Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 152. CAN LONG SÔNG DƯƠNG!

Chương 152. CAN LONG SÔNG DƯƠNG!


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Tôi vẽ ra ba sơ đồ thô sơ giản lược.

Bức vẽ thứ nhất là một con đập thẳng đứng nằm ngang chắn đứt luôn, bức vẽ thứ hai là hình móng ngựa hồi chuyển, bức vẽ thứ ba, con đập cong cong vẹo vẹo có không ít khúc cong.

Sau khi vẽ xong, tôi lại xóa bỏ luôn bức vẽ thứ ba.

Con đập sông Dương một phát là có thể nhìn thấy hết, chắc chắn chẳng liên quan gì đến cong cong vẹo vẹo cả.

Tôi đứng dậy, nhìn vọng ra hai đầu đập sông Dương.

Nhưng đến lúc tôi chú ý để nhìn, thì mới phát hiện kỳ thực cạnh ngoài hai đầu con đập, không phải là cắt đứt thẳng đứng, mà là hơi cong thuận theo phía bến tàu còn lại kéo dài ra.

Thậm chí có thể nói, bến tàu hai bên bờ sông Dương, đều là một bộ phận của con đập này!

Hoàn toàn giống như hình một chiếc móng ngựa!

Trên mặt tôi có chút vui mừng, xóa bỏ bức vẽ thẳng ngang kia, chỉ còn giữ lại bức vẽ móng ngựa hình chữ U thứ hai!

Hồi tưởng chi tiết lại nội dung của Trạch kinh, có một câu nói có thể hình dung thế nước của sông Dương,.

“Sông lớn ngòi lớn, một hai mươi dặm mà tới, không thấy quay đầu!”

Còn tác dụng của con đập lớn này, là dùng vào việc khiến dòng nước chính thành tường, cắt đứt cả con sông Dương!

Trong đó có mục đích quản lý dòng chảy, tránh thủy tai hoành hành, cũng có thể khoanh vùng đánh cá, dùng cho nông nghiệp.

Trong phong thủy, tuy rằng phần nhiều viện dẫn núi non làm long mạch, dẫn đến việc bây giờ rất nhiều người đều thấy rằng, núi là thể hiện của long mạch! Giống như núi Nội Dương mà tôi từng kinh qua trước đây, cũng là một long mạch nhỏ.

Nhưng trên thực tế, không chỉ núi, mà sông cũng có long mạch.

Sông Dương chính là Can long trong thủy long mạch!

Trong nước có hai con sông mẹ, nuôi dưỡng ngàn vạn con cái, một sông là Thiên Khiếm Giang, sông còn lại là Huyền Hà.

Chúng đều là Can long! Đại Can long trong thủy long mạch!

Can long thẳng tiến không lùi, dễ gây nên ngập lụt lũ quét nhất, nếu như không quản lý tốt, sẽ thành dân chúng lầm than.

Vì vậy từ cổ đến nay, cũng có vô số người vì trị thủy có công, mà lưu danh sử sách.

Dùng đập lớn cắt đứt sông ngòi, rồi lại dùng đập lớn phân luồng, dẫn vào đồng ruộng, hoặc là vào các công trình thủy lợi khác, phần còn lại đổ xuống hạ lưu, gặp phải những tai họa như mưa bão, cũng có thể khống chế lượng nước ở mức độ lớn.

Hình móng ngựa của con đập sông Dương, khi khống chế vùng nước, còn có một tác dụng khác nữa, đó là giữ lại long khí, khiến cả con sông Dương khi kinh qua thành phố Nội Dương, đều được người thành phố Nội Dương sử dụng, không chỉ là một con đập chắn nước, mà càng là một bố cục phong thủy khổng lồ!

Trong lúc suy nghĩ, tôi dùng đá khắc họa một số sơ đồ nhỏ trên đất.

Tôi đại khái đã biết, cấu tạo của bộ phận phía dưới nước của đập sông Dương rồi, có điều vẫn cứ phải xuống xem xem, mới có thể xác định, làm sao mới có thể đưa con trai của Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi ra!

Đương nhiên, tôi còn phải biết được xác chết có còn đó hay không...

Bỏ viên đá xuống, đi đến chỗ lan can bên bờ con đập.

Vẫn còn có thể nhìn thấy đoạn nút dây thừng được buộc khi Trần mù nhảy sông lần trước.

Nheo mắt lại, lúc nhìn lại xuống những xoáy nước kia, tôi đã không còn sợ hãi như thế nữa.

Những xoáy nước này, không phải là cái thứ gọi là huyệt nước sâu do hút cát để lại.

Mà là do thiết kế và cấu tạo có lợi cho con đập, khi đập không mở cửa xả, cũng vẫn có thể từ từ xả nước dẫn lưu.

Chỉ cần đợi tôi xuống dưới xem qua, là có thể xác định, có thể vớt lên được không.

Cũng vào lúc này, sau lưng vọng lại tiếng bước chân khe khẽ.

Âm thanh đó hơi có vài phần không thực, nghe mà khiến trong lòng tôi có hơi phát hãi.

“Dì Thái?”

Tôi gọi Hà Thái Nhi một tiếng, rồi quay đầu lại.

Gần như dính sát vào mặt tôi, hóa ra lại là một gương mặt trắng bệch lẫn chút tái xanh!

Mặt ngựa, mắt một mí, sống mũi cao...

Mặt mụ ta trát đầy má hồng, đúng kiểu một cái mặt người chết!

Đôi con mắt âm u vô cùng, ngay tiếp đó lại láo liên qua lại, khiến da đầu tôi tê rần!

Trong chớp mắt, tôi đã nhớ ra mụ là ai!

Khi đó ra phía ngoài lò hỏa thiêu đi đón lão Đinh, tôi quên mất cấm kỵ mà Trần mù dặn, tiếp lời một mụ đàn bà, còn chỉ đường cho mụ!

Mụ đi theo tới tận cổng lò hỏa thiêu tìm tôi lần nữa!

Lúc đó tôi ép lui mụ rồi, mụ cũng nói với tôi rằng, tôi không muốn uống rượu mời, chỉ chỉ có thể uống rượu người chết thôi! Mụ sẽ còn tới tìm tôi nữa!

Sau lần đó, Trần mù liền cho tôi một mảnh vải hành kinh, bảo tôi giữ lại chuẩn bị đối phó với mụ đàn bà này.

Kết quả mụ mãi không thấy xuất hiện nữa!

Kỳ thực cũng chẳng qua bao nhiêu lâu, nhiều nhất cũng chưa tới hai mươi ngày!

Trước khi Cố Nhược Lâm ra đi không lời từ biệt, tôi còn đi tìm Trần mù.

Lúc đó ở phía ngoài đường Hàng Giấy bị một lão già đi đôi giày cóc lôi lại, uống một chén rượu người chết.

Trần mù còn nhắc nhở tôi, rượu người chết của lão già đó, là do mụ đàn bà này đưa tới.

Mụ sớm muộn cũng sẽ quay lại tìm tôi, sớm muộn cũng sẽ lừa cho tôi mắc lỗi!

Tôi hoàn toàn không ngờ được, mụ lại xuất hiện vào lúc này!

Bốn mắt nhìn nhau, mụ vẫn còn chưa mở mồm, tư duy của tôi cũng diễn ra nhanh như chớp!

Tôi nắm thẳng lấy cái bàn chải sắt giắt ở thắt lưng, rút ra đập mạnh thẳng vào mặt mụ!

Một đi hai lại, đã tiếp xúc ba lần rồi!

Mụ đàn bà chết tiệt này không có ý đồ tốt đẹp gì, tôi còn cần gì phải phí nước bọt với mụ nữa?

Không chừng mù còn giở trò gì, lại nói cái quỷ gì đó nữa.

Tiên hạ thủ vi cường! Hậu hạ thủ tai ương!

Trong chớp mắt, thần sắc của mụ đã âm sầm lại, nhưng lại không tránh tôi.

Đồng thời mụ lại mở mồm nói: “Nhóc đẹp trai, uống rượu người chết của chị rồi, đợi được lúc nhóc đi lẻ một mình, đúng là không dễ tý nào.”

“Nhóc vẫn còn non lắm.”

Đồng thời với lúc mụ dứt lời, mặt tôi đột ngột biến sắc.

Cánh tay đang giơ lên, đột nhiên tê dại.

Chỗ cùi chỏ truyền lại một âm thanh như bị bóp nghẹt, tôi cũng đau hét lên một tiếng, cúi đầu xuống nhìn.

Lão già đi đôi giày cóc đen lừa tôi uống rượu người chết lần trước đang đứng bên sườn tôi, trong tay lão cầm một cây gậy còn to hơn cả cánh tay, đập mạnh vào cùi chỏ của tôi!

Nhất thời, tôi đến đau đớn cũng quên mất, chỉ cảm giác cả nửa người đều tê dại đi.

Ngay tiếp đó, lão lại giơ cây gậy gỗ lên, hướng về phía đầu tôi mà đập xuống!

“Nhóc không chịu đi cùng với chị, chị sẽ cho nhóc nếm chút mùi đau khổ trước!”

Trong chớp mắt, giọng nói của mụ đàn bà chết tiệt kia đã trở nên hung tợn âm u.

Đồng thời, mụ cũng lao tới bóp cổ tôi!

Đây đúng là trước sau đều có địch, tôi cũng song quyền khó địch tứ thủ, càng không nói bây giờ đã gãy mất một cánh tay...

Tôi vụt giơ tay định đẩy mụ đàn bà chết tiệt kia ra, thì trên đầu bị đập mạnh một gậy, lập tức một cơn đau kịch liệt, khiến tôi chân nhẹ đầu nặng.

Lúc này, phía đầu đập lại có ánh đèn pin lay động truyền lại!

Trong lòng tôi vui mừng, cũng định kêu cứu mạng!

Lúc này tôi làm gì còn quản được nhiều thế nữa? Kết quả mụ đàn bà chết tiệt này lại lập tức bóp lấy cổ tôi, đẩy tôi một phát về phía bên lan can!

Cả người tôi mất thăng bằng, bị đẩy ra phía ngoài thành đập.

Giây phút này tôi đần người luôn, mụ chẳng phải định bắt tôi đi làm cái gì đó sao?

Mắt thấy không lôi đi được, nên lấy mạng tôi?

Trong lòng tôi không rét mà run.

Trạng thái cơ thể tôi lúc này, rơi xuống sông là chết chắc.

Vào thời điểm quan trọng nghìn cân treo sợi tóc này, tôi gào ra được một tiếng cứu mạng.

Kết quả cổ áo sau gáy lại bị nhấc một cú thật mạnh lên.

Cả người tôi đều lơ lửng giữa không trung, sau đó treo ngược trên biên của thành đập.

Phía biên của con đập này gần giống như mép cầu, từ đây vừa hay có thể che chắn được tầm nhìn, từ trên nhìn xuống đã không còn nhìn thấy tôi nữa.

Hơn nữa mồm tôi còn bị một mảnh vải bẩn thỉu nhét vào.

Tôi giãy giụa bạt mạng, đôi vai lại bị bẻ cho hai phát, gần như sắp đứt đoạn.

Lúc này kẻ túm lấy tôi, hóa ra chính là lão già chết tiệt kia...

Lão kẹp tôi ở thắt lưng... Một tay móc lấy phần cốt thép lộ ra ngoài ở phần biên con đập.

Làn da khô đét đó, giống hệt như là vỏ cây.

Tay còn lại, thì đã trói lấy tay tôi...

Lúc này tôi lại không dám giãy giụa mạnh nữa.

Nhỡ mà lão già chết tiệt này không giữ được.

Lão cũng chẳng biết là xác hay là quỷ, đã chết một lần rồi...

Tôi mà rơi xuống dưới, thì đúng là mất mạng thật á...

Lờ mờ tôi còn nghe thấy tiếng Hà Thái Nhi hoảng hốt gọi tên tôi ở phía trên thành đập!

Tôi ngoài việc đầu đầy mồ hôi, sốt ruột đến đỏ cả mắt ra, thì chẳng phát ra được bất cứ âm thanh trả lời nào...

Lão già chết tiệt cứ thế này mà đem tôi, lết từng chút một hướng ra phía bến tàu.

Trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn.

Vốn còn tưởng đám người nhà họ Phùng kia hoặc là có thể nhìn thấy tôi...

Thế mà không ngờ, từ góc độ này nhìn qua, cơ bản là chẳng có một người nào.

Tim tôi đã lạnh ngắt hết nửa.

Đa phần là ban nãy tôi gào cứu mạng, và mấy người Hà Thái Nhi cũng nhìn thấy có chỗ bất thường, nên mới lên trên đập...

Nhưng lại đánh mất cơ hội có thể cứu tôi!

Lúc này tôi cũng rất ảo não, ban nãy làm sao lại lấy bàn chải sắt đi đập?

Vải hành kinh vẫn còn ở trong túi tôi, tôi thay quần áo cũng vẫn nhớ cầm theo bất cứ lúc nào.

Nhưng lúc nãy lại gấp quá, ngược lại quên mất chuyện dùng nó để đánh mụ đàn bà chết tiệt kia...

Tốc độ của lão già này rất nhanh, chưa đầy mấy phút, đã đưa tôi đến bên rìa con đập.

Ở đây cũng đã gần tới cầu tàu đầu tiên, việc xây dựng cầu tàu, hoàn toàn lợi dụng triệt để địa thế hình móng ngựa của con đập.

Lão già chết tiệt kẹp lấy tôi nhảy xuống mặt đất, tôi liền nhìn thấy, mụ đàn bà chết kia đã đứng đợi sẵn ở đây rồi.

Quả nhiên, mụ tránh né đám người Hà Thái Nhi rất dễ dàng.

Tôi khó khăn quay đầu nhìn lên trên đập một cái, mấy người Hà Thái Nhi vẫn đang đứng từ trên đập nhìn xuống dưới, thậm chí dường như có người còn đang muốn xuống dưới vậy.

Bọn họ rõ ràng hiểu nhầm tôi bị rơi xuống sông, còn định đi cứu tôi!

Tim tôi lạnh hẳn luôn.

Cũng chẳng biết mụ đang bà chết tiệt này định lôi tôi đi làm gì!

Mụ đi theo tôi lâu như vậy, túm lấy cơ hội tôi đi lẻ, đúng thật là hao tâm tổn huyết!

Tôi càng ảo não, trước đây không nên nói chuyện nhiều với mụ.

“Nhóc đẹp trai, nhóc chạy không...”

Giọng nói, đột ngột im bặt.

Tôi nghe thấy một loạt tiếng xé gió vù vù, rồi sau đó vụt qua, là một ánh sắc lạnh.

Đợi lúc tôi quay đầu lại, thì bị bắn một mặt đầy máu đen!

Khiến mắt tôi bị bết hết lại.

Trong lòng tôi vừa lạnh toát, lại vừa buồn nôn!

Cũng chẳng nhìn rõ rốt cục phát sinh chuyện gì...

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát tháo chửi bới: “Chạy? Bắt người bắt tới tận địa giới của người vớt xác sông Dương tao đây! Còn định chạy đâu?!”

Giải thích từ dịch giả:

Thiên Khiếm Giang hay Thiên Khiếm Trường Giang, tức chỉ sông Trường Giang địa thế hiểm hóc.

Huyền Hà: con sông cao nhất Trung Quốc, chỉ đoạn sông Hoàng Hà chảy qua Khai Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận