Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 514. ĐO NGƯỜI

Chương 514. ĐO NGƯỜI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Âm tiên sinh rõ ràng lộ ra vẻ khó xử.

Lòng tôi cũng trầm xuống nhiều hơn.

Mụ Sơ bà này chắc chắn có chút vấn đề, thằng lùn kia và Trương Cửu Quái cũng có quan hệ không nói rõ ra được.

Trương Cửu Quái từng bói quẻ thay cho Mã Bảo Nghĩa, chi tiết trong đó tôi không biết, nhưng tuyệt đối có liên quan với nhau.

Thằng lùn chắc chắn trốn ở trong phòng quan tài!

Những thứ khác tôi có thể nhượng bộ, nhưng Kim toán bàn thì tuyệt đối không được!

“Thập Lục, mực độ tín nhiệm của thôn Kế Nương đối với Sơ bà bằng với tôi, thậm chí có thể vượt cả tôi.”

“Chuyện này tôi sẽ xử lý thỏa đáng, nhất định sẽ tìm Kim toán bàn về cho cậu.”

Cuối cùng Âm tiên sinh vẫn trầm giọng mở miệng, hơn nữa ông ta còn đưa tay lên ấn lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi chỗ khe cửa.

Sức của Âm tiên sinh không nhỏ, ông ta không gật đầu tôi giằng co cũng vô dụng, chỉ có thể rút tay về.

Sơ bà lạnh băng nhìn tôi, mụ đột nhiên nói một câu: “Có thể vào trong phòng quan tài, chỉ có nam đinh chưa kết hôn đã tắt thở.”

“Mày muốn vào trong, thì cứ chết một lần trước, tao sẽ tắm rửa chải chuốt, thay áo liệm lên cho mày.”

Rầm một tiếng xong, cánh cửa gỗ liền đóng lại.

Cái câu cuối cùng đó của Sơ bà, lại khiến trong lòng người ta bức bối.

Âm tiên sinh vỗ vỗ vai tôi, giải thích nói: “Quy tắc của Sơ bà rất cứng nhắc, bọn họ kể từ ngày được lựa chọn, là chỉ có thể ở trong phòng quan tài, chờ đợi lễ tế mỗi năm một lần, mới có thể gặp người ngoài một lần.”

“Kẻ đó có thể vào đâu, cũng không thể vào nhà quan tài được, hắn chắc là đã ở thôn Kế Nương một thời gian rất dài rồi, biết quy tắc ở đây, vậy nên mới chạy vào đây để làm rối loạn tầm mắt, hắn chắc đã chạy theo lối khác rồi, đợi chút nữa hai người về nghỉ, tôi sẽ sắp xếp toàn thôn rà soát.”

Vừa giải thích, Âm tiên sinh cũng vừa quay người, ra hiệu cho chúng tôi theo ông ta rời đi.

Tôi rõ ràng chú ý đến, thần sắc của Âm tiên sinh cũng có biến hóa nhỏ, nhưng lại không tiện hình dung đến từ đâu.

Cuối cùng, tôi cũng vẫn không nhịn được mà nhìn thêm cái phòng quan tài đó một cái.

Nếu như bây giờ trực tiếp nói phát hiện của tôi ra luôn.

Hoặc giả Âm tiên sinh sẽ lập tức dẫn chúng tôi vào trong, mụ Sơ bà này chắc chắn cũng sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.

Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy, Âm tiên sinh che dấu không ít chuyện.

Nhưng chuyện mà ông ta không biết, cũng tuyệt đối không ít.

Những chuyện này chính là biến số.

Bây giờ tôi không thể xác định được an nguy trên núi Kế Nương, biến số càng nhiều, thì ngược lại cơ hội sẽ càng nhiều.

Nếu như quan hệ giữa Sơ bà và Mã Bảo Nghĩa đúng là giống như tôi suy đoán, thì mụ sẽ trở thành biến số lớn nhất của thôn Kế Nương!

Biến số mà Âm tiên sinh không đoán ra được!

Tôi ngược lại có thể phòng bị từ trước, coi đó là một cơ hội!

Tư duy rất nhanh, tôi cũng xóa bỏ tất cả mọi ý tưởng mở miệng đi.

Kim toán bàn thằng lùn đó không đem ra ngoài được, hắn chấp niệm như vậy, chắc chắn sẽ còn tìm tôi, tôi cũng có cơ hội khống chế ngược hắn.

Nghĩ rõ ra xong, trong lòng tôi cũng chắc chắc hơn không ít.

Một mạch bị Âm tiên sinh đưa về chỗ ở, ông ta dặn dò đơn giản mấy câu, xong rồi mới rời đi.

Tôi và Trần mù vào trong xong, mới phát hiện bà cụ Hà đã ngồi ở trong gian chính ăn sáng rồi.

Cái xác chết kia đã bị dọn dẹp từ lâu, mặt đất cũng sạch sẽ, không có chút vết bẩn nào.

Tôi cũng đã đói meo bụng, cùng Trần mù đi qua ăn bữa sáng.

Bà cụ Hà bình thản hỏi chúng tôi, tình hình thế nào rồi?

Tôi đơn giản kể một chút tình hình bên chỗ Sơ bà, còn chưa đợi tôi nói tôi phát hiện ra chỗ kỳ quặc, bà cụ Hà đã đột ngột nói: “Nó sẽ còn tới tìm mày nữa, bất kể nó là thứ gì, tới lúc đó chúng ta cũng tóm nó lại, Kim toán bàn sẽ về lại tay mày.”

Trần mù cũng gật gật đầu.

Khả năng quan sát của bà cụ Hà này đúng là nhạy bén đến cực điểm.

Đúng thật là thầy nào trò nấy.

“Đợi chút nữa Thập Lục mày ngủ một giấc cho tử tế, từ giờ chú ở cùng một phòng với mày.” Trần mù buông bát đũa xuống.

Tôi cũng đích thực đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới rồi.

Không có vấn đề gì phát sinh, liền về phòng nghỉ ngơi.

Trần mù vốn định trải đệm nằm đất, tôi liền vội vàng ngăn lão lại, nói làm sao có thể để lão ngủ đất được, hai chúng tôi đều là đàn ông, ngủ chung một giường cũng chẳng có gì phải kiêng cả.

Sau đó thì là Trần mù ngủ phía ngoài, tôi thì nằm ở phía trong.

Ngủ bù một giấc tỉnh lại xong, trời đã qua chính ngọ rồi.

Trần mù chắc đã tỉnh từ lâu, đang ngồi ở đầu giường hút thuốc, trong phòng toàn là mùi khói thuốc lá cuộn cay nồng.

“Thẩm Kế ở ngoài sân đợi mày.” Trần mù đột nhiên bảo.

Tôi dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, lắc lắc đầu, hơi tỉnh táo hơn chút.

“Cô ta đến làm gì?” Vô thức hỏi một câu.

Trần mù lắc đầu đứng dậy: “Không nói, không hỏi.”

Tôi cũng lật người xuống giường, tinh thần cũng tràn trề sung mãn, trên người còn có nguồn lực không tả ra được.

Đây chắc là tác dụng của Thi đan, phần sinh của khí nó bị tôi tiêu hao để bù đắp Thọ nguyên, giờ lại bắt đầu rỉ ra ngoài rồi.

Tôi cảm giác ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, thì đây không phải là chuyện xấu.

Có điều thời gian dài rồi, thì chắc chắn sẽ có vấn đề.

Gần như ra khỏi phòng cùng lúc với Trần mù.

Trong sân ánh nắng rực rỡ, Thẩm Kế đã thay một kiểu ăn mặc khác, ngược lại khiến tôi ngẩn người ra.

Mái tóc dài quá vai thả sau gáy, nước da trắng mịn không cần son phấn, hai má bôi chút phấn hồng, giữa làn môi là một màu đỏ tươi.

Kết hợp với con mắt phượng mang vẻ đẹp cổ điển ấy, đúng là đẹp đến kinh người.

Đổi thành bất cứ một người nào cũng đều tuyệt đối không ngờ được, một người đàn bà có thân thủ lợi hại như vậy, mà lại có một dung nhan tuyệt sắc đến thế này.

Chuyện này lẽ ra không nên xuất hiện trong hiện thực, mà phần nhiều đều chỉ nằm trong các câu chuyện phim ảnh.

“La Thập Lục, đi theo tôi.” Thẩm Kế khẽ mở miệng, giọng nói thánh thót dễ nghe.

“Âm tiên sinh tìm tôi?” Tôi mở miệng hỏi.

“Tôi tìm anh, cũng là sắp xếp của sư tôn.” Thẩm Kế trả lời, cô ta cũng quay người đi ra ngoài.

Bước chân cô ta rất nhanh, tôi chẳng kịp thông báo gì cho Trần mù và bà cụ Hà, chỉ còn cách đi theo cô ta.

Thôn Kế Nương thời điểm này, trên đường có không ít người đi đường.

Ngoài những người đang bận việc của mình ra, còn có không ít người đi lại bên đường, tôi cảm giác vừa giống như hiếu kỳ tới xem chúng tôi, lại cũng giống như đang giám sát....

Rất nhanh tôi cũng xóa bỏ cái ý nghĩ giám sát đi, Âm tiên sinh không cần thiết phải bỉ ổi như thế, huống hồ đêm qua ông ta cũng chẳng sắp xếp người.

Nguyên nhân cuối cùng, tôi nghĩ đến Thẩm Kế.

Bởi vì những người này cơ bản đều là đàn ông trẻ tuổi, ánh mắt nhìn tôi, chẳng có mấy thiện chí hết.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Kế đã dẫn tôi tới một căn nhà nhỏ độc lập khác, bên ngoài cửa ra vào tầng một, đặt một chiếc máy may.

Bên trong cửa thì treo không ít quần áo, vải vóc.

Ngồi ở trước máy may là một người đàn bà trung niên, đang làm việc.

“Người tới rồi, dì Đường phiền dì đo người cho anh ta.” Thẩm Kế rất lễ phép gọi người đàn bà đó một tiếng.

Bà ta lúc này mới đứng dậy, trong ánh mắt nhìn tôi, rõ ràng có chút niềm vui mờ nhạt.

Tôi thì chẳng hiểu ý tứ của ánh mắt này là gì.

“Mày cuối cùng cũng đưa nó tới rồi, từ lúc chúng mày vào thôn, dì Đường đã bắt đầu đợi rồi, cả đêm đều không ngủ.” Giọng nói của người đàn bà này có chút như vịt đực, nghe có hơi chối tai.

Bà ta cũng đưa tay lấy ra một cái thước dây, bước đến trước mặt tôi xong liền kéo nó ra.

Tôi không nén nổi sự thắc mắc trong lòng, hỏi Thẩm Kế đo người cho tôi để làm gì?

Thẩm Kế ngẩng đầu, ra hiệu cho tôi nhìn vào trong nhà.

Tôi nhìn vào trong theo chỉ thị của cô ta.

Cô ta mới khẽ trả lời: “Ra tiệm may đo người, ngoài may quần áo ra, thì còn có việc gì khác sao?”

“Việc đại sự của thôn Kế Nương, bộ Đường phục này của anh, không phù hợp.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc tại đây. Cảm ơn Ninh Tĩnh Chí Viễn đã thưởng ‘Chứng nhận đại thần’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận