Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 331. QUỶ KINH HỒN, NGƯỜI MẤT PHÁCH

Chương 331. QUỶ KINH HỒN, NGƯỜI MẤT PHÁCH


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Trên trán dày đặc mồ hôi, tôi nghiến chặt răng, chân răng đã sắp rỉ máu ra rồi.

Trong miệng đã toàn mùi máu tanh, mới miễn cưỡng có thể động thủ được.

Tôi run rẩy giơ trảm quỷ đao lên, con ngươi cũng sắp trợn lồi cả ra ngoài.

Trong rừng liễu chỉ có một mình tôi, không thể trông chờ có người đến giúp cứu tôi được, nếu như bị ông già này giết chết, Lưu Văn Tam cũng chỉ có thể tới giúp tôi nhặt xác.

Nhưng tay của ông già lại bất chợt dừng lại, thần sắc ông ta đột ngột trở nên trống rỗng, hỏi một câu: “Thái Nhi với bà già, bảo mày đến chặt cây à?”

Tim tôi đập thình thịch không ngừng, không dám thả lỏng tý chút cảnh giác nào, gật gật đầu.

Đột nhiên, trong rừng liễu có gió quét qua.

Trong cơn gió này có kèm theo một thứ mùi cháy khét, có chút nhức mũi.

Trong rừng cành liễu không ngừng dao động, dây liễu cả năm không rủ xuống cũng tung bay theo gió, nhất thời khiến mắt tôi không mở ra được.

Tôi ngạc nhiên ngờ vực, miễn cưỡng hơi nheo mắt, không nhắm hẳn lại.

Cũng sợ ông già hỏi xong câu này, liền táng thẳng luôn cho tôi một gậy lên đầu.

Tôi có trực giác, bị ông ta quật trúng một gậy, tuyệt đối không hề nhẹ nhàng.

Nói không chừng còn chết luôn...

Có điều gió đến nhanh, đi cũng nhanh.

Cũng chỉ có mấy giây như thế, tiếng gió đã ngừng lại, sợi liễu cũng vì quán tính mà hơi đung đưa chút ít.

Ông già kia đã biến mất không thấy đâu, trong tầm mắt chỉ còn một cây liễu hơi to, bên trên còn có vết đao do vừa nãy tôi chặt.

Nhựa cây màu trắng rỉ ra, sau khi chảy xuống xong, lại cho tôi chút cảm giác thê lương, cứ thấy giống như là nước mắt, chứ không phải là nhựa cây vậy.

Cảm giác đầu óc quay cuồng đã biến mất, trên mặt cũng không còn cái cảm giác đau rát như lúc trước nữa.

Tôi vô cùng ngơ ngác, sờ sờ lên mặt mình, rồi lại lắc lắc đầu, để cho mình tỉnh táo hơn chút.

Vừa nãy đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì ông già lại đột nhiên biến mất...

Là tha cho tôi, hay chỉ là ảo giác?

Kỳ thực ban nãy tôi hỏi ông ta, trong lòng cũng đã có suy đoán, làm gì có chuyện trùng hợp như thế, ông già này trông lại giống với Hà Thái Nhi?

Bên ngoài rừng liễu này chính là nhà của bà cụ Hà, còn cả lời mà ban nãy ông già kia nói, Lôi kích mộc phải để cho cháu trai ông ta...

Lẽ nào, ông già đó là chồng của bà cụ Hà, bố đẻ của Hà Thái Nhi?

Trong lúc suy đoán, tôi quay lại dưới gốc cây liễu Lôi kích mộc ở bên cạnh.

Người tôi rùng mình một cái.

Lúc trước tôi đi đến phía trước mặt, xong liền bắt đầu chặt cây luôn.

Lúc này đứng ở phía sau thân cây, lại có một vạt vết lõm hình người...

Cho dù là lá liễu phủ từng tầng từng lớp, cái vết lõm hình người ấy vẫn vô cùng rõ rệt, một cây gậy gỗ cháy đen thui, bên trên buộc dây lụa trắng cũng bị cháy khét y hệt, cắm trong cái hố đất ấy...

Do dự một chút, tôi đưa tay ra kéo cây gậy gỗ kia lên.

Phụt một tiếng nhỏ, lá liễu trộn lẫn với lớp đất mỏng văng đầy mặt đất, cây gậy bị tôi nhổ lên.

Thứ bị kéo lên cùng, còn có khung xương cánh tay trắng nhởn...

Mặt tôi đột ngột biến sắc, nhưng cái xương tay kia lại vừa vặn buông cây gậy ra.

Cánh tay côi cút thò ra bên ngoài...

Mồ hôi thuận theo khuôn mặt tôi chảy xuống, rớt lên mặt đất, phát ra thứ âm thanh tí tách.

Tôi do dự một chút, vốn là định đào bỏ lớp lá liễu và đất mỏng kia lên, nhưng lại sợ làm liều sẽ gây họa.

Nên chỉ lấy đất phủ lên trên cái xương cánh tay kia, rồi chất đống thật nhiều lá liễu lại, tiếp đấy lại định cắm lại cây gậy về chỗ cũ.

Kết quả vừa cắm xuống đất, nó liền đổ luôn một phát về phía tôi.

Mà lại còn vừa vặn đổ ngay vào thắt lưng tôi, dây lụa trắng cháy đen thì vắt lên trên đầu tôi.

“Ông muốn cho tôi?” Tôi thăm dò hỏi một câu.

Nhưng lại chẳng có tý chút phản ứng nào.

Tim tôi đập rất nhanh, cũng không tiếp tục cắm cây gậy xuống tiếp nữa, mà vung đao tiếp tục chặt cây.

Khoảng tầm mười mấy phút sau, cùng với một tiếng rắc vang lên, cây liễu Lôi kích mộc đổ về phía hướng tôi vung đao. Tôi giắt đao vào thắt lưng, lôi lấy thân cây, kéo ra phía ngoài rừng liễu.

Cả quá trình tôi vẫn rất thận trọng, chỉ sợ có ly miêu mò ra.

Cũng chẳng biết là bởi vì ban nãy vừa mới chặt đứt một cái đuôi ly miêu, hay là do tôi với ông già kia đánh đấm, khiến những con ly miêu khác sợ, mà trong quá trình rời khỏi rừng liễu, lại chẳng có bất cứ biến cố nào.

Mãi cho đến tận lúc ra đến ngoài rừng liễu, ánh nắng chiếu rọi lên người, hơi ấm mới xua tan nỗi lo lắng.

Lờ mờ, tôi cảm giác trong rừng liễu vẫn có thứ gì đó chằm chằm nhìn tôi, tôi không nhìn thêm, kéo lê cái cây tiếp tục đi ra phía ngoài.

Không thể không nói, cái cây này nhìn chỗ to nhất, cũng chỉ bằng bắp đùi, nhưng trên thực tế trọng lượng không hề nhẹ.

Chỉ mỗi một đoạn cự ly nhỏ như vậy, mà đầu tôi đã bết mồ hôi.

Mò lấy điện thoại ra nhòm thời gian một cái, lúc này là mười hai rưỡi, đã qua khỏi giờ ngọ chính khắc.

Hồi tưởng lại một chút, tôi như nghẹt thở, ban nãy ông già kia xuất hiện, chắc là chính ngọ mười hai giờ?

Ông già mà định đánh với tôi thật, thì tôi đánh không lại ông ta.

Đột nhiên tôi liền nghĩ đến, bà cụ Hà đã sớm biết những việc này rồi?

Ông già này đến bảy tám phần, là bố của Hà Thái Nhi, người chết ở phía sau cây liễu Lôi kích mộc, mà âm hồn còn không tan, cộng thêm cái bộ dạng quái quỷ của ông già, cùng với cây gậy khóc tang cháy khét.

Lẽ nào cái chết của ông ta, vừa vặn phát sinh cùng một thời điểm với việc sét đánh cây liễu?

Bà cụ Hà biết được là do ông già canh chừng, vậy nên tính sẵn thời gian bảo tôi tới chặt cây...

Khảo nghiệm này, đúng là vừa kinh hồn bạt vía vừa nguy hiểm.

Nếu như tôi không có khả năng quan sát ấy, thì sẽ không thoát hiểm nổi.

Thậm chí nếu như phản ứng của tôi không đủ, thì chỉ giao đấu đôi chiêu như vậy, khả năng đã đủ khiến tôi mất mạng rồi... Căn bản không để tôi có cơ hội phát hiện thêm nhiều chi tiết hơn.

Trong lúc suy nghĩ, tôi đã sắp đi đến cổng thôn cũ rồi.

Lý Nhị Căn vẫn đang ở cổng nhà, vẫy tay về phía tôi.

Rất nhanh hắn lại chạy qua giúp đỡ, tôi đích thực là mệt đến đầu đẫm mồ hôi, Lý Nhị Căn chuyên làm đồng áng, có sức khỏe, nên một phát đem nửa thân cây liễu vác lên người, lôi đi về phía trước.

Giờ này người ở trong thôn không ít, vào trong thôn liền lại có thêm người đến giúp.

Mười mấy phút sau, về đến trong sân nhà Lưu Văn Tam.

Lúc này Lưu Văn Tam đang ở trong sân hút thuốc, nằm trên cái ghế dựa, bên cạnh còn đặt chai rượu, Hà Thái Nhi thì đang giặt bộ quần áo dính máu tối qua của tôi.

Không nhìn thấy bà cụ Hà đâu.

Cùng lúc tôi bước vào trong sân, Lưu Văn Tam liền bật người dậy.

Lão nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ vui mừng, cười ha hả một tiếng, nói Thập Lục giỏi lắm! Giờ cách trời tối còn lâu lắc kia! Sớm thế này mà đã về rồi!

Người dân thôn đến giúp thì khiêng cây liễu Lôi kích mộc, đặt vào trong sân. Hà Thái Nhi cũng lau tay đứng dậy, bà ta cũng cười nói: “Dì đi gọi mẹ dì dậy, bà ôm Khổ Nhi ngủ mất rồi.”

Giây tiếp theo, Hà Thái Nhi lại chằm chằm nhìn vào thắt lưng tôi.

Tròng mắt bà ta đột nhiên đỏ lên, rồi ào một cái, bèn nước mắt giàn giụa.

Lập cập nói một câu: “Thập Lục... Cái cây gậy khóc tang kia của mày, lấy ở đâu ra thế?”

Tôi ngẩn ra một cái, nói lấy ở trong rừng liễu.

Thân người Hà Thái Nhi loạng choạng một phát, suýt thì ngã lăn ra đất.

Lưu Văn Tam đưa tay đỡ lấy bà ta.

Tôi đột nhiên cảm giác sự việc không đơn giản như thế... Lúc đang định nói.

Thì két một tiếng nhỏ, cửa phòng của bà ta và Lưu Văn Tam lại mở hé ra một khe, bà cụ Hà chầm chậm từ trong phòng bước ra.

“Thái Nhi, đi đem Khổ Nhi đặt lại vào quan tài đi.” Bà cụ giọng bình thản.

Hà Thái Nhi mím mồm, bà ta cúi đầu đi về trong phòng.

Lưu Văn Tam cũng mang vẻ nghĩ ngợi.

Bà cụ Hà đến trước mặt, kỳ thực tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, những rõ ràng là không có cơ hội để hỏi.

Tôi cảm giác bà cụ Hà cố ý ngắt quãng cuộc nói chuyện giữa tôi và Hà Thái Nhi.

Bà cụ Hà cúi đầu nhìn cây gậy khóc tang kia ở thắt lưng tôi, đột nhiên nói một câu: “Ông già lại đem cây gậy khóc tang này cho mày.”

“La Thập Lục, số mày may, mà cũng không may.”

Tôi ngẩn người, hỏi bà cụ Hà là ý gì, tôi nghe không hiểu.

Có điều bà cụ hà nói cái cây gậy khóc tang này, thì tôi hiểu, bà cụ quả nhiên biết tất cả!

Bà cụ Hà lắc lắc đầu, sau đó gọi một tiếng Lưu Văn Tam, bảo lão dọn dẹp cái cây liễu Lôi kích mộc này một chút, chặt đứt để vào trong phòng chứa củi, cái cây này phải giữ đấy, không được động vào nó.

Tôi hơi có chút mất tự nhiên, ý là, bà cụ không định dạy tôi làm gậy khóc tang nữa?

Giây tiếp theo, bà cụ Hà liền nhìn sang tôi nói.

“Cây gậy ở thắt lưng mày cũng là gậy khóc tang làm từ Lôi kích mộc, là của bố Thái Nhi, cây gậy này từng đánh qua thanh thi.”

“Bị nó đánh một phát, quỷ kinh hồn, người mất phách, tao dạy mày dùng như thế nào.”

Nói rồi bà cụ Hà liền rút cây gậy khóc tang của mình ra, đối diện thẳng phía trước, vù một phát!

Động tác của bà cụ cực nhanh, năm ngón tay tách ra, nắm vững lấy cây gậy khóc tang, thậm chí có ít dây lụa trắng còn quấn lên đầu ngón tay.

“Năm ngón tay tách rời, năm chắt chỗ ba thốn, cẳng tay phát lực, cổ tay vung ra.”

“Phải đánh chuẩn ấn đường trên trán, đây gọi là Đương đầu nhất bổng!”

Cục hầu của tôi không nhịn được mà trượt một cái.

Động tác thì nhớ được rồi, bởi vì tôi nhìn thấy không chỉ một lần...

Do dự một chút, tôi hỏi: “Hà thần bà, bà có phải còn từng dạy đồ đệ không?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương thứ ba kết thúc. Tôi đang thử tích chương, vậy nên mấy hôm nay phải dậy ngày càng sớm, tám giờ là đã bắt đầu làm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận