Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 593. SAO CHÉP

Chương 593. SAO CHÉP


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi suy nghĩ hơi có chút nghiêm trọng.

Bước đến phía trước sảnh chính, ánh mắt của mao Nguyên Dương cũng lướt qua đồ vật trên bàn một phát.

Phùng Chí Vinh đứng dậy, trong mắt ông ta toát ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn sang tất cả chúng tôi, nhất thời không nói lên lời.

Mao Nguyên Dương hơi có chút mệt mỏi nói vài câu với Phùng Chí Vinh, đại thể là mượn tiền viện của nhà họ Phùng một chút để đặt xác chết, bây giờ sự việc tương đối rắc rối, bọn họ không rời đi được, cần tôi phải ở trong tầm mắt của bọn họ bất cứ lúc nào, bây giờ bọn họ sẽ liên hệ với đồ đệ nhà mình hoặc là người nhà tới đưa xác chết về tổ chức tang lễ.

Phùng Chí Vinh trịnh trọng gật đầu, nói bảo mọi người không cần cảm thấy phiền phức, nhà họ Phùng có thể giúp đỡ được mọi người thì cũng là cơ duyên của nhà họ Phùng, bây giờ ông ta sẽ lệnh cho người đi chuẩn bị quan tài, không thể để xác chết của những tiền bối này tiếp tục chịu cảnh dãi nắng dầm mưa nữa.

Những lời này của Phùng Chí Vinh, đương nhiên cũng nhận được không ít thiện cảm!

Sắc mặt của mọi người đều dễ coi hơn rất nhiều, có người cảm kích lên tiếng, cũng có người âm thầm gật đầu.

Trong thời gian Phùng Chí Vinh sắp xếp người làm, ông ta cũng đơn giản kể với tôi vài câu, những thứ này là do Thương Tượng nửa đêm đưa tới, anh ta nói sợ đợi lúc tôi đi, anh ta toàn tâm toàn ý khắc phù văn, không nghe thấy điện thoại của tôi, vậy nên đưa tới cho tôi trước.

Lúc nói xong, Phùng Chí Vinh còn nói, ông ta cũng là sáng ngủ dậy mới nhìn thấy tin nhắn của Thương Tượng, nên mới ở đây trông đồ.

Tôi gật gật đầu, Thương Tượng làm việc rất đáng tin cậy, cũng rất ổn thỏa.

Nhưng đúng vào lúc này, Mao Nguyên Dương đột nhiên lại nói một câu: “Bát đồng đâu? Phùng gia chủ, cái bát vỡ ở đây lúc trước đâu, bị người làm nhà ông dọn đi rồi à?”

Tôi vốn còn đang định tìm cơ hội hỏi Mao Nguyên Dương.

Câu nói này của lão, lại khiến lòng tôi hơi hơi trầm xuống.

Đầu mày Phùng Chí Vinh hơi nhíu lại, thần sắc cũng trở nên nghi hoặc: “Mao quan chủ, chỗ bát đồng vỡ đó chẳng phải ở cạnh ông sao?”

Sắc mặt của Mao Nguyên Dương càng tối sầm thêm một chút, lão mới nói: “Tối qua đi qua hậu viện dùng cơm, tôi chỉ đem theo Mậu Đào Kiếm của sư tôn. Cái bát vỡ đó, tôi không cầm.” Vừa nói xong, thần sắc của Mao Nguyên Dương cũng đồng thời mất thân thiện nhìn lướt qua những người khác.

Những người còn lại cũng thi nhau lắc đầu, nói không ai động vào.

Sắc mặt của Phùng Chí Vinh nghiêm trọng hơn không ít, nói Mao Nguyên Dương đừng vội sốt ruột, ông ta giờ cũng đi hỏi xem có người làm nào thu dọn chỗ mảnh vỡ đó không.

Còn tôi thì lại nghĩ tới Thương Tượng.

Thương Tượng đêm qua từng tới đây.

Anh ta vốn là một người thợ chế tác đồ đồng chuyên nghiệp, chẳng lẽ là anh ta đem mảnh vỡ của cái bát đồng đó đi rồi?

Đương nhiên, tôi cũng không nói ra trước mặt mọi người, vẻ mặt này của Mao Nguyên Dương rõ ràng không mấy bình thường, nếu như để lão biết là Thương Tượng, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho Thương Tượng.

Không mở miệng xen vào, tôi trước tiên đem xác chết cõng trên lưng đặt xuống dưới đất ở cạnh tường.

Còn về những người khác, cũng đi đặt xác chết xuống, sau đó bắt đầu gọi điện thông báo gọi người.

Tôi quay đầu đi cầm gậy khóc tang lên.

Gậy khóc tang bằng đồng rất nặng, nặng đến mức lúc tôi cầm lên, cẳng tay đều hơi run lên.

Dây lụa trắng che mất đại bộ phận phần thân gậy, loáng thoáng lộ ra ngoài một ít phù văn, đương nhiên, như thế này thì sẽ không cách gì hoàn toàn nhìn ra là phù văn của Áp trấn thần chú nữa.

Còn về phù văn trên thân trảm quỷ đao, thì trông rất mờ mịt khó hiểu, Thương Tượng chắc đã sử dụng một số thủ thuật điêu khắc, có chỗ phù văn như ẩn như hiện, cho dù không bị che khuất, cũng không cách gì nhìn một phát liền nhận ra là Áp trấn thần chú ngay được.

Cho dù là tôi từng vẽ Áp trấn thần chú nhiều lần, cũng cần phải quan sát kỹ càng mới có thể phân biệt ra được.

Sau khi đặt gậy khóc tang xuống, tôi lại cầm trảm quỷ đao lên.

Thanh đao này còn nặng hơn nữa, phải nặng gấp mấy lần gậy khóc tang, tôi cầm lên thôi đã rất trầy trật rồi...

“Phùng gia chủ... Ông sắp xếp cho hai người Phùng Bảo và Phùng Khuất đi một chuyến, đem thanh trảm quỷ đao này đưa tới tay Lưu Văn Tam, Lưu Văn Tam bây giờ ở phố cổ.” Hít sâu một hơi, tôi mở miệng nói với Phùng Chí Vinh.

Phùng Chí Vinh ngạc nhiên, ông ta nói: “Thương Tượng nói cậu cần dùng gấp, không giữ lại dùng sao?”

Tôi ngại ngùng lắc lắc đầu, vốn dĩ tôi dự định là lấy trảm quỷ đao dùng trước đã, trên người có gậy khóc tang, trảm quỷ đao, la bàn nhái, tôi tự nhiên cũng thêm được vài phần bản lĩnh. Nhưng bây giờ cầm lấy gậy khóc tang xong, cây gậy khóc tang này đã rất nặng rồi, sử dụng cũng không mấy dễ dàng.

Trảm quỷ đao thì càng nặng phát khiếp, đối với tôi mà nói căn bản là không vừa tay, chẳng bằng đưa nó cho Lưu Văn Tam, Lưu Văn Tam canh ở căn nhà cũ, tôi cũng có thể yên tâm hơn không ít.

Đương nhiên, ở đây người đông, tôi nghĩ thì nghĩ rõ ràng, nhưng cũng không nói ra.

Đơn giản bảo với Phùng Chí Vinh là Lưu Văn Tam cần hơn, thanh đao này bản thân cũng là định đưa cho lão, Phùng Chí Vinh được cái cũng không hỏi thêm gì khác.

Tôi đem la bàn nhái cất vào túi, gậy khóc tang giắt ở thắt lưng, nội tâm cũng chắc chắn hơn nhiều.

Tuy rằng chỉ có một cây gậy khóc tang, nhưng tôi có thể khẳng định, cho dù là lão góa và thằng điên nhà họ Vương hồi đó lại tới trước mặt tôi, cũng quyết không phải là địch thủ trong một hiệp của tôi!

Cho dù là thân thủ của tôi không tốt, nhưng có một câu nói là, Nhất lực hàng thập hội*! Tôi một gậy phá mệnh số của bọn chúng, thì bọn chúng sao có thể chống đỡ nổi?

Cũng đúng vào lúc này, điện thoại của tôi lại bắt đầu rung lên bần bật.

Nhận cuộc gọi xong, đầu bên kia truyền lại một giọng nam hơi có chút xa lạ, nhưng cũng toát lên vài phần quen thuộc.

“La Thập Lục? La tiên sinh? Tôi là đồng nghiệp của Thi Vũ, Trâu Vi Dân, cậu có còn nhớ tôi không?

Lập tức tôi liền hồi tưởng lại, lần đó ở nhà họ Sài, Trâu Vi Dân dẫn theo cảnh sát chìm giúp đỡ chúng tôi không ít, hơn nữa lúc đi đối phó với Lý Đức Hiền, cũng là Trâu Vi Dân dẫn người canh giữ ở bên ngoài thôn trong thành phố đó.

Tôi lập tức trả lời đương nhiên là còn nhớ.

Giọng điệu của Trâu Vi Dân vẫn tương đối cung kính, nói: “Thi Vũ nói, trời sáng cậu sẽ kể một chút với chúng tôi về tình hình của nhà họ Thích, cậu bây giờ ở đâu? Có cần tôi tới đón cậu không? Án mạng mấy chục người thế này, bên trên cũng khó xử lý, bắt buộc phải có manh mối... La tiên sinh cậu xem...”

Tôi trầm ngâm một chút, nói: “Tôi giờ sẽ qua ngay, không cần đến đón tôi cho phiền phức, bây giờ tôi đang ở nhà họ Phùng.” Giọng Trâu Vi Dân trong điện thoại rõ ràng có vẻ vui mừng.

Sau khi cúp điện thoại xong, tôi biểu thị bây giờ phải rời đi.

Thần sắc của Mao Nguyên Dương không mấy tự nhiên, còn vẻ mặt của những Phong thủy sư kia cũng hơi hơi biến hóa.

“La Thập Lục, đợi chút đi, đợi mọi người đều bố trí ổn thỏa cho hài cốt của tiền bối, rồi chúng ta cùng đi.” Mao Nguyên Dương nhíu mày mở miệng.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, nói: “Án mạng này không đợi người, Dương sai cũng làm việc theo quy tắc, Mao quan chủ, tôi thấy là ban ngày ban mặt thế này chắc sẽ không xảy ra chuyện, hay là thế này, tôi với chú Trương cùng đi? Hễ có chuyện gì, sẽ lập tức thông báo với ông?”

Sắc mặt của Mao Nguyên Dương lập tức tối sầm lại.

Nhưng người khác thì ngược lại có người mở miệng tán đồng.

Giằng co mất mấy giây, rồi Mao Nguyên Dương lại lắc lắc đầu nói: “Không được, vậy thì tôi đi cùng với cậu.”

Tiếp đấy lão quay đầu lại, dặn dò đơn giản Phùng Chí Vinh vài câu, rồi ra hiệu cho tôi có thể đi rồi.

Phản ứng của mao Nguyên Dương, cũng chẳng mấy vượt ngoài dự đoán của tôi.

Có điều tôi cũng không làm khó lão và những phong thủy sư này, việc phải bảo vệ tôi đương nhiên quan trọng, nhưng án mạng cũng vậy, Dương sai không thể nào nịnh bợ đám người đồng cốt thần thần quỷ quỷ chúng tôi được, việc công làm theo quy định, bọn họ cũng sẽ cho chúng tôi một chút tiện lợi tương ứng.

Ví dụ như một số vụ án bọn họ không phá được mà có dính dáng đến một số sự việc không nói rõ ràng được kiểu này, thì bọn họ sẽ không xen vào quá mức.

Chỉ là Mao Nguyên Dương đi theo tôi, thì khiến tôi không cách gì gọi điện cho Thương Tượng được.

Lúc đi ra khỏi cổng nhà họ Phùng, tôi gửi cho Thương Tượng một tin nhắn, hỏi anh ta có phải cầm chỗ mảnh vỡ bát đồng trên bàn trong nhà họ Phùng đi không.

Rất nhanh, Thương Tượng đã trả lời ngay tắp lự, nói không sai, anh ta cầm đi rồi.

Anh ta thấy bát đồng đã vỡ rồi, cũng chẳng có tác dụng gì nữa, anh ta nhìn thêm mấy cái, thì phát hiện trên cái bát này có phù văn rất đặc thù, dùng một thủ pháp điêu khắc cực kỳ kín đáo, mắt thường trên cơ bản không nhìn thấy, cần điều kiện nhất định mới có thể hiển hiện.

Anh ta nhất thời nổi hứng, liền định lấy về nghiên cứu thử xem có thể sao chép lại phù văn, hoặc là sửa chữa phục hồi cái bát đồng này hay không.

Lượng thông tin này, khiến hơi thở của tôi đều đột ngột nghẹt lại!

[Giải thích từ dịch giả]

Nhất lực hàng thập hội: Một người có sức mạnh có thể đánh thắng mười người biết võ. Ý chỉ đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều chỉ là phù du!
Bạn cần đăng nhập để bình luận