Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 560. TIỂU HẮC ĂN KHÔNG NO, PHỐ CỔ THAY DIỆN MẠO

Chương 560. TIỂU HẮC ĂN KHÔNG NO, PHỐ CỔ THAY DIỆN MẠO


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Điều khiến tôi không ngờ tới là, Sài Dục sau khi do dự một lát xong bèn gật gật đầu, lại đi đồng ý với những lời này của bà cụ Hà!

Hơn nữa ông ta còn nói, bảo bà cụ Hà cho ông ta thời gian vài ngày, ông ta đi tìm một lượt những người mà những năm nay Sài Hâm gây lỗi.

Tuy rằng bù đắp có chút trễ, nhưng kiểu gì cũng tốt hơn không có.

Ngoài ra, ông ta cũng phải qua quê của Lữ Xảo Nhi một chuyến, đưa một món tiền tài qua, cũng hy vọng Lữ Xảo Nhi đừng ra khỏi hậu viện.

Cuối cùng ông ta mới bảo với tôi, có thể trực tiếp chuyển kỳ lân đồng đi luôn, chỉ hy vọng tôi làm theo những lời kia của bà cụ Hà, đúng thật sau khi ông ta chết bảo đảm nhà họ Sài trăm năm rạng rỡ.

Đối với tôi mà nói đây không phải là chuyện phiền phức, huống hồ với sức khỏe của Sài Dục, việc này sợ rằng cũng là chuyện của hai ba mươi năm sau rồi.

Tôi gật đầu, biểu thị đồng ý.

Bà cụ Hà cũng dặn dò tôi mấy câu, chuyện này không phải gấp rút nói với mấy người Lưu Văn Tam, có cơ hội thì thông báo cho Trần mù một tiếng là được.

Ngao sói sáp đến gần, liếm mu bàn tay của bà cụ Hà một cái.

Bà cụ nói hết xong, cũng xua tay bảo tôi có thể đi rồi.

Tôi ngừng lại một chút, rồi vẫn bảo với bà cụ Hà, nếu đúng thật có một ngày Hung ốc sát này bắt đầu hại người, thì tôi nhất định vẫn sẽ ra tay.

Tới lúc đó La Thập Lục tôi kể cả không có ba đầu sáu tay, cũng nhất định sẽ diệt trừ chỗ này.

Bà cụ Hà chỉ cười, không nói thêm gì khác nữa.

Lúc sắp đi ra khỏi nhà họ Sài, tôi ngoảnh đầu nhìn bà cụ Hà một cái.

Bà cụ cũng vừa vặn đứng dậy đi về phía đường hành lang bên kia, dường như trông rất nhẹ nhàng thoải mái.

Giống như sự việc này vô tình đã cởi bỏ một nỗi đau trong tâm nào đó của bà cụ vậy?

Rõ ràng tôi không có được đáp án ở chỗ bà cụ Hà, chỉ có thể đi hỏi Hà Thái Nhi hoặc Lưu Văn Tam.

Sài Dục sắp xếp người đưa tôi về, là một chiếc xe bán tải, phía sau đặt kỳ lân đồng.

Tài xế hỏi tôi đi chỗ nào, nhà họ Phùng?

Lúc này trời còn chưa sáng, tôi hơi trầm ngâm nghĩ ngợi, nếu bà cụ Hà đã yêu cầu không cần nói với Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi vội, thì tôi cũng không định làm trái với ý của bà cụ.

Có điều Trần mù là đồ đệ của bà cụ, thì tôi nhất định phải thông báo. ​Ngao sói đang ở cạnh tôi, tôi cũng phải đưa nó về.

Nói luôn với tài xế bảo anh ta qua bên con đường chỗ lò hỏa thiêu, đến nơi rồi tôi sẽ chỉ đường.

Bây giờ trời còn chưa sáng, đường trong thành phố không một bóng xe, yên tĩnh đến cực điểm.

Trên người tôi cũng cảm thấy trống không.

Đeo gậy khóc tang lâu rồi, cầm mấy món đồ nghề đỡ âm linh kia lâu rồi, đến giờ chỉ còn sót lại mấy cuốn sách và một cái Kim toán bàn, đúng là không quen.

Tôi cười khổ xoa xoa đầu ngao sói nói: “Tiểu Hắc, mày an nhàn, nuốt vài miếng thịt xác quỷ, tự nhiên liền mạnh lên, còn tao á, trong tay không có đồ nghề, thì giống như bà già móm răng ngay.”

Ngao sói rất thân mật dụi dụi vào tay tôi, nó nằm trên hàng ghế sau, trên cơ bản lấp kín cả hàng ghế, cái đầu còn đặt lên trên chân tôi, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống.

Lúc trên đường đi, tôi cũng luôn nghĩ ngợi, chuyện này của nhà họ Sài tôi xử lý không đủ thỏa đáng, vẫn còn không ít sai sót.

Tôi không thể tìm nguyên nhân khách quan, cho dù là có sự tồn tại của bà cô Cù, cùng với Hung ốc sát mà bà cụ chuẩn bị. Nếu như tôi đủ thận trọng thêm chút nữa, có bản lĩnh và danh tiếng năm đó của ông nội tôi, thì không đến mức thành kết quả này.

Tôi nên có một phương thức hoàn thiện hơn, để Sài Hâm hạ táng, để Sài Dục dùng tiền nhà họ Sài đi bù đắp cho những người từng bị Sài Hâm làm hại kia, thì cũng chẳng cần bà cô Cù vì con trai bỏ mạng.

Bây giờ kết cục này nhìn như bà cô Cù đạt được ước nguyện, hơn nữa, bà ta cũng không mượn căn Hung ốc sát này tác quái, Sài Dục cũng sẵn lòng thay Sài Hâm chuộc tội.

Bà cụ Hà cũng tự phát thủ ở bên ngoài hậu viện, canh chừng tình hình bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu là kết quả khác thì sao? Bà cô Cù nhất định phải gây loạn, thậm chí kéo theo người nhà họ Sài cùng chết chung thì sao?

Trong lúc suy xét lại, xe rất nhanh đã tới lò hỏa thiêu, tôi chỉ đường đến vị trí nhà lão Đinh.

Sau khi xuống xe tôi bảo anh ta ở đây đợi tôi, rồi đưa ngao sói đi gặp Trần mù.

Đến trước cổng Triều dương trạch, gõ cửa.

Người mở cửa là Hoa Cô, nhưng tôi lại không thấy mặt Trần mù.

Bởi vì Hoa Cô trực tiếp mở miệng nói luôn: “Chú Trần có nói, biết cậu khả năng sẽ tới, bất kể cậu lúc nào tới chú ấy đều bảo tôi nói với cậu, chú ấy muốn yên tĩnh một thời gian, bầu bạn với Thanh Nhi và Viễn Quy.

“Tiểu Hắc dạo gần đây gà ăn ngày càng nhiều rồi, hơn nữa chỉ ăn gà nó vẫn còn rất đói, chú ấy sợ ngày nào đó Tiểu Hắc sẽ nuốt nhầm “người”.”

Nhìn có vẻ những lời này Hoa Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi rõ ràng cũng nhìn ra trong mắt cô ta cũng hơi có chút không nỡ.

Ngao sói cũng rên ư ử một tiếng, thò đầu muốn chen vào trong cửa, Hoa Cô vội vàng chặn lại.

Cô ta lại nghiêm mặt nói: “Chú Trần nói cậu là Âm sanh tử, phiền phức chuyện này nối tiếp chuyện kia, thôi thì giờ Tiểu Hắc ăn nhiều, cậu để nó ăn cho no.”

Tôi ngẩn ra, không khỏi cười khổ.

Tôi làm gì không hiểu ý của lão. Trần mù thế này là quyết định, phải mài lông dũa cánh cho tôi.

Tôi cũng không làm khó Hoa Cô, xoa xoa đầu ngao sói, tôi đem chuyện của bà cụ Hà kể đơn giản một lượt, bảo cô ta truyền đạt lại cho Trần mù.

Hoa Cô gật gật đầu, thần sắc cô ta đột nhiên trịnh trọng hơn rất nhiều, nói từng câu từng chữ một: “Tôi sẽ truyền đạt lại, nhưng cậu cũng ghim câu nói này vào trong đầu, Tiểu Hắc lần trước bị thương quay về xong, đúng là thay đổi thật, cậu nhìn nó to thế này, có lúc ban đêm cũng rất đáng sợ, nếu nó ăn không no, khả năng sẽ chạy lung tung.”

“Mấy hôm trước mấy người đều không ở đây, lò hỏa thiêu hình như còn xảy ra chuyện, chung quy cậu phải chú ý.”

Nói hết xong, Hoa Cô quay đầu đóng cửa lại.

Tôi ngẩn người cúi đầu nhìn ngao sói, con mắt đỏ au của nó đang láo liên liếc qua liếc lại, cái đầu cũng động đậy, loáng thoáng có vẻ như đang nhìn về phía lò hỏa táng...

“Lò hỏa táng đều là xác chết có chủ, mày đừng có ý đồ với bọn họ...” Tôi cảm giác trên trán hơi có chút đổ mồ hôi.

Sau khi lại rời khỏi Triều dương Trạch, Tiểu Hắc ban đầu còn cụp đuôi xuống.

Sau đó dường như vui vẻ hơn không ít, liên tục chạy quanh tôi tận mấy vòng.

Tôi cũng chẳng biết, nó là vì có thể đi theo tôi nên vui.

Hay là như Trần mù nói, tôi là Âm sanh tử, bên cạnh tôi nhất định nhiều xác quỷ nữa?

......

Lại lên xe, tôi liền bảo tài xế đi qua phố cổ ở khu thành cổ.

Dây dưa một qua hai lại thế này, trời đã hơi tờ mờ sáng rồi.

Đợi lúc chúng tôi tới chỗ phố cổ, nắng sớm đã rực rỡ.

Phong thủy của phố cổ, đã có thay đổi một trời một vực so với trước đây!

Trước đây nhà cửa ở đây, trên cơ bản đều là Môn xung sát, thậm chí trước cửa đại bộ phận hộ gia đình, còn có một cái cây thẳng đứng, làm thành Xuyên tâm sát!

Tôi rời đi thời gian không dài, cộng thêm mấy ngày trì hoãn sau khi về, cũng chỉ mười mấy ngày mà thôi.

Môn xung sát đã toàn bộ được sửa đổi.

Hơn nữa tất cả cây cối đều đã bị chặt sạch sẽ.

Lúc đi qua đường, cũng có thể nhìn thấy mái nhà phía sau tường bao của mỗi hộ gia đình đều có sự biến hóa.

Đương nhiên, cũng có một số căn nhà xây mới đã xây được non nửa, vẫn đang tiếp tục xây dựng.

Mãi cho đến tận cùng con phố, tôi mới xuống xe.

Ở đây có một tấm bình phong bằng đá, chặn mũi tên hình thành từ con đường hẹp của cả khu phố cổ này.

Phong thủy ác liệt của Phòng nhiều đường hiẹp sát thành thương, thương dài sát mạnh phá nhân phòng, bị tấm bình phong này phá bỏ mấtmột nửa!

Sở dĩ là một nửa, chính bởi vì, sát khí ở đây quá mạnh.

Tấm bình phong bằng đá này, lại đang lờ mờ có lỗ hổng vết nứt.

Chỉ dựa vào bình phong, không trấn nổi chỗ này.

Đây cũng là nguyên nhân cần một đôi kỳ lân!

Hơn nữa, còn không được để kỳ lân đặt lộ thiên.

Tôi đã đang tính toán nên bố trí thêm chút gì ở đây, để thu xếp ổn thỏa cho kỳ lân đồng, khiến nó đạt được công hiệu cao nhất của linh thú.

Đồng thời tôi nhìn thấy căn nhà cũ vốn có của Từ Bạch Bì ở phía sau tấm bình phong đá, đã thành một căn nhà mới.

Căn nhà vẫn chưa hoàn thành, công nhân mới sáng sớm đã bắt đầu làm việc.

Chỗ cổng nhà có người giám sát, nhìn thoáng dáng lưng thì là Phùng Khuất.

Bên cạnh Phùng Khuất có một cô gái trẻ tuổi thân hình tương đối đẹp, đang nói gì đó với hắn.

Vô cớ, cô gái đó đột nhiên quay đầu lại.

Ánh mắt của tôi, cũng vừa hay nhìn đối diện với cô ta.

Giây phút mà cô ta nhìn thấy tôi, cả người giống như mất hồn, tiếp đấy trong mắt mới rộ lên vẻ vui mừng.

[Tác giả có lời muốn nói]

Mười phần cảm ơn sự lý giải của mọi người, hy vọng mọi người đều cả nhà an khang.

Khả năng sẽ ảnh hưởng một chút tới thời gian đăng chương mới, nhưng tôi sẽ không giảm chương hoặc bỏ đăng chương.

Chương mới hôm nay kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận