Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 617. CUỐC VÀNG TRẢM CỎ

Chương 617. CUỐC VÀNG TRẢM CỎ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lão già đó liếm liếm môi, rồi mép lão đột nhiên nhếch lên một nụ cười quái dị.

“Âm dương tiên sinh mệnh cứng, lại tới thêm một đạo sĩ Xuất đạo nhà họ Liễu, trăng trối? Lấy mạng của hai đứa mày rồi, thì nên là ai trăng trối đây?”

Giọng của lão già đó vốn đã như vịt đực, bây giờ càng toát ra vẻ âm u, khiến người ta càng bức bối không thôi.

Lão bất chợt lại lần nữa giơ tay lên, vị trí mà vừa nãy lão rơi xuống, cái hình nhân giấy cuối cùng còn sót lại bên cạnh đột nhiên vụt một phát, bắn thẳng về phía Liễu Dục Chú!

Thanh kiếm đồng thau của Liễu Dục Chú bị sợi thép của lão già đó quấn lấy, tay còn lại liền rút ra một cái cuốc, chém về phía cái hình nhân giấy kia!

Tôi nhìn mà đồng tử mắt không ngừng co mạnh.

Lần trước lúc chạm mặt với lão già này, lão trước tiên là trộm thọ của tôi, phá vỡ bát đồng xong chạm mặt tôi một phát lão liền chạy luôn.

Lúc đó tôi cho rằng, thân thủ của lão chẳng ra sao.

Bây giờ lão có thể kéo giật được kiếm của Liễu Dục Chú, thì rõ ràng là tôi phán đoán sai bản lĩnh của lão rồi...

Sợ rằng lúc đó, lão bị phá vỡ bát thọ tâm thần hỗn loạn nên căn bản không muốn dây dưa với tôi, hơn nữa cũng đã dự định là sẽ tới trộm thọ của tôi!

Trong nháy mắt, cái hình nhân giấy đó một phát bèn quấn lên tay của Liễu Dục Chú, trực tiếp bọc lấy nguyên cả cái cuốc và cánh tay lại.

Cùng lúc này, lão già kia cũng giật mạnh tay một phát, cánh tay đang nắm chặt kiếm đồng thau của Liễu Dục Chú cũng bị kéo nghiêng về phía trước.

Liễu Dục Chú mặt không biết sắc, thân người gã đột ngột lao về phía trước.

Lão già lùi ra sau, có điều phía sau đã là vách tường của sân khấu, căn bản không tránh né kịp.

Sợi thép vốn đang kéo căng giật cứng kiếm của Liễu Dục Chú, giờ này ngược lại thành lỏng lẻo phân tán ra.

Liễu Dục Chú chỉ động đậy cổ tay mấy phát, sợi thép lập tức liền rời kiếm đồng thau ra, kiếm của gã gẩy một phát lên cái hình nhân giấy trên tay trái, cả cái hình nhân giấy lập tức chia năm xẻ bảy.

Giây tiếp theo gã lao đến trước mặt lão già, một chân đạp về phía ngực lão! Lúc này chính là lúc gã vừa gạt rách hình nhân giấy, không còn thừa lực để đâm kiếm.

Có điều lão già đó cũng không ngồi im chờ chết, thân người lão đột nhiên lách sang bên cạnh một phát tránh khỏi cú đạp này của Liễu Dục Chú!

Ầm ầm một tiếng vang lên, vách tường phía sau sân khấu, liền bị đạp ra một cái lỗ lớn!

Vốn dĩ tất cả kiến trúc đều bằng chất gỗ, vách tường chẳng qua cũng chỉ là bằng gỗ mà thôi, làm sao chịu nổi lực đạp của Liễu Dục Chú?

Liễu Dục Chú hự lên một tiếng, thân người cũng chúi ra trước thêm không ít, lão già kia đột nhiên túm về phía cổ tay của Liễu Dục Chú.

Tuy rằng Liễu Dục Chú tạm thời mất thăng bằng, nhưng cây cuốc trong tay gã vẫn cứ chém về phía đỉnh đầu của lão già!

Gã xuống tay cực ác, lão già mà không tránh né, thì sẽ vỡ đầu ngay tại chỗ.

Lão già hừ một tiếng, lùi sau nhiều bước, sợi thép trong tay thì lại hất một phát lên trên người Liễu Dục Chú!

Liễu Dục Chú lúc này đã hồi phục thăng bằng, gã lần nữa vung kiếm, kiếm đồng thau trong nháy mắt quấn lấy sợi thép.

Nhưng lần này gã lại không để bị lão già kia khống chế, mà ngược lại là vụt ném bay kiếm hướng về phía chúng tôi!

Rõ ràng lực của gã phải mạnh hơn nhiều so với lão già kia, vù một tiếng, cùng lúc kiếm bắn bay ra ngoài, lão già cũng hự lên một tiếng, sợi thép trong tay tuột ra.

Mặt lão già trở nên kinh hãi, lão lại lần nữa bịch bịch bịch lùi ra sau, giống như bị Liễu Dục Chú dọa cho sợ chết khiếp vậy.

Liễu Dục Chú không chút thả lỏng, gã trực tiếp đạp chân tiến lên trước luôn.

Cái cuốc trong tay vụt giơ lên, hét: “Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương! Giờ nay trừ ác, vạn sự cát tường!”

“Cuốc vàng nhất cử, Thụy khắp núi đồi, kẻ bảo vệ quỷ, đi về phương xa!”

Cẳng tay Liễu Dục Chú vung một phát, mắt nhìn cái cuốc liền sắp một lần nữa chém xuống đỉnh đầu lão già!

Gã cũng đồng thời lên trước ba bước.

Cũng đúng vào lúc này, khi bước chân thứ ba của Liễu Dục Chú vừa mới hạ xuống.

Thì rắc một tiếng giòn giã vang lên! Cả thân người của gã vụt lún xuống, dẫn đến việc cây cuốc vàng đang được vung ra trực tiếp đập về phía mặt của lão già.

“Chết tiệt, trên sân khấu này có bẫy.” Mao Nguyên Dương chửi một tiếng, có điều lão không đi qua.

Thậm chí tôi định lên trước giúp đỡ, còn bị Mao Nguyên Dương trực tiếp ngăn lại luôn, lão thậm chí còn quát tôi một tiếng, bảo tôi đừng có qua làm loạn thêm, dựa vào chút võ vẽ ít ỏi đó của tôi, không những không giúp được tiền bối, mà sẽ chỉ bị lão già đó tóm lấy làm con tin.

Sắc mặt tôi rất khó coi, có điều đúng là không vòng qua Mao Nguyên Dương nổi, thậm chí những đạo sĩ khác cũng tới ngăn tôi.

Liễu Dục Chú phản ứng rất nhanh, cùng lúc rơi xuống, gã một tay chống lấy đường biên bên hông, liền định bật dậy.

Chỉ có điều cũng vì vậy, mà cuốc vàng không những không đập trúng lão già kia, mà ngược lại còn cho lão già có thời gian phản ứng, nói thì lâu chứ thực tế thì nhanh, lão tung người lên trước một phát, đồng thời lộn một vòng trên không, thân người đột ngột cưỡi lên trên vai Liễu Dục Chú.

Thân người Liễu Dục Chú bị ép xuống dưới không ít, gã đột nhiên trợn tròn hai mắt, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều trở nên vô cùng dữ tợn.

Vẻ dữ tợn đó hoàn toàn là do đau đớn gây nên, cho dù là Liễu Dục chú mà cũng phải phát ra một tiếng hét thảm.

Đây quyết không thể nào là đau đớn do lão già kia cưỡi lên bả vai gã đem lại.

Phía dưới sân khấu có vấn đề!

“Tránh hết ra! Mao Nguyên Dương ông quá ngu muội!” Tôi chửi luôn thành tiếng.

Mặt Mao Nguyên Dương cũng đã biến sắc, đờ đẫn đứng im tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, tiền bối làm sao có thể thất thủ được?”

Tôi trực tiếp lao về phía sân khấu, mấy đạo sĩ kia cũng bất an nhìn sang Mao Nguyên Dương, như đang chờ đợi mệnh lệnh.

Trong nháy mắt, tôi đã lao đến phía trước sân khẩu, chỉ có điều sân khấu tuồng quá cao, tôi không có cái bản lĩnh một phát nhảy lên trên được, nhất thời cũng chẳng nhìn thấy bên cạnh có bậc thang gì cả, đúng thật chẳng biết ở đây lên trên bằng cách nào.

Tiếng tí tách vang lên, trên mặt đất phía trước không xa, máu đang nhỏ giọt xuống, nhuộm thành một mảng huyết hoa trên mặt đất.

Chỗ đó chính là nằm phía dưới trần nhà của lối vào đại viện, vừa hay đối ứng với vị trí cái hố trên mặt đất mà Liễu Dục Chú rơi xuống ở sân khấu kịch bên trên!

Trên đất bao nhiêu máu như thế, có thể tưởng tượng được nửa thân dưới bị rơi xuống của Liễu Dục Chú, sợ rằng phải rất thê thảm, không biết bên trong sân khấu rốt cục có cạm bẫy gì.

Tất cả những việc này đều phát sinh quá nhanh, lão già đó trực tiếp bẻ lấy cổ Liễu Dục Chú, dùng sức vặn sang bên cạnh một phát!

Liễu Dục Chú vốn hai tay đã thu về, túm lấy hai chân trái phải của lão già, lão già mặt mày cũng đau đớn, sức lực của Liễu Dục Chú làm sao có thể nhỏ được? Đặc biệt là trong tình trạng này.

Chỉ là, cổ bị vặn một phát, cả người Liễu Dục Chú đều mềm oặt ngã xuống, rõ ràng là ngất đi rồi.

Lão già cười gằn liếc tôi một cái, lão đột nhiên đứng dậy nhảy sang bên cạnh, giật lấy hai tay của Liễu Dục Chú, Liễu Dục Chú liền bị lôi dậy, lại bắn tung tóe ra không ít máu tươi, hai chân của gã lúc rút ra khỏi cái hố đó, máu me đầm đìa, tôi nhìn ở góc độ từ dưới lên trên, vừa vặn nhìn thấy hai bàn chân gã đều bị đâm xuyên! Lờ mờ còn thấy hai cái lỗ máu.

Lão già kia trực tiếp đi luôn về phía cái lỗ lớn ban nãy Liễu Dục Chú đạp ra rồi chui một phát vào trong.

“Đừng để lão chạy mất! Động thủ!” Mao Nguyên Dương mới như vừa phản ứng lại, quát lên một tiếng!

Tôi lạnh lùng nhìn Mao Nguyên Dương một cái, không nói gì.

Đồng thời tôi cũng nhanh chóng nhìn sang một vị trí khác, lão già đó chắc chắn không thể nào ở lại trong sân khấu tuồng được, lão nhất định phải đi tới một gian phòng để trộm thọ của Liễu Dục Chú.

Tay lấy Định la bàn ra, tôi nhanh chóng tìm phương vị.

Trương Nhĩ ở trong sân lại đột nhiên cởi bỏ Đường phục trên người.

Mặt tôi thất kinh, bởi vì trên người lão mặc một chiếc áo liệm, chiếc áo liệm đầy vết bàn tay màu máu, trông vô cùng khủng khiếp.

Đây chẳng phải chính là chiếc áo liệm mà lão già này bảo nhà họ Thích đi diệt toàn thôn Tiểu Liễu, cuối cùng bị Trương Nhĩ thu hồn vào trong đó sao?!

Trong nháy mắt bầu trời đã tối sầm hơn không ít, Trương Nhĩ quay người, đột nhiên chạy về phía một gian phòng!

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn ‘Pháo hoa bạo chương’ của Lão Quách, cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ của Tại Đạm, Ưu Sầu, cảm ơn ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Vô Cùng Xinh Đẹp! Hai ngày hôm nay viết đần người ra, quên mất cảm ơn mọi người rồi!

Vừa nãy kỳ thực cũng viết xong hết rồi... Mà tôi lại đi chỉnh sửa đề cương, thế là quên luôn đăng chương mới này, xin lỗi xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận