Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 344. MÀU CỦA LƯƠNG TÂM

Chương 344. MÀU CỦA LƯƠNG TÂM


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Bá Châu là nơi tiếp giáp giữa ba tỉnh, lên trên nữa bèn là nơi khởi nguồn của Huyền Hà.

Tuy nói là cùng tỉnh, nhưng cách cũng đến cả ngàn cây số, vẫn phải tốn thời gian hai ngày, chúng tôi mới đến nơi.

Đến phía trước Đường Trấn, là vừa vặn vào lúc sáng sớm.

Sương mờ lốm đốm, cả khu Đường Trấn đều bị bao bọc bởi những ngọn núi thấp nhấp nhô liên tiếp.

Núi đất phủ một lớp da cỏ xanh, không lộ ra chút màu đất nào, tỏa ra thứ sức sống cực kỳ mãnh liệt.

Cả khu Đường Trấn, đều là dạng kiến trúc mang màu sắc dân tộc rất mạnh. Hoặc là nhà lớn với mái ngói lưu ly đỏ, trên đỉnh còn có xây một kiến trúc dạng như cái đình nhỏ, hoặc là nhà mái lợp một lớp ngói vàng.

Chỗ đặc thù trong đó, bèn là những ngôi nhà này bất kể lớn đến đâu, đều chỉ có một cái mái nhà.

Ít nhất là chỗ đập vào mắt tôi, nhìn một lượt thì có nhà còn lớn hơn cả nhà của nhà họ Phùng, nhưng cũng chỉ có một mái nhà mà thôi.

Những thứ này đều thuộc về chia phòng trong khu nhà.

Cho dù là có sân vườn, thì cũng là nằm ở phía dưới giếng trời của phần đình đài chỗ trung tâm nhất lộ ra ngoài, mới có ánh sáng rõ nét nhất.

Tôi vốn tưởng dựa vào thực lực của nhà họ Cẩu, thì nhà chắc phải là khu nhà lớn nhất trong Đường Trấn.

Nhưng không ngờ rằng nhà họ Cẩu lại không ở trong Đường Trấn, mà ở vị trí phía bắc đi ra ngoài gần mười mấy cây số của Đường Trấn.

Thậm chí tôi còn nhìn thấy chỗ được gọi là vịnh số một của Cửu Khúc Huyền Hà!

Trong ấn tượng của bản thân tôi, Huyền Hà có nhiều cát bùn, môi trường của cả con sông không được tốt lắm.

Nhưng trên thực tế cái vịnh số một này, ngang dọc ít nhất cũng phải mấy trăm mét.

Nước chảy nhẹ nhàng, trong đó cũng có rất nhiều đảo nhỏ, cây cỏ tươi tốt um tùm, trên mặt nước thủy điểu đông đúc, cũng có ngư dân qua sông.

Lưu Văn Tam khẽ thở dài một tiếng: “Huyền Hà nuôi dưỡng vô số người, cũng nuốt chửng không biết bao nhiêu sinh mạng, bên dưới sự yên bình này cũng có xương trắng, Thập Lục mày đừng nhìn chỗ này đẹp đẽ, mà lơ là cảnh giác.”

Tôi gật gật đầu nói tôi chắc chắn sẽ không thế.

Lúc đi qua vịnh số một, còn vòng qua một ngọn đồi, phía sau ngọn đồi đó còn có một ngôi miếu.

Lại đi tiếp mấy cây số nữa, mới dừng lại trước một đồng cỏ có nhánh sông chảy ra.

Khu nhà của nhà họ Cẩu bèn nằm ở đây.

Cả khu nhà lớn đến kinh người, mái nhà bình thường cũng chỉ cao tầm ba mét, nhưng ở đây ít cũng phải cao đến năm sáu mét, nhà cao tường dày.

Cổng chính sơn đỏ tươi rói, mái nhà dùng viên ngói màu vàng, còn có một số điêu khắc diên thú kỳ kỳ quái quái.

Trên nhánh sông bên ngoài đỗ không ít thuyền, trên cơ bản đều là thuyền nhỏ.

Nhìn lên trông càng giống với loại thuyền vớt xác mà người vớt xác dùng được điêu khắc trên cổ ngọc.

Cẩu Hoàng và Tạ Minh cũng xuống xe, cánh cổng mới được mở ra.

Chỉ là bước ra ngoài là mấy người mặc quần áo vải trên đầu quấn mũ vải trắng đón chúng tôi.

Cũng chẳng giống với trong tưởng tượng của tôi, đến nhà họ Cẩu là có thể nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng với hàng trăm người vớt xác.

Cẩu Hoàng bảo chúng tôi vào trong nghỉ ngơi trước, xe cộ mệt mỏi cũng không làm việc ngay được.

Bọn họ cũng cần chuẩn bị kỹ, mới có thể đi làm việc chính được!

Lời nói của Cẩu Hoàng tuy hài hòa, nhưng nụ cười trên mặt hắn đúng thật là giả dối.

Trực giác và tướng mặt không làm giả được.

Đặc biệt là đến bên ngoài nhà họ Cẩu, giây trước tôi còn chẳng cảm giác có vấn đề gì, lúc này liền cảm thấy có một thứ áp lực không kể ra được.

Trên người vô duyên vô cớ toát mồ hôi lạnh.

Vô thức, tôi kỳ thực muốn hỏi Cẩu Hoàng nhà họ Cẩu gần đây có xảy ra chuyện gì không.

Bởi vì giây phút mà tôi cảm thấy áp lực, liền nghĩ đến Mạnh Hân Thư và đứa con của cô ta, đấy là quỷ nhi có gia tiên hộ thể cơ mà!

Có Từ Bạch Bì bảo vệ, mà vẫn lấy được mạng của Từ Đại Mẫn!

Từ Bạch Bì chắc chắn sẽ vì con trai bị giết, mà tuyệt đối không chịu để yên cho Mạnh Hân Thư.

Nhưng chấp niệm của Mạnh Hân Thư lại chính là đến nhà họ Cẩu báo thù!

Cô ta chắc chắn sẽ không dây dưa bao lâu với Từ Bạch Bì.

Giây phút sắp mở miệng nói, thì con mắt xám trắng của Trần mù đột nhiên nhìn đối diện với tôi, lão vỗ vỗ vai tôi, vừa hay ngắt lời của tôi.

“Lưu Văn Tam, chỗ này không yên lành, mày tốt nhất đừng uống rượu xong rồi tùy tiện xuống nước.”

Lưu Văn Tam: “......”

“Trần mù mắt ông kém, đến đầu óc cũng bị say xe luôn rồi à? Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi định xuống nước?”

“Người say vĩnh viễn không bao giờ nói mình đã say, thằng Lưu Văn Tam không theo phép tắc, cũng vĩnh viễn không bao giờ ngoan ngoãn tuân thủ phép tắc.” Lời của Trần mù nhẹ như bẫng.

Có điều thế này đã đủ khác thường rồi, Trần mù mà cũng nói nhiều như thế.

Việc này liền khiến lòng tôi hiểu rõ, lão như vậy là đã phát giác ra cử động của tôi, nên tới ngăn cản tôi.

Ngay sau đó tôi cũng hiểu ra rồi.

Chuyện của Mạnh Hân Thư đối với nhà họ Cẩu là tử thù, tôi không được nhúng tay vào, nếu không sẽ khiến Mạnh Hân Thư tức giận, đến lúc đó sẽ càng nguy hiểm hơn.

Bản thân tôi cũng rõ đạo lý oan có đầu nợ có chủ, nợ nghiệp của nhà họ Cẩu, bọn họ phải tự mình gánh trả.

Bước vào trong cổng nhà họ Cẩu, ánh sáng có hơi tối hơn một chút, chỉnh thể phong cách trong khu nhà rất nặng nề.

Tôi bất chợt nhớ đến một nơi tương tự...

Khu nhà của mộ Kế Nương, chẳng phải đại thể cũng là loại này sao? Mái nhà bịt kín tất cả sân vườn.

Nhưng sự khác biệt trong đó không nhỏ, cấu tạo bản chất của khu nhà cũng không giống nhau.

Đi qua một hành lang bịt kín, đến trong một khu biệt viện, Cẩu Hoàng mới bảo chúng tôi nghỉ ngơi trước, đợi chút sẽ có người đem đồ ăn thức uống tới, phòng nào cũng có thể ở được.

Lúc hắn rời đi, còn vỗ vỗ cổng vào, cười rồi dặn chúng tôi một câu, cố gắng đừng ra khỏi sân, để tránh có rắc rối không cần thiết.

Một hai phút sau, Lưu Văn Tam mới nhíu mày nói một câu: “Cái chỗ này ngột ngạt chết đi được, như là âm trạch ấy.”

“Nhà ở Đường Trấn đều mở mái, xây tầng hai, để cho ánh sáng ngoài trời vào, ở đây thì bịt kín, một tầng cả mấy chục căn phòng, đích thực là thủ pháp xây dựng âm trạch, gọi là âm trạch, cũng coi như là phần mộ...” Tôi mở miệng nói.

Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt, tiếp đấy lại nhìn Trần mù một cái, nói: “Trần mù, ban nãy ý ông là gì?”

Tôi vội qua khuyên Lưu Văn Tam, đem sự lý giải ý tứ Trần mù của tôi nói một lượt, đương nhiên giọng của tôi rất nhỏ, chú ý đến việc tai vách mạch rừng.

Lưu Văn Tam liền ngậm mồm không nói nữa.

Đúng thật, mấy phút sau, liền có người đem đồ ăn thức uống đến, đều là một số thanh niên tuổi còn trẻ.

Mặc cùng một kiểu trang phục, áo vải, khăn trắng quấn đầu.

Bọn họ vốn không nói gì, cho đến tận lúc đi ra, Lưu Văn Tam mới túm lấy vai một người, bảo bọn họ đem ít rượu tới, người đó xua xua tay, há miệng chỉ chỉ, bên trong hóa ra là một cái lưỡi bị cắt...

Tiếp đấy người đó lại chỉ vào tai, làm động tác lắc lắc đầu.

Sắc mặt của Lưu Văn Tam liền rất khó coi, thả người cho đi.

Ăn xong đồ ăn, nói chuyện đơn giản đôi câu, Lưu Văn Tam nói cũng chỉ có thể đợi Cẩu Hoàng đến rồi nói tiếp, đi đường cũng mệt thế rồi, ngủ trước đã.

Tôi đích thực là cũng mệt mỏi, tuy trong lòng trăm ngàn mối nghi ngờ, nhưng giờ dưỡng sức là nhiệm vụ số một.

Chọn một căn phòng đi vào trong, tôi đọc một hồi Táng ảnh chi pháp rồi mới ngủ.

Trạch kinh những gì cần nhớ đã nhớ hòm hòm hết rồi, chỉ còn thiếu thực tiễn nhiều hơn nữa, để tôi thấu hiểu triệt để những thứ này thôi.

Bản thân tôi mang theo tâm lý cảnh giác, giấc ngủ rất nông.

Chỉ có điều ngủ thêm một lúc, liền cảm giác có chút mùi hương thoang thoảng, ngược lại thân người nặng trình trịch, ý thức cũng chìm dần xuống.

Tôi còn có thể cảm thấy được, ngủ say rồi trên ngực tôi bị đè một thứ gì đó, dường như là một đôi bàn tay nhỏ, đang vạch áo tôi.

Bên tai vô cớ nghe thấy một giọng nói non nớt âm u.

“La Thập Lục, để tao xem xem lương tâm của mày, là thứ màu gì.” Câu nói này trống rỗng khác thường, khiến ý thức của tôi càng trở lên hụt hẫng hơn, cũng càng hoảng hốt hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận