Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 396. BA ĐIỀU BỐN LỆ

Chương 396. BA ĐIỀU BỐN LỆ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Mà trong phong thủy, còn có cách nói “Ba điều bốn lệ”.

Long mạch trong thiên hạ khởi nguồn từ núi Tu Di, Huyền Hà cũng là một trong số Đại Can long. Núi Nam Sơn này, là đường phân chia Âm Dương của địa mạch trong thiên hạ, Tu Di Tam Long, Nam Sơn nằm giữa. Nó cũng là cột sống chống đỡ long mạch của lục địa Trung Nguyên từ núi Tu Di trở ra!

Một vùng ba vòng cung, Nam Sơn làm cột sống, từ Tu Di đi xuống nối liền long mạch khắp thiên hạ!

Con đèo có tổng cộng mười tám khúc cua, lắc lư đến mức khiến tôi buồn nôn.

Nhưng tư duy sau khi luẩn quẩn trong đầu xong, lại khiến tôi ngơ ngẩn và kinh ngạc.

Núi Nam Sơn này là xương sống của long mạch khắp thiên hạ, nếu như Nam Sơn có biến, thì liệu có ứng với quẻ bói mà Trương Cửu Quái gieo cho tôi, long mạch thiên hạ đánh giết nhau hay không?!

......

Trong vô tận, quẻ bói của ông ta, lại có thể chuẩn đến mức này!

Hoàn toàn không hề có ngoại lực dẫn dắt, nhưng việc này lại khiến lòng tôi càng nặng nỗi lo âu.

Nếu đúng như thế thật, thì hành vi của tôi sẽ dẫn đến biến động của long mạch, vậy thì tôi phải ngàn vạn lần cẩn trọng.

Quyết không thể tùy tiện phá hoại phong thủy như chuyến đi Huyền Hà kia được...

Quẻ Địa Vi Khôn, Lục âm hào khi đó, sương thượng của Sơ lục hào, băng cứng sắp tới đã ứng nghiệm, Âm tiên sinh đã tới tìm tôi.

Lục nhị hào đến Lục tứ hào, đại thể là người chính trực đi đến đâu cũng thắng.

Có công không khoe, tận tâm tận lực, không gây tội ác, không cầu danh tiếng vang xa.

Đây đều là sự dạy dỗ dành cho tính cách của tôi, tôi vẫn luôn kiên cường tuân thủ.

Lục ngũ hào, người mặc áo vàng, là dấu hiệu đại cát.

Sau cái đại cát đó, Thượng lục hào liền biến thành quẻ hung.

Lục ngũ hào này vẫn còn chưa ứng nghiệm, Thượng lục hào tất nhiên cũng sẽ không tới trước.

Nhưng bất cứ một biến hóa nhỏ nào trong phong thủy, đều có thể dẫn đến biến hóa lớn.

Chỗ Huyền Hà có vận khí, cùng với sự chuẩn bị phong thủy từ nhiều năm trước của Ai Công nhà họ Cẩu, Bát Môn tụ hội trấn chỗ đầm nước.

Chứ nếu không, Khúc số một của Cửu Khúc Huyền Hà bây giờ đã sớm chẳng còn nữa, chắc chắn sẽ hình thành phản ứng dây chuyền, ảnh hướng đến tám Khúc còn lại, Huyền Hà sợ rằng cũng sẽ nước tràn gây họa.

Nhưng vận may sẽ không liên tục tiếp nối, nếu như tôi lại đi phá hoại vùng đất địa linh nhân kiệt, thì chắc chắn sẽ có trái đắng.

Nghĩ rõ những điểm này xong, bản thân trong lòng tôi cũng có tính toán và dự định.

Nhắm mắt nghỉ ngơi, dưỡng sức đợi vào núi.

Con đường đèo mười tám khúc cua, đúng thật là xóc nảy, chúng tôi cũng đã đi qua cột mốc vào núi Nam Sơn, cùng với một bức tượng Thần Nông khổng lồ.

Đại khái lúc khoảng tầm gần hai giờ, đoàn người chúng tôi đến điểm đích, huyện Phong.

Dừng chân nghỉ thời gian ngắn, chân sai vặt mặc áo bào đạo sĩ của Dương Hạ Nguyên, lại dắt tới hai người.

Bọn họ phân biệt mặc quần áo dài màu xanh và màu vàng, mang đậm hơi thở dân tộc, trên người đều khoác áo tiểu quái màu trắng.

Cậu trai sai vặt kia cũng giới thiệu hai người này, bọn họ là là người dân tộc Khương gốc bản địa của huyện Phong, vào trong núi sẽ tốn không ít thời gian, ăn ngủ đều ở trong núi.

Dẫn theo bọn họ, vừa coi như người dẫn đường bản địa, có thể giúp tránh được một số vùng đất nguy hiểm khi vào trong núi, trên đường đi còn vừa có thể nấu ăn cho chúng tôi.

Trong lòng tôi ngầm gật đầu, những chuẩn bị này của Dương Hạ Nguyên rất đầy đủ, chúng tôi gần như sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng của nhân tố bên ngoài nào, chỉ cần tập trung tìm cửa sinh.

Xuống xe lên ngựa, lại từ một con đường nhỏ đi vào trong quần thể núi Nam Sơn.

Thời điểm cuối đông đầu xuân, trên cơ bản mặt đất đều toàn cành khô lá rụng.

Vào trong núi, ban đầu vẫn còn là đường đi dùng đá vôi và gạch lát thành, về sau chỉ còn là đường mòn nhỏ.

Bản thân quần thể núi Nam Sơn cũng là một vùng đất du lịch, chúng tôi đương nhiên không thể nào đi lên trên những con đường chính kia để gây ra sự chú ý cho người khác.

Còn trong quần thể núi này, cũng hoàn toàn không chỉ có mỗi hai mươi bốn ngọn núi kia, dùng mười vạn ngọn núi để hình dung cũng không quá đáng!

Nơi của hai mươi bốn núi, còn phải cần Dương Hạ Nguyên liên tục đi trước dẫn đường.

Trên đường đi cũng coi như thưởng thức hết những phong thủy bảo địa được hình thành từ tay nghề điêu luyện của thiên nhiên.

Quả không hổ danh xương sống của long mạch.

Mà trong quá trình đi đường ở trong núi, Dương Hạ Nguyên cũng không bạc đãi chúng tôi về mặt ăn uống, hai người dân tộc Khương một nam một nữ kia, trên đường đi đều phụ trách bắc bếp làm cơm, còn mang theo người các loại thịt đã được ướp sẵn, có lúc còn vào rừng kiếm một số đồ ăn rừng như thỏ rừng.

Tôi cũng thân thiết với bọn họ hơn nhiều, người nam tên là Khương Yển, thân người cao to không thua Phùng Bảo, là một người đàn ông thô kệch nhưng khí khái.

Người nữ tên là Khương Manh, khoảng hai mươi tuổi, có nước da bánh mật khỏe khoắn, mái tóc dài đen bóng, tính cách cũng hoạt bát phóng khoáng.

Tổng cộng đi ba ngày đường, cũng có những phong thủy sư khác bắt chuyện với tôi, tôi biết được dự định trong đáy lòng bọn họ, nên chỉ nói qua loa vài câu là dừng, nói nhiều ắt lỡ lời.

Tính cách của Âm tiên sinh hơi lạnh nhạt, ngoài Tần Thái nói chuyện với ông ta ra, những người còn lại đều không hề tiếp cận.

Đến tối ngày thứ ba, lúc màn đêm sắp buông xuống, chúng tôi dừng lại ở phía bên ngoài một ngọn núi.

Chất lượng không khí ở đây vô cùng tốt, tầm nhìn cũng rất xa, cộng thêm đêm nay trăng sáng sao ít, tầm nhìn hoàn toàn không bị cản trở.

Ngọn núi này trong quần thể núi Nam Sơn, cũng coi như là một chỗ đặc thù và quái dị rồi.

Thế núi ở đây cứng nhắc, gần như không hề có uốn lượn biến hóa, độ dốc từ thấp lên cao cũng rất nhỏ, thậm chí cho người ta thứ trực giác nó không giống như núi, mà giống như một gò đất lớn, thế nhưng độ lớn và độ dốc của nó, lại vượt khỏi giới hạn của gò đất thông thường.

“Chỗ này là cổng vào, từ chỗ chân núi này vào trong, sẽ bắt đầu phân bố hai mươi bốn núi, từ trên đỉnh ngọn núi này cũng có thể nhìn thấy một số dãy núi phía sau nó.” Dương Hạ Nguyên vô cùng hưng phấn, con vẹt lông xám kia cũng vỗ cánh bay lên, đậu trên một cái cây cong queo già đến sắp chết, rồi bắt đầu mổ ăn thứ gì đó ở trên thân cây.

Tôi nhận ra ngọn núi này, bởi vì trong sa bàn phong thủy có nó.

Vừa hay lúc này, Tần Thái cũng gật đầu nói: “Cái sa bàn phong thủy đó của Dương trường chủ, đúng là rất chuẩn xác, lúc trước tôi còn mang thái độ nghi ngờ, cảm thấy trong quần thể núi Nam Sơn này sẽ không có long mạch chết.” “Không ngờ đúng là có loại long mạch không kết huyệt không có sinh khí kiểu này.”

Khương Yểm và Khương Manh bắt đầu giăng lều căng bạt, bắc bếp thổi cơm.

Trần mù và Lưu Văn Tam cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, ngao sói nằm bò trên mặt đất, liên tục chằm chằm nhìn con vẹt lông xám kia.

Trên cả quãng đường con vẹt lông xám đó đều rất ngoan ngoãn, tôi kỳ thực còn sợ ngao sói tìm cơ hội thịt nó, nếu thế thì chẳng biết là Dương Hạ Nguyên có vì con vẹt bảo bối này của y mà lật mặt với chúng tôi không.

Âm tiên sinh thì liên tục ngẩng đầu nhìn sự biến hóa của tướng sao trên bầu trời, tôi cũng chú ý nhìn mấy cái, có điều không dám nhìn quá nhiều, sợ bị người ta phát hiện ra vấn đề.

Lúc này Tần Thái đề nghị lên trên ngọn núi long mạch chết này xem thử, sa bàn phong thủy chung quy là vật chết, quan sát trực quan, chắc sẽ có một số phát hiện.

Những người khác cũng đều lần lượt gật đầu phụ họa, tôi kỳ thực cũng có đôi chút hiếu kỳ.

Lưu Văn Tam và Trần mù không hiểu phong thủy, bọn họ ở nguyên tại chỗ, Thẩm Kế cũng không đi theo chúng tôi.

Còn về Dương Hạ Nguyên, dù gì tuổi cũng cao rồi, nên ngồi dựa vào một tảng đá nghỉ ngơi.

Nên cũng chỉ là tôi với Âm tiên sinh, cùng đội người do Tần Thái dẫn đầu, tổng cộng mười hai người lên núi.

Lên trên đỉnh cao nhất của ngọn núi long mạch chết này, cũng chỉ tốn mất khoảng tầm nửa giờ mà thôi.

Từ trên đỉnh núi nhìn ra sau, đích thực có thể nhìn thấy không ít dãy núi!

Từ chỗ này, kéo dài ra ngoài, tổng tộng hai mươi ba ngọn núi! Có mấy ngọn ở gần trước mắt, có ngọn ở hơi xa, cũng có một số ở giữa hai quả núi!

Tôi vô thức lấy Định la bàn ra, tính toán sự phân bố của những ngọn núi này, đích thực là không khác gì so với trên sa bàn phong thủy trong trí nhớ của tôi.

Tôi trầm ngâm không nói, hơi nheo mắt nhìn đường hướng của những ngọn núi này, và cũng tỉnh bơ ngẩng đầu nhìn trời.

Có điều khiến tôi thất vọng là, hôm nay Bắc Đẩu thất tinh không xuất hiện...

Chứ nếu không, bây giờ liền có thể xác định một số Thiên tinh đối ứng với hướng núi! Xong là có cơ hội tìm kiếm cửa sinh rồi!

Những người còn lại hoặc là đang dùng la bàn, hoặc là dùng giấy bút ghi chép.

Âm tiên sinh đột nhiên nói một câu: “Đây không chỉ là núi long mạch chết, còn là một ngọn Thạch sơn, thuộc Ngũ bất táng chi sơn, sinh khí không kết huyệt, ai lại còn đi táng người ở đây vậy? Hơn nữa táng bao nhiêu người thế này, chẳng phải là làm càn sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận