng hỏi của Cố Nhược Lâm.

“Anh Thập Lục, anh dậy chưa?” Lập tức định thần lại, tôi vội trả lời: “Dậy rồi!”

“Thế anh nhanh ra ăn sáng đi, bố em cũng muốn nói chuyện với anh.”

Tôi vội vàng bò dậy, đánh răng rửa mặt, rồi đem Trạch kinh, Âm sinh cửu thuật, cổ ngọc và cái bọc vải Trần mù đưa cất kỹ vào trong người, sau đó rời khỏi phòng.

Hôm nay Cố Nhược Lâm mặc một bộ váy liền thân, tóc buộc sau gáy, cũng chẳng trang điểm, nhìn trông trang nhã hơn rất nhiều.

Tôi cười cười, nói một câu chào buổi sáng.

Cố Nhược Lâm cũng trả lời tôi bằng một nụ cười, có điều trong thần sắc có lẫn chút rời rạc.

Cô ta dẫn tôi ra căn nhà chính, trên bàn bày cháo trắng, trứng gà, và mấy thứ đồ ăn kiểu như bánh rán.

Cố Khai Dương căng thẳng nhìn tôi, làm động tác mời.

“La âm bà, cậu ăn trước đi đã.”

Như vậy ngược lại làm tôi cảm giác rất gò bò, ngại ngùng gãi gãi đầu: “Cố nhị đương gia, chú đừng làm thế....”

“Cái này....” Cố Khai Dương rõ ràng trở nên mất tự nhiên.

“Bố, không cần phải khách sáo với anh Thập Lục, anh ấy sẽ giúp chúng ta.” Cố Nhược Lâm vội nói.

Tôi gật gật đầu, nói: “Đúng, Cố nhị đương gia, chú cũng cứ ngồi xuống ăn đã, chuyện này còn phải đợi cháu thêm chút thời gian nữa.”

Để cho Cố Khai Dương khỏi hoảng loạn, thêm với việc bụng cũng đói thật, nên tôi liền cầm bát cháo lên húp sùm sụp mấy miếng, rồi lại ăn một miếng bánh rán.

Cố Khai Dương tuy cũng ăn, nhưng rõ ràng chỉ ăn cho có.

Bên cạnh, Cố Nhược Lâm cũng đã ngồi xuống, ăn từng miếng nhỏ một.

Tôi nhét bừa cho no bụng, dạ dày ấm cả lên, cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, sau đó tôi mới nói: “Vấn đề của khu nhà chính, đại để cháu đã nói với Nhược Lâm rồi, Cố lão gia không tin bọn cháu, lý do cũng rất đơn giản, cháu không đủ kinh nghiệm, thêm với việc Cố đại thiếu gia ủng hộ Lý Đức Hiền, và Lý Đức Hiền cũng là thầy phong thủy có kinh nghiệm.”

“Cố lão gia cảm thấy cháu không bằng lão ta, rất bình thường, ngoài ra chuyện của Đường Tiểu Thiên gây ra cái chết của Cố đại đương gia, cũng là việc ngoài ý muốn rất trùng hợp.”

Cố Khai Dương gật gật đầu, rõ ràng lại thở dài một tiếng.

“Bố tôi tuổi cũng cao rồi, cứ bị bọn thánh rởm lừa bịp, người có bản lĩnh thật sự đứng trước mặt, thì lại không nhìn thấy.”

Tôi lắc đầu, do dự một lát rồi nói thẳng: “Lý Đức Hiền, không phải thánh rởm, lão có bản lĩnh thật sự, cháu có một suy đoán.”

Sắc mặt Cố Khai Dương trở nên căng lại, lập tức nhìn tôi chằm chằm.

Tôi im lặng một lát, rồi đem suy đoán của tôi về khả năng Cố đại thiếu gia và Lý Đức Hiền cấu kết với nhau ra kể một lượt với Cố Khai Dương.

Cố Nhược Lâm nghe mà ngẩn cả người.

Cố Khai Dương thì đột ngột đập mạnh xuống bàn: “Hóa ra là thế! Tôi nói mà, làm gì có chuyện trùng hợp thế được! Lý Đức Hiền là do Cố Thiên Lương dắt đến gặp ông cụ!”

Tim tôi đập thình thịch, ánh mắt ngưng lại.

Cố Khai Dương thở dốc, rồi lại nhắc lại lần nữa: “Bố tôi có bảo với tôi, Lý Đức Hiền là do Cố Thiên Lương dẫn đến gặp ông cụ, hai người nói chuyện rất hợp. Ông cụ bảo cuối cùng cũng thấy Thiên Lương không còn cấp tiến như trước nữa, đã biết trên đời này có rất nhiều thứ cần phải kính trọng.”

“Thực ra trước đây bố tôi không xem trọng anh tôi, Cố Khai Sơn cho lắm, chính là bởi vì anh ấy không tin chuyện quỷ thần, càng không tôn trọng phong thủy, mà nhà họ Cố chúng tôi khởi nghiệp, theo nhận định của bố tôi, là nhờ vào phong thủy!”

“Năm đó khi rời khỏi thị trấn nhỏ, việc làm ăn của nhà họ Cố chuyển vào trong thành phố Khai Dương, kì thực phát triển không hề thuận lợi, mãi cho đến khi xây khu nhà phong thủy dưới chân núi Nội Dương, rồi chuyển vào đó ở xong, việc làm ăn mới thuận buồm xuôi gió, nhà họ Cố kiếm được rất nhiều tiền.”

“Thái độ của bố tôi đối với thuật phong thủy, vừa kính nể vừa tôn trọng, cứ canh cánh mãi chuyện phải tìm cơ hội xây cho nhà họ Cố một khu nhà đẹp hơn, để về sau lên như diều gặp gió thật!”

Ngay sau đó, sắc mặt của Cố Khai Dương trở nên vô cùng khó coi.

“Chắc chắn bố tôi không ngờ rằng, Thiên Lương lại tìm người đến lừa ông cụ! Muốn hại nhà họ Cố!”

“Nhưng sao nó lại làm như thế?” Tiếp đó, Cố Khai Dương lại tái mặt, ngơ ngác nói.

Cố Nhược Lâm cắn môi, bất an nói: “Đúng đấy anh Thập Lục, sao anh cả lại muốn hại ông cụ? Hơn nữa nhà họ Cố bị hủy, thì có lợi gì cho anh ấy?”

Tôi lắc đầu, nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, nhưng kết hợp với những gì Cố nhị đương gia nói, thì chuyện này rất bất thường.”

“Cố Thiên Lương giống bố hắn Cố Khai Sơn không tin quỷ thần, đột nhiên lại chịu tin, đồng thời còn giới thiệu Lý Đức Hiền với Cố lão gia.”

“Còn Lý Đức Hiền ngoài mặt thì nói sẽ giúp đổi vận cho nhà họ Cố thăng quan tiến chức, thực tế thì là xây hung trạch, muốn hại nhà họ Cố.”

“Giữa hai người bọn họ, không thể không có chút quan hệ mờ ám nào.”

Cố Khai Dương nghiến răng, nói: “La âm bà, hay là hôm nay cậu đi cùng chúng tôi một chuyến? Giải thích thêm quan hệ lợi hại cho bố tôi nghe.”

“Vô ích thôi, Cố lão gia nếu có một chút xíu tin lời cháu, thì đã không đuổi hai người đi, lần thứ hai còn cấm chú làm việc ở công ty nhà họ Cố, lại đi chuyến nữa, cháu nghĩ Cố lão gia sẽ càng cực đoan hơn.”

“Thế này đi, cho cháu thêm hai ngày nữa, cháu phải tìm phương pháp, nếu không có cách thật, cháu đi nhờ chú Văn Tam và chú Trần ra tay, xem xem lão Lý Đức Hiền đó trong bầu định bán thuốc gì!”

Cố Khai Dương lúc này mới gượng cười, gật đầu: “Thế thì phiền La âm bà rồi.”

Tiếp đấy, ông ta nhìn Cố Nhược Lâm một cái, trầm giọng nói: “Nhược Lâm, giai đoạn này con đi cùng với La âm bà, mấy đứa đều còn trẻ có tiếng nói chung, thì cứ nói chuyện thêm với nhau, sự sống còn của nhà họ Cố chúng ta, đều dựa vào La âm bà hết!”

Xong rồi, ông ta lại nói với tôi một câu: “La âm bà, cậu là người có tài lớn, mong cậu lượng thứ cho Nhược Lâm, nếu có việc gì, cậu cứ bảo Nhược Lâm đi làm là được.”

Cố Nhược Lâm gật gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Bố, con biết rồi.”

Tôi cũng đứng dậy: “Cố nhị đương gia, cháu cũng phải về phòng nghĩ cách, buổi trưa không cần gọi cháu, đưa cơm vào cho cháu là được.”

Nói xong, tôi bèn đi về hướng biệt viện đang ở, Cố Nhược Lâm thì đi theo sau tôi.

Về đến chỗ cửa phòng, rõ ràng, trong mắt Cố Nhược Lâm, nỗi lo lắng càng nhiều thêm.

Tôi lại an ủi cô ta mấy câu, bảo cô ta về phòng nghỉ ngơi, rồi mới vào phòng xem Trạch kinh.

Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy nội dung cần tìm!

Tình trạng nhà họ Cố, thực chất gần giống với nội dung trong hai trang của Trạch kinh. Tuy nhiên, giữa hai bên hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau.

Nhà phong thủy trên một trang trong đó, vừa hay giống với khu nhà chính của nhà họ Cố, chỗ này tôi cũng có xem qua rồi, cho nên tôi mới chỉ ra được mặt phong thủy của nhà họ Cố.

Trang còn lại thì là bản phác thảo một ngọn núi nghèo, lúc trước tôi chỉ nhìn lướt qua một cái, ấn tượng không sâu.

Tên của nó là: “ Cục diện long mạch xuất giang của núi chết mòn.”

Cái núi nghèo đó không phải loại núi xấu không ngọn cỏ, mà là ngọn núi có cây cỏ bị khô héo mất một nửa.

Thuật ngữ trong Trạch kinh có giải thích, xây nhà dưới chân núi nghèo, đêm đêm quỷ thổi đèn, lại có cả xây nhà trên núi nghèo, mãnh quỷ thường gõ cửa.

Chi tiết trong đó, đều là kể việc xây nhà tại các vị trí khác nhau trên núi nghèo sẽ phát sinh những thảm án gì.

Trong đó vừa hay có hai chỗ, phân biệt ở lưng chừng núi và ở đỉnh núi.

Rất trùng hợp, ví dụ được đưa ra trong Trạch kinh ở vị trí lưng chừng núi cũng là xây từ đường.

Lời giải thích bên cạnh được hình dung như thế này: “Núi có long mạch, lưng núi là nơi long khí tụ tập, từ đường xây tại đây, tổ tông an nghỉ, hậu thế hưng thịnh, trăm con ngàn cháu nhiều vô kể. Còn long mạch khô kiệt, núi thành đất cực nghèo, lưng thành nơi cốt nghèo, quỷ quái tụ họp, nếu xây từ đường, tổ tông bị quỷ làm hại, con cháu tuyệt tự trong ba đời!”

Tôi đọc hết xong, tim như nhảy lên tận cổ họng!

Quả nhiên, phán đoán lúc trước của tôi không hề sai, Lý Đức Hiền còn nói xây từ đường ở lưng núi, nhà họ Cố sẽ khai chi tán diệp. Trên thực tế rõ ràng là đoạn tử tuyệt tôn!

Tiếp sau đó, tôi lại tìm hình được vẽ chỗ đỉnh núi, trên đó cũng có phác thảo một khu nhà, trên cửa nhà, thì có một chữ Quỷ.

Lời giải thích là: “Vị trí núi chỗ con mắt của rồng vọng sông, là nơi tụ tập oán khí khi long mạch khô kiệt, âm quỷ thích nhất, ác quỷ thường ở nơi này, xây nhà thì hại đời mình, vào ở thì đoản mệnh.”

Xem hết nội dung của cả trang, tôi mới tìm thấy một đoạn ghi chép ở mấy hàng chữ nhỏ tận dưới cùng.

Mặt tôi lộ rõ vẻ vui mừng, đoạn ghi chép này, là phương pháp hóa giải!

Nhưng xem xong, mặt tôi lại tái đi, nhìn chằm chằm Trạch kinh, lẩm bẩm: “Làm sao có thể thế được? Ai làm nổi chuyện đó?”

Nội dung của đoạn ghi chép kia, có thể hình dung như thế này.

“Núi nghèo vốn là rồng vọng sông, khô kiệt đến chết nên hận sông, núi nghèo nếu đứng lặng trăm năm, dưới sông xác nổi nghìn nghìn vạn. Nếu muốn diệt trừ ác long này, trâu sắt kéo núi nhập vào sông!”

Ý trong đó vô cùng rõ ràng, núi nghèo này là do rồng vọng sông khô kiệt mà chết xong hóa thành, nếu nó tồn tại trên một trăm năm, sông Dương ắt xác nổi kín trăm dặm, nếu muốn phá hủy thế núi này, cứu những người kia, phải có vài con trâu sắt đi kéo núi, khi đó núi sẽ sụp xuống lòng sông Dương! Như thế là có thể hóa giải được tướng núi nghèo!

Tôi rất rõ, ý của ghi chép đó là như thế này.

Nhưng làm sao có chuyện đó được?

Vài con trâu sắt, kéo nổi ngọn núi Nội Dương? Đấy chẳng phải trò đùa cấp quốc tế à?

Tuy là có truyền thuyết rằng, dưới sông Hoàng Hà có trâu sắt trấn giữ, nhưng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Tôi cắn môi, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào, chỉ còn mỗi con đường chuyển nhà đi thôi sao? Nhưng dù có xây khu nhà phong thủy khác thật, chuyển nhà cũng chưa chắc đã có tác dụng, Cố lão gia cũng không chịu chuyển đi.”

“Anh Thập Lục... Anh tìm ra cách giải quyết chưa?”

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng nói của phụ nữ.

Tôi bị dọa cho vụt ngẩng đẩu lên, trong phòng, Cố Nhược Lâm chẳng biết đã vào từ lúc nào... đang ngồi bên cạnh tôi!

Tim đập thình thịch rất nhanh, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, tôi kinh hoàng trợn mắt nhìn Cố Nhược Lâm.

Cố Nhược Lâm cũng phát hoảng, lập tức giải thích nói: “Anh Thập Lục, anh đừng kích động vội... Em không phải cố ý vào phòng đâu, ban nãy em gọi anh rất lâu, anh đều không trả lời, em tưởng xảy ra chuyện gì nên mới mở cửa, kết quả anh cứ đọc sách suốt...”

“Em cũng hiếu kỳ, nên mới lại bên cạnh anh... Anh đọc nhập tâm quá, bây giờ trời đã tối rồi!”

“Em mang đồ ăn vào cho anh, nguyên ngày hôm nay anh chưa ăn hạt cơm nào, cũng chẳng uống nước.” Cố Nhược Lâm chỉ vào chỗ đồ ăn đặt ở phía đầu giường.

Lúc này tôi mới phản ứng lại, bên ngoài trời đã tối đen...

Nhưng tôi cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, ngẩn người nhìn Cố Nhược Lâm: “Nhược Lâm, có lẽ tôi không giúp gì cho em được... Tôi đúng là có hiểu biết chút ít về thuật phong thủy, những gì tôi biết, đều được viết trong Trạch kinh, đúng là có cách hóa giải.”

“Nhưng đây lại là cách mà sức người tuyệt đối không làm nổi...”

Cố Nhược Lâm do dự một chút, nói nhỏ: “Anh Thập Lục... Anh cứ ăn chút gì đã, em đưa anh đến một chỗ xem xem, khả năng anh sẽ có được cách giải quyết. Anh nhìn cái câu đó liên tục suốt hơn hai tiếng đồng hồ.... Em cũng nhìn thấy rồi.”

Cố Nhược Lâm chỉ quyển Trạch kinh trong tay tôi, rõ ràng là chỉ đoạn ghi chép về phương pháp hóa giải.

Tim tôi đập thình thịch.

Lẽ nào Cố Nhược Lâm, phát hiện ra chút gì khác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận