Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 485. THAM SỐNG SỢ CHẾT

Chương 485. THAM SỐNG SỢ CHẾT


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Bóng tối đột ngột, thậm chí đến mức giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón.

Đi cùng với thứ bóng tối này, là sự yên tĩnh đến cùng cực, không chỉ nghe thấy tiếng tim đập, tiếng hơi thở của mình, mà thậm chí đến hơi thở và tiếng tim đập của Trần mù cũng đều có thể nghe thấy rõ nét.

Thân người tôi rất mệt mỏi, đào mồ và đánh đấm với Lý Đức Hiền, hoàn toàn không thể nào khiến tôi mệt mỏi như vậy được.

Liên tiếp sử dụng Sát thuật, sợ rằng cũng gây ra gánh nặng khó có thể chịu đựng được đối với thân thể tôi.

Chỉ là tôi lại không dám nghỉ ngơi, gắng gượng chống người đứng dậy, lảo đảo bước về phía trong gian chính, vừa đi vừa mò lấy điện thoại ra soi sáng, cũng bất an gọi một tiếng mẹ!

Việc ánh trăng biến mất này rất bất thường!

Ánh đèn ánh nến cũng tắt một cách bất thường.

Tôi sợ nếu lại xảy ra biến cố gì, tôi và Trần mù đúng thật là chẳng còn bản lĩnh xoay chuyển tình thế một lần nữa.

Lão với tôi đều đã đến cực hạn rồi, bất kể là thân thể hay tinh thần, đều đã ở điểm giới hạn, không còn năng lực động thủ tiếp nữa.

Vào đến trong gian chính.

Mẹ tôi vẫn đứng bên mép quan tài, mẹ đưa tay ra dìu lấy tôi, mái tóc hơi bay bay, nét mặt trông càng phức tạp.

“Nó chưa chết.” Mẹ giống như đoán được ý nghĩ của tôi vậy, mở miệng nói trước.

Tôi chằm chằm nhìn nắp quan tài, tôi đúng thật là sợ Lý Đức Hiền chết. Cái kiểu tâm lý này của lão, cái loại phong thủy sư có bản lĩnh cỡ này như lão, một khi mất mạng, thì nhất định sẽ vô cùng hung hãn.

Lần đó lão góa vừa chết liền định hóa thanh thi luôn, con trai Dương Hạ Nguyên cũng đáng sợ như vậy, Lý Đức Hiền tuyệt đối chẳng yếu đi đâu được.

Trong lúc suy nghĩ, tôi vẫn không yên tâm, dùng sức đi đẩy nắp quan tài.

Mẹ tôi giúp một tay, nắp quan tài lại được mở ra.

Lý Đức Hiền co rúm run cầm cập ở vị trí trong góc nhất của phần đuôi quan tài.

Khắp mặt lão máu thịt bầy nhầy, trên người cũng toàn là vệt máu, đôi con mắt trợn tròn, nhưng trong mắt toàn là nỗi kinh sợ.

Tôi thở phào một tiếng, cũng đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng két két vọng vào trong tai.

Đèn điện tắt ngúm, lại đang sáng lên rồi...

Trong khu nhà cũng lần nữa có ánh trăng rót vào.

Thứ không sáng lên chỉ có nến hương và chậu đốt vàng mã.

Tôi ngoài ngạc nhiên ra, thì hình như cũng đã hiểu ra một chút ít gì đó.

Trần mù dùng gậy khóc tang Lôi kích mộc chống xuống đất, bước chân hơi có chút tập tễnh đi vào trong gian chính, con mắt màu xám trắng nhìn thẳng về hướng quan tài, nói một câu: “Thập Lục, không cần đánh giá cao Lý Đức Hiền.”

“Dựa vào bản lĩnh của nó, nếu như hôm nay nó chết ở đây thật, chúng ta không có sự chuẩn bị trước, thì chắc chắn sẽ bị đánh cho trở tay không kịp, thậm chí khả năng sẽ phải bỏ mạng lại đây.”

“Nhưng nó tham sống sợ chết đến mức này, không có chút cốt nhục khí phách nào để nói, thì làm sao dám tự sát?”

“Loại người như nó, giống như chuột dưới cống rãnh, có thể sống được, thì tuyệt đối sẽ không vứt bỏ tý chút cơ hội sống cuối cùng nào đâu.”

Ánh mắt Lý Đức Hiền càng lảng tránh hơn, nhưng vẻ oán hận tàn độc trong đó lại không che dấu nổi.

Đôi ba câu nói này của Trần mù, hoàn toàn chỉ rõ tính cách của Lý Đức Hiền, tảng đá lớn trong lòng tôi cũng được bỏ xuống, bản thân cũng càng nghĩ rõ ràng hơn.

Trước đây sau khi Lý Đức Hiền thua cuộc, lập tức nghĩ ngay đến việc dùng tiền và bảo vật đổi mạng, lời nói của Trần mù quá có lý.

“Xác thanh thi hồn phi phách tán, sẽ gây nên sự biến hóa của âm khí và ánh trăng? Đúng không chú Trần?” Tư duy sáng tỏ xong, tôi cũng hỏi Trần mù.

Trần mù ừ một tiếng, bình thản trả lời: “Thanh thi bị phá, Âm nguyệt mất sáng. Đèn tắt cũng là bình thường.”

“Con cần nghỉ ngơi, bảo Thi Thi vào xử lý giải quyết hậu quả đi.”

Tay của mẹ tôi đột nhiên vuốt lên trên má tôi, cũng ngắt lời của tôi và Trần mù.

Giọng mẹ mềm mại hiền hòa, nhưng lại toát ra một nỗi lo lắng.

Đúng thật, sự mệt mỏi trên người tôi đã hoàn toàn không đè nén nổi nữa, bây giờ hoàn toàn chỉ dựa vào ý chí gắng gượng duy trì hành động, chỉ hơi thả lỏng một chút, là sẽ ngã xuống ngay.

Tôi gật gật đầu với mẹ tôi, mò lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Từ Thi Vũ.

Đôi ba câu nói rõ tình hình xong, tôi đúng là không đứng vững nổi nữa, bước đến vị trí bậu cửa ngồi xuống, há miệng thở dốc.

Trần mù cũng chẳng đỡ hơn tôi là bao, lão ngồi bên cạnh tôi, bắt buộc phải dùng gậy khóc tang chống đỡ mới có thể ngồi thẳng, vùng eo lão vẫn đang hơi hơi run rẩy, rõ ràng là thương tích lúc trước, đã tổn thương đến vùng xương thắt lưng.

Mí mắt bắt đầu díp lại, tôi cắn lấy lưỡi, mới miễn cưỡng tỉnh táo được.

Trong sân thì càng là một đám hỗn loạn, hai xác chết vũ hóa bị Sát thuật tiêu diệt kia, đã thành hai bộ xương trắng.

Lý Lão Quan không rõ sống chết, trên mặt đất lan ra rất nhiều vết máu, rùng rợn đáng sợ.

Còn về Tiểu Niếp, nó cũng đã triệt để thành xương trắng.

Thân người ngao sói dường như lớn hơn một vòng, lông trên người nó hơi bóng nhẫy, trong màu đen ánh lên màu xanh, dưới ánh trăng chiếu rọi, lại ẩn hiện có chút màu đỏ thẫm, tràn đầy vẻ uy hiếp!

Nó đi đến trước mặt tôi và Trần mù, yên lặng nằm bò xuống, còn về thương tích chỗ hai chân của nó, thì hoàn toàn ẩn xuống bên dưới lớp lông, căn bản không nhìn thấy tý gì.

Tiếng còi xe cảnh sát điếc tai từ bên ngoài vọng vào.

Người dẫn đầu bước vào trong chính là Từ Thi Vũ, phía sau cô ta còn có một loạt cảnh sát chìm, tôi thả lỏng hơn rất nhiều.

Miễn cưỡng liếc nhìn mẹ tôi một cái, tôi mới phát hiện, mẹ đã đi từ lâu rồi, bên cạnh quan tài trống trơn.

“Thập Lục, chú Trần, hai người không sao chứ?” Trong lời nói của Từ Thi Vũ toát ra đầy vẻ lo lắng, cô ta nhanh chân đi về phía chúng tôi.

Mí mắt tôi rất nặng, toàn thân đều mệt mỏi, cuối cùng đã chống chọi đến cực hạn, ngã ra phía trước.

Vị trí ngao sói nằm lại vừa hay ở phía trước mặt tôi, tôi một phát đổ luôn lên trên người nó, cuối cùng chỉ phảng phất ngửi thấy một thứ mùi xác thối, rồi trước mắt tối sầm.

Bóng tối hoàn toàn bao trùm tất cả.

Ý thức vẫn luôn lượn lờ giữa tỉnh táo và hỗn độn, tôi hình như có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào bên tai, một lúc lại trở thành yên tĩnh cực độ.

Lúc lại có người sờ soạng ấn ép trên người tôi, tôi muốn mở mắt, nhưng không khống chế được cơ thể.

Cuối cùng thôi thì từ bỏ luôn, để bản thân thả lỏng nghỉ ngơi.

Cũng chẳng biết rốt cục đã qua bao lâu.

Cánh mũi bắt đầu ngửi thấy mùi thuốc sát trùng vừa nồng nặc vừa quen thuộc.

Tôi miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt là bức tường trắng xóa, ánh sáng tuy không đến mức tối mù, nhưng cũng không chói mắt.

Quả nhiên, chỗ này là bệnh viện.

Ngoảnh đầu nhìn xung quanh, tôi mới phát hiện trong phòng bệnh này chỉ có mình tôi đang nằm.

Giường hai bên đều trống trơn.

Ở phía bên phải đầu giường tôi, Từ Thi Vũ đang gục đầu lên tay, nửa bên má của cô ta đã bị đè ép ra không ít vết hằn, ngủ say rồi.

Rõ ràng có thể nhìn thấy, tâm mày cô ta có một chỗ nếp nhăn nhỏ, đã hình thành một chữ Xuyên.

Cho dù là ngủ say, mà cũng vẫn bất an?

Ngoài ra, vẻ mệt mỏi trên mặt cô ta cũng nhiều hơn.

Tôi ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt của Từ Thi Vũ, nhìn rất lâu rất lâu.

Lông mi của Từ Thi Vũ, khẽ động đậy một chút, cô ta mở mắt ra, hơi mơ màng ngẩng đầu lên.

Tôi và cô ta nhìn đối diện với nhau.

Ánh nhìn của tôi không lượn lờ xê dịch.

Trong mắt Từ Thi Vũ, rộ lên toàn vẻ mừng rỡ.

Thậm chí, còn có chút hơi nước.

“Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Từ Thi Vũ vô cùng vui mừng, giọng nói còn kèm chút run rẩy.

“Chú Trần không sao chứ? Cô có cần qua giường bên cạnh nghỉ ngơi chút không?” Tôi gần như cũng đồng thời mở miệng.

Kỳ thực tôi rất muốn hỏi tôi hôn mê bao lâu, cô ta ở đây canh chừng tôi bao lâu rồi, chỉ là lời đã đến tận miệng, nhưng bật ra ngoài vẫn là câu nói khác.

“Chú Trần không sao, xương thắt lưng của chú ấy bị thương, hơi có chút nứt xương, nằm cùng một phòng bệnh với chú Văn Tam, tôi không cần nghỉ ngơi, tôi lập tức gọi bác sĩ tới xem tình hình của anh!” Tròng mắt Từ Thi Vũ đỏ lên, cô ta đứng dậy, vội vã đi ra khỏi phòng bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận