Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 707. SINH HÀI NHI

Chương 707. SINH HÀI NHI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi nhíu mày nhìn kim thẳng này, trầm ngâm không nói, thậm chí tôi cảm giác là bản thân mình nhìn nhầm rồi...

Bởi vì rất đơn giản, nếu như nhìn trên Phong thủy, một nơi nào đó nếu xuất hiện la bàn kim thẳng, thì chính là một khu vực bình thường, không có oán khí, dĩ nhiên cũng không có phúc khí gì, là một khu đất phổ thông bình thường.

Kim chỉ la bản phản chiếu là sự biến hóa của khí trường phong thủy, nhiều tầng Phong thủy bàn mới là phương vị.

Trên xác chết xuất hiện kim thẳng, liền đại biểu cho việc xác chết này đã thành một xác chết thông thường không có oán khí...

Lần trước còn là xác dữ huyết sát hóa thanh thi mà Liễu Dục Chú phải liều chết chiến đấu, tại sao có thể vô duyên vô cớ mà thành một xác chết thông thường được...

Chỉ có điều chiếc Phong thủy bàn này không thể nào hỏng, Trấn sát phù cũng không thể nào mất tác dụng... Hai món đồ này đều nói lên rằng xác nữ không có oán khí, bà ta đích thực không còn oán khí nữa.

Sự việc này quá đỗi kì dị...

Có điều tôi lại đột nhiên nghĩ tới, chuyện này liệu có phải cũng có liên quan đến việc Viên Hóa Thiệu đã chết một cách triệt để rồi?

Bản thân Liễu Hóa Yên tâm còn chính niệm, bởi vì chết dưới tay Viên Hóa Thiệu, Viên Hóa Thiệu không biết đã làm những gì để lợi dụng bà ta, có phải chính bởi Viên Hóa Thiệu mất mạng, nên kiểu lợi dụng này đã biến mất không còn nữa, chính niệm của bản thân bà ta chiếm hữu thân thể, vậy nên mới làm tan oán khí?

Cất Phong thủy bàn đi, tôi tỉ mỉ quan sát nước da trên người xác nữ.

Tôi mới phát hiện, bộ phận lông nhung huyết sát cùng với làn da của thanh thi trên người bà ta đã tiêu biến đi không ít.

Đây đích thực là thể hiện trực tiếp nhất của việc sát khí oán khi tiêu tan.

“Đạo sĩ nhà họ Liễu tuy rằng tính cách đều không hay ho lắm, nhưng trong lồng ngực bọn họ có một luồng chính khí mạnh mẽ, đích thực là thứ mà người bình thường không thể so sánh được, chú Trần, chú cũng tuyệt đối không ngờ được, lại còn có người đã thành xác chết huyết sát hóa thanh thi xong, mà bản thân còn tan được thứ sát khí này nhỉ?”

Trong lòng tôi phức tạp, đem số Áp trấn thần chú ở những vị trí còn lại trên tay chân bà ta toàn bộ đều gỡ xuống, đồng thời cũng một phát giật bỏ Áp trấn thần chú trên mặt bà ta ra!

Trên mặt Trần mù cũng hiếm thấy lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Lão nhanh chóng thò tay, ấn lấy cánh tay của cái xác nữ kia, cuối cùng lão gật gật đầu, nói: “Đích thực là oán khí tan rồi, chắc là có liên quan đến cái chết của Viên Hóa Thiệu.

Mao Nguyên Dương ở bên cạnh trên trán toàn là từng giọt từng giọt mồ hôi to đùng, lão giờ này mới đưa tay lên lau bỏ, thở hắt ra một hơi.

“Không có oán khí, đỡ âm linh chắc không vấn đề gì rồi?” Mao Nguyên Dương bỏ tay xuống, hỏi tôi một câu.

Tôi không gật đầu, mà chỉ nói một câu: “Hai người đều ra ngoài! Tôi cần đỡ đứa bé ra trước.”

“Mao quan chủ, nếu không phải tôi gọi ông, thì không được vào trong, cho dù là mấy người Liễu đạo trưởng tới cũng vậy, nếu không đỡ âm linh thất bại, đứa bé và Liễu Hóa Yên, đều sẽ hồn phi phách tán.”

“Lúc ra ngoài đóng cửa lại, đừng để có ánh sáng, tôi cần ít nhất đến giờ Tuất mới có thể hoàn thành đỡ âm linh.”

Mao Nguyên Dương được cái không hỏi thêm gì khác, làm theo lời tôi dặn quay người liền đi ra phía ngoài cửa.

Sau khi hai người bọn họ rời đi xong, cửa phòng được đóng lại, ánh sáng trong điện bên càng trở nên yếu hơn.

Tôi đưa tay ra đỡ xác chết của Liễu Hóa Yên ngồi dậy, tỉ mỉ tìm kiếm một lượt trên người bà ta, nhưng không hề tìm thấy thứ gì khác.

Kỳ thực tôi vốn còn có một suy đoán, có phải Viên Hóa Thiệu dùng phù gì đó không, có điều bây giờ lại chẳng có thu hoạch gì.

Không tiếp tục động đến xác chết nữa, tuy rằng tất cả những việc này nằm ngoài dự liệu, nhưng đối với tôi mà nói thực tế lại là một việc tốt, ít nhất đỡ âm linh sẽ không gặp phải phiền phức quá lớn.

Quay qua lấy tấm da Hồ tiên trong rương gỗ ra.

Do dự một chút, tôi lại đặt tấm da Hồ tiên xuống, rồi dùng năm dải da Liễu tiên, quấn chúng lại với nhau, căn cứ theo một phương pháp trong Liễu thuật, bện chúng thành một sợi thừng năm nhánh, xong dùng Bút Địa Chi vẽ một đạo phù phối hợp với Liễu thuật này lên trên.

Tên phù rất đơn giản, Khóa hồn, nghe tên biết nghĩa, chính là khóa chặt hồn phách.

Tôi trước đây từng dùng Liễu đới trong Liễu thuật trói thai Long Phụng mà vợ xưởng trưởng Châu sinh ra, lúc này thứ tôi làm thành bèn là thừng khóa hồn, có thể khiến hồn của âm thai bị khóa chặt bên trong nó, để tránh xảy ra bất cứ sơ suất nào.

Tiếp đấy tôi lại dùng da Bạch tiên làm một miếng Bạch chiêm, rồi mới dừng động tác trong tay lại, da Hồ tiên đã không còn phù hợp sử dụng ở đây nữa, da Hoàng tiên kỳ thực cũng không dùng đến, bởi vì trong bụng Liễu Hóa Yên là con của Viên Hóa Thiệu, tôi không thể nào dùng phương pháp bò già tiễn âm.

Sau khi làm xong Bạch chiêm, bất giác thời gian đã trôi qua cả nửa ngày, tôi nhìn điện thoại một cái, gần như đã đến bảy rưỡi rồi.

Giờ Tuất đã qua từ lâu, bên ngoài trời đã tối hẳn xuống...

Tôi cất những món đồ khác không dùng đến đi, rồi quay lại bên cạnh giường.

Ánh mắt nhìn lên trên mặt Liễu hóa Yên.

Lúc này nước da bà ta đã mất đi thứ màu trong đỏ có lẫn ánh xanh rồi, chỉ còn lại một màu trắng bệch không chút sắc máu, mà lại còn toát ra vài phần yếu đuối và đau thương.

Phần bụng nhô lên bên dưới lớp đạo bào, càng khiến người ta cảm thấy bi thảm thê lương.

Tay của tôi lại lần nữa ấn lên trên bụng bà ta, lẩm nhẩm nói: “Liễu Hóa Yên, Viên Hóa Thiệu đã chết, bà nếu đã tan bỏ oán khí, bèn là muốn an tâm đi đầu thai, để được giải thoát, tôi sẽ giúp bà.”

Cùng lúc dứt lời, tôi bèn lật phần đạo bào ở thân dưới bà ta ra, phần quần bên dưới đạo bào thì dùng kéo cắt ra.

Quái dị là, hai chân bà ta vẫn có thể tách ra một cách tự nhiên, không chút cảm giác cứng ngắc.

Tôi thở phào một hơi, chuyện này đại biểu cho việc Liễu Hóa Yên đang phối hợp với tôi, bà ta cũng muốn sinh sản.

“Sinh hài linh, tránh dương quan...” Tiếng lẩm nhẩm của tôi, theo bản năng bắt đầu trở nên the thé.

Tôi vốn tưởng rằng kinh qua bao nhiêu chuyện như vậy rồi, việc đỡ âm linh này sẽ không gây cho tôi quá nhiều thay đổi về mặt cảm xúc, nhưng âm thanh này, vẫn có một cảm giác ngột ngạt phát ra từ nội tâm.

“Thai thiếu tháng, hồn đã toàn, cha đã chết, cậu đặt tên, mười hai tháng, cống nến hương! Đỡ âm linh!”

Âm thanh chói tai từ trong cổ họng tôi phát ra, gần như sắp khiến màng nhĩ tôi bị đâm xuyên vậy, xung quanh tôi tràn ngập hơi lạnh như rơi vào trong động băng, da đầu tê rần nổ bung, phảng phất linh hồn đều sắp xuyên ra khỏi cơ thể.

Lúc gào ra câu cuối cùng, trong cả điện bên toàn là tiếng hồi âm của tôi.

Hai câu mà tôi ghép vào trong đoạn hát đỡ âm linh đó, bèn là phương pháp dung hòa tốt nhất trong tình trạng đứa bé không bố, phàm là bố chưa chết, hoặc người nhà đằng bố còn có một người còn sống, thì đều không dùng được phương pháp này.

Hiện giờ Viên Hóa Thiệu đã mất mạng, lại sớm đã chẳng còn người nhà, nên tôi mới có thể dùng.

Bài hát dứt lời, bàn tay tôi ấn trên bụng Liễu Hóa Yên đó, hơi hơi dùng sức.

Tay còn lại thì đỡ ở giữa hai chân bà ta.

Theo lý... Âm thai lẽ ra phải sinh ra rồi mới đúng...

Chỉ có điều, tại sao mãi vẫn không có động tĩnh?

Trên trán tôi đã hơi hơi túa mồ hôi.

Liễu Hóa Yên hiện giờ là xác chết bình thường, bà ta còn đang phối hợp sinh sản, Âm thai làm sao có thể không sinh ra ngoài được?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi càng dâng lên một cảm giác bức bối vô cớ, cảm giác này chính là, đỡ âm linh quá thuận lợi, thuận lợi đến mức ngược lại thành bất thường...

Đột nhiên, bên cạnh truyền lại tiếng bước chân khe khẽ.

Trong điện bên này không thể nào có người mà, một là tôi không cho người vào trong, hai là cả buổi chiều tôi đều ở đây.

Lẽ nào là ban nãy tôi đỡ âm linh quá nhập tâm, không chú ý đến có người vào trong rồi?

“Ra ngoài.” Tôi khàn giọng nói một câu.

Nhưng tiếng bước chân đó lại vẫn đang tiến gần...

Từng bước từng bước, dường như dẫm lên trên ngực tôi vậy... Tôi vụt ngoảnh đầu lại, chuẩn bị quát hắn ra ngoài.

Kết quả quay người một phát, tôi lại chẳng nhìn thấy gì cả.

Mà ngược lại trên tay đột nhiên nặng trịch một phát, tiếp đấy bèn là một cơn đau buốt, tôi đau đến mức suýt nữa thì ngất đi luôn.

Lại quay đầu lại, trên tay tôi đã có thêm một cái xác hài nhi.

Chẳng biết là trùng hợp hay gì khác...

Mà đầu ngón tay của tôi, vừa vặn nhét vào trong miệng xác hài nhi.

Càng rợn người nữa là, xương đầu của xác hài nhi này lồi lên, trông lại còn giống Viên hóa Thiệu đến quá chín phần...

Ngay lập tức da đầu tôi liền bắt đầu tê rần ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận