Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 313. NGÀN CÂN TREO SỢI TÓC

Chương 313. NGÀN CÂN TREO SỢI TÓC


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Một gã đàn ông chính cống như pháp y, thần sắc giống hệt Tiểu Niếp đã không nói, đến giọng nói hóa ra cũng lại là của đàn bà.

Tuy tôi chưa từng nghe qua giọng nói của Tiểu Niếp, nhưng cái cảm giác non nớt ấy chẳng phải chính là đến từ Tiểu Niếp hay sao?

Lòng tôi không rét mà run.

Đây còn đang là ban ngày ban mặt, con bé đã tác quái khủng khiếp đến mức này!

Không những sắp lấy mạng của xưởng trưởng Châu, mà còn muốn lấy mạng của chúng tôi!

Vù!

Pháp y xoay tay một phát, trong nháy mắt cái ghế đẩu đã hướng về phía đầu tôi mà bổ xuống!

Tôi phản ứng lại trong chớp mắt, lách người sang bên cạnh, sau khi tránh được xong, tôi cũng chồm người về phía anh ta!

Trên người tôi đúng là có đồ nghề, cái búa sắt ấy đập một phát, pháp y tuyệt đối không chịu nổi.

Nhưng anh ta là người sống, tôi mà lấy mạng của anh ta, thì phải đi ngồi tù.

Cùng lúc này, ngao sói cũng vụt chồm qua.

Cái ghế kia của pháp y liền chuyển qua đập mạnh về phía ngao sói.

Rầm một phát, đập trúng chân trước của ngao sói.

Ngao sói áo u kêu lên một tiếng, cũng một phát đớp trúng tay của pháp y.

Khuôn mặt pháp y hung hãn, lại là định đâm vào mắt ngao sói.

Ngao sói lập tức nhả mồm ra, bị ép lùi đến tận cửa.

Tôi cũng chồm đến trước mặt anh ta, tay phải một phát kẹp lấy cổ anh ta, tay trái cũng túm lấy tay anh ta, định bẻ quặt ra phía sau.

Nhưng dù sao tôi không có mấy kinh nghiệm thực chiến, cũng chưa từng học qua kỹ xảo chiến đấu.

Pháp y lật tay bèn một phát ôm lấy vai tôi, quật mạnh một cú về phía trước!

Sức lực của anh ta mạnh đến kinh người, tôi hự lên một tiếng, bị anh ta quật một phát như thế, thân người cứ thế mà bay thẳng lên không, ngã về phía cạnh giường.

Rầm một tiếng, tôi trực tiếp đập thẳng lên trên tường!

Cái gùi đeo trên lưng cũng loạch xoạch một cái vỡ luôn rồi.

Con gà trống đập mạnh hai cánh, rớt lên trên giường.

Nó hùng dũng hiên ngang gáy lên một tiếng, tai tôi đều ù ù hết cả lên.

Pháp y không hề dừng lại, trong tay anh ta chẳng biết từ lúc nào đã lôi ra một con dao găm, cực kỳ hung hãn tiến sát về phía tôi.

Trên trán tôi gân xanh nổi gồ lên, liền muốn dựng người dậy.

Cảm giác đau đớn trên người truyền lại, cả người đều như sắp rã hết cả ra vậy.

Đặc biệt là lúc tôi vừa mới đứng dậy, đụng dính thành giường một cái.

Xác chết Tiểu Niếp đang ngồi trên giường, bất chợt một phát đổ nghiêng về phía tôi.

Cái mùi xác thối xộc thẳng mặt ấy, toát ra một luồng khí lạnh khiến người ta sợ hãi đến cực điểm!

Tiểu Niếp một phát đè lên trên người tôi!

Lập tức, toàn thân tôi liền cứng đờ... gần như là không thể động đậy được nữa.

Khuôn mặt của Tiểu Niếp cũng gần như đã áp sát lên trên mặt tôi rồi.

Tôi lúc này mới nhìn thấy một vẻ độc địa trên khuôn mặt con bé.

Bất thình lình, vị trí bụng đột ngột như bị một đôi tay nhỏ ấn lấy vậy.

Ngay lập tức sau lưng tôi toàn là mồ hôi lạnh, da gà trên người gần như đều sắp rụng cả xuống luôn!

Cái cảm giác này giống hệt không khác gì cái cảm giác lần đó khi tôi bị đẩy xuống dưới sông ở bên ngoài bãi lau Liễu!

Khó nhọc cúi đầu nhòm xuống dưới một cái, chỗ áo bê bết máu ở vùng bụng Tiểu Niếp, chẳng biết từ lúc nào đã bị lật ra.

Phần da bụng được khâu lại của con bé cũng đã bị bục chỉ.

Một cái âm thai máu me be bét chen ra ngoài, hai bàn tay nhỏ đang áp lên trên bụng tôi.

Tôi rất muốn giãy lên, nhưng giống như bị khống chế thân thể vậy.

Cái cảm giác bất lực ấy gần như gặm nhấm toàn bộ con người tôi.

Pháp y đã bước đến trước mặt tôi, biểu cảm trên mặt anh ta càng hung tợn hơn, một dao bèn đâm luôn về phía cổ tôi!

Một bóng đen vụt qua, ngao sói vồ mạnh lên trước, một phát ngoạm lấy cánh tay anh ta.

Lần này, động tác của ngao sói rõ ràng ác liệt hơn nhiều.

Nó không hề ngừng lại, mà tiếp tục chồm lên trước.

Pháp y liền bị đập thẳng lên trên giường.

Con gà trống kia hình như hoảng sợ, phạch phạch đập cánh tận mấy phát, rồi lại trực tiếp bay thẳng lên trên xà nhà.

Pháp y hét lớn lên một tiếng, chất giọng lại càng giống như một đứa bé gái hơn!

Tay trái của anh ta định móc mắt của ngao sói, cái bộ dạng điên cuồng đó, giống như là đang liều mạng vậy.

Hai chân ngao sói dẫm thật mạnh lên trên ngực anh ta, nó lập tức nhả mồm ra, hung hãn cắn mạnh về phía tay trái của pháp y!

Rắc một tiếng, giống như là xương tay của pháp y đã bị gãy vậy.

Ngao sói nhả mồm ra, cánh tay bê bết máu của anh ta liền thõng xuống.

Bên trên toàn là lỗ máu chảy do bị răng nanh cắn dính, nhìn một cái là khiến da đầu người ta tê rần.

Nhưng anh ta cứ như không biết đau đớn là gì, tay phải lại túm về phía tai của ngao sói!

Lúc trước anh ta đã bị cắn hai phát, cẳng tay đã có tận mấy cái lỗ răng, máu tươi bết hết ra rồi.

Ngao sói đang định cắn tiếp một phát nữa.

Con mắt của nó đã đỏ quạch hơn rất nhiều.

Tôi đúng thật sợ ngao sói bị kích thích hung tính, cắn chết vị pháp y này.

“Đừng giết anh ta!” Tôi kinh hãi đến cực điểm, cũng gầm lên một tiếng.

Nhưng trên người vẫn đang bị đè cứng ngắc, căn bản không động đậy được.

Thậm chí tôi còn cảm giác đôi tay nhỏ kia, đang từ từ ấn xuống bụng tôi, giống như là muốn chọc thủng da bụng tôi vậy...

Tôi khó khăn cúi đầu lại nhìn một cái nữa, mới phát hiện chỉ là do tác dụng tâm lý của tôi, chứ âm thai vẫn không hề động đậy...

Lập tức tôi cũng hiểu ra, lúc này trời vẫn còn chưa tối kìa.

Con bé Tiểu Niếp này đúng thật là dữ, nhưng vẫn chưa đến mức độ đó.

Con bé chắc cũng tác quái vào đêm qua, mê hoặc thần trí của vị pháp y này.

Lúc này con bé ngoài việc đè lấy tôi, không để tôi động đậy ra, cũng chẳng còn cách nào làm gì khác...

Nhưng như thế cũng đủ phiền phức rồi.

Nói thì lâu chứ thực tế thì nhanh, ngao sói vốn đã định đi cắn cổ pháp y rồi.

Vẫn lại là đổi sang cắn vào tay phải của anh ta, lại một tiếng rắc nữa vang lên, lúc nó nhả mồm ra, tay phải của pháp y cũng rũ xuống luôn.

Giây tiếp theo, ngao sói lại đột ngột giơ mạnh hai chân trước lên.

Pháp y tìm được cơ hội một phát, ngửa người liền định phản kháng.

Kết quả hai chân trước ngao sói lại hạ mạnh xuống, dẫm lên trên trán pháp y.

Rầm một tiếng vang lên, pháp y trực tiếp bị đập thẳng lên ván giường, thân người liền một phát bất động luôn.

Tim tôi đập thình thịch điên cuồng, anh ta quá bán là bị đập một cú thế này, ngất luôn rồi.

Trong chớp mắt ngao sói đã đến trước mặt tôi.

Nó một phát ngoạm lấy bả vai của Tiểu Niếp, giật một cái ra sau.

Lập tức, xác chết của Tiểu Niếp bị lôi ra khỏi người tôi.

Giây phút đó, lúc con bé bị lôi ra khỏi người tôi, tôi cảm giác bụng mình cũng bị kéo một phát.

Giống như đôi tay âm thai đã chui vào trong bụng tôi, nó bị lôi ra, cũng muốn kéo rách bụng tôi luôn vậy!

Trong lòng tôi càng không ngừng ớn lạnh, cũng may đây chỉ là cảm giác, âm thai cũng đã tách ra khỏi người tôi.

Nó rũ xuống trên da bụng Tiểu Niếp, trông âm u khủng khiếp khác thường.

Tôi vội vàng từ dưới đất bò dậy.

Rút từ trong túi ra một tờ trấn sát phù, bốp một phát đập lên trên đầu Tiểu Niếp.

Ngao sói cũng nhả mồm ra, nó chằm chằm nhìn vào âm thai, liếm mép.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, cũng chẳng lên tiếng ngăn cản ngao sói.

Tiểu Niếp và âm thai quá dữ, cái âm thai này cũng chẳng có cách nào đầu thai, có trấn áp rồi, cũng chỉ là một quỷ nhi, sớm muộn cũng sẽ là thứ tai họa.

Nếu như ngao sói có thể ăn được, thì cũng là một việc tốt.

Như thế, tôi chưa chắc đã phải dùng sát thuật, chỉ là một con bé Tiểu Niếp, hoặc giả có thể trấn áp được.

Kết quả ngao sói lại không xuống mồm, mà ngược lại ư ử lên một tiếng, ngoảnh đầu sang nhìn tôi.

Lại còn có thứ âm thai ngao sói không dám ăn?

Bất chợt, tôi mới phát hiện, trên mặt Tiểu Niếp kiểu gì lại mắt đầu mọc ra thứ lông nhung màu đỏ rồi?

Không chỉ Tiểu Niếp, thậm chí cả cái âm thai cũng đang mọc ra lông nhung màu đỏ.

Tôi thất kinh.

Chẳng trách ngao sói không dám ăn, Tiểu Niếp và âm thai hóa huyết sát!

Nó làm sao mà nuốt trôi nổi?!

Chỉ có điều, trời còn chưa tối cơ mà!

Trời xui đất khiến thế nào, tôi nhìn thấy cái đồng hồ treo trên tường.

Lúc này kim đồng hồ chỉ thời gian, cách giờ ngọ chính khắc, chỉ còn hai phút nữa!

Giờ ngọ chính khắc, là thời khắc Dương cực chuyển Âm!

Bây giờ Tiểu Niếp và âm thai hóa huyết sát.

Đợi đến chính khắc, sợ là chẳng cần đến một phút.

Tôi và ngao sói, cùng cả Từ Thi Vũ, đều phải chết ở đây!

Hơn nữa bên ngoài cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào ánh nắng đã biến mất, bầu trời chuyển thành mây đen dày đặc, dường như có thể mưa xuống bất cứ lúc nào....

Nhìn chằm chằm vào con gà trống trên xà nhà kia, trên trán tôi toàn là mồ hôi.

Cao như thế, tôi lại chẳng biết bay, làm sao mà lôi nó xuống được?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận