Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 311. TÌNH HUỐNG XẤU NHẤT

Chương 311. TÌNH HUỐNG XẤU NHẤT


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi hơi tỉnh người lại chút, nhận cuộc gọi.

“La Thập Lục, anh dậy chưa?” Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Từ Thi Vũ truyền lại.

“Chưa ngủ” Tôi thành thật trả lời.

“Hả?” Giọng điệu của Từ Thi Vũ không ít ngạc nhiên.

“Thế giờ anh có tinh thần không? Khám nghiệm xác chết có kết quả rồi... Còn xảy ra một số chuyện, tôi phải tìm anh giúp đỡ.” Cô ta thăm dò hỏi tôi.

Tôi nói một câu được, hỏi cô ta bây giờ ở đâu, tôi qua tìm cô ta.

Kết quả cô ta lại trả lời, cô ta có hỏi qua xưởng trưởng Châu, biết tôi vẫn còn ở nhà họ Phùng, giờ đã ở ngoài cổng chính đợi tôi rồi.

Cúp điện thoại xong, tôi lật người bò dậy.

Cất cuốn sách da dê có Táng ảnh chi pháp đi, vẫn là đem theo người cùng với mấy quyển sách khác, tôi mặc Đường phục lên.

Vội vàng đánh răng rửa mặt một chút, tinh thần có hơi tốt hơn.

Chỉ là một đêm không ngủ, trong mắt cũng vẫn vằn không ít mạch máu, trên mặt cũng có vẻ mệt mỏi khó che dấu được.

Đẩy cửa, mặt trời còn chưa lên, bây giờ trời cũng chỉ mới sáng mà thôi, ngoài bảy giờ một chút.

Ngao sói không ở trong sân, Trần mù chắc là vẫn chưa tỉnh.

Tôi do dự một chút, cũng không đi gọi, dù sao tối qua cũng quá muộn, mọi người chắc đều rất mệt mỏi.

Rất nhanh đã đi ra khỏi khu đại viện nhà họ Phùng, quả nhiên xe của Từ Thi Vũ đang đỗ bên lề đường.

Hôm nay cô ta không mặc thường phục, bộ cảnh phục trên người trông sạch sẽ hiên ngang, tóc được buộc hết lên thành một chiếc đuôi ngựa.

Nhìn thấy tôi, cô ta liền giơ tay lên chào hỏi.

Tôi bước đến bên cạnh cô ta, còn chưa mở miệng, cô ta đã kéo cửa xe bên ghế lái phụ ra.

“Lên xe đã, đưa anh đến một chỗ, rồi nói sau.”

Hơn mười phút sau, chúng tôi đã đến một quán ăn sáng đông đúc người, bán quẩy rán và mì kiều mạch.

Từ Thi Vũ gọi hai bát, kết hợp với một đĩa lớn quẩy rán cắt khúc, mùi thơm nức mũi.

Tôi ăn ngon lành mấy miếng, quẩy rán nhúng với nước canh, vị càng tươi ngon.

“Anh cả đêm không ngủ, phải ăn ít đồ ăn, nếu không thân người chịu không nổi, tôi cơ bản ngày nào cũng ăn sáng ở đây, sạch sẽ, lượng đồ ăn cũng ổn.” Trong lời nói rõ ràng có sự quan tâm.

Tôi cảm kích nói một câu cảm ơn.

Từ Thi Vũ cười cười: “Tôi nhờ anh giúp đỡ, lại không thể giống như người khác, có thể trả nhiều thù lao như thế, đáng ra phải là tôi cảm ơn anh mới đúng.”

Tôi đang định trả lời, rằng chuyện của Tiểu Niếp tôi đã thu tiền rồi.

Thì cô ta tiếp tục mở miệng, ngắt lời của tôi.

Hơn nữa nụ cười trên mặt cô ta cũng đã hoàn toàn tắt đi, vẻ mặt cũng nghiêm trọng hơn không ít.

“Kết quả khám nghiệm tử thi, Tiểu Niếp đúng là chết do khó sinh, nhưng nguyên nhân lại là vì bị xâm hại tình dục, cùng với việc hít ma túy dẫn đến kích thích cơ thể.”

“Trên người con bé có rất nhiều vết thương cũ, những thương tích này có cái do bị trói, có cái do bị bóp cổ, thương tích không đến mức chí mạng, pháp y phán đoán đây là do con bé bị xâm hại kết hợp với ngược đãi trong thời gian dài.”

“Xét nghiệm DNA ngay trong đêm, kẻ xâm hại con bé đã có kết quả đối chiếu với kho dữ liệu.”

Giọng điệu của Từ Thi Vũ chẳng có chút gì lên xuống, nhưng những lời này lại khiến lòng tôi hơi chấn động.

Hít ma túy? Xâm hại tình dục?

Nhớ lại những lời cuối cùng kia của xưởng trưởng Châu, tôi càng thấy trong lòng bức bối ngột ngạt.

Châu Bân bị bắt vì hít ma túy.

Tiểu Niếp ngoan ngoãn như thế, một bé gái tuổi còn nhỏ, lại còn liên tục ở trường học.

Làm sao có thể nhiễm thói xấu này được?

Khả năng duy nhất, cũng là như những gì xưởng trưởng Châu nói, do bị Châu Bân ép buộc!

Mí mắt tôi giật điên cuồng, trong lòng càng thấy ớn lạnh.

Có một suy nghĩ, nhưng tôi lại không dám nghĩ đến, cũng không phải là cầu may, mà là không muốn Tiểu Niếp có thứ kết cục như thế.

Bởi vì nếu như thế thật, đối với con bé mà nói, quá bất công, nó cũng quá đáng thương.

Giây tiếp theo, Từ Thi Vũ lại thở dài một tiếng.

Nói: “Anh không đoán được, khả năng cũng không dám đoán, DNA này là của Châu Bân, tên này đích thực rất súc sinh.” “Pháp y đã giải phẫu tử thi, cũng đã xét nghệm DNA, đứa bé là của Châu Bân.” Câu nói này của Từ Thi Vũ, lại khiến lòng tôi cực kỳ chấn động.

“Pháp y lại còn lấy âm thai ra ngoài nữa?!” Tôi nhìn chằm chằm Từ Thi Vũ.

Lúc này tôi cũng chẳng còn mấy tâm trí ăn uống nữa.

Tôi ngàn vạn lần không ngờ được, khám nghiệm tử thi thì khám nghiệm, chứ anh ta lại còn giải phẫu?

Đổi qua chỗ khác, anh ta chắc chắn không giải phẫu nổi Tiểu Niếp.

Ở nơi Dương cực cô sát như Cục công an, sợ rằng kể cả có là hắc sát, cũng chẳng có bất cứ cách nào.

Từ Thi Vũ gật gật đầu, cô ta nói: “Giải phẫu cũng là một quy trình bắt buộc của khám nghiệm tử thi, như thế này sẽ không cần chứng cứ khác nữa, xác chết đã là chứng cứ rành rành rồi. Trong cục đã ra lệnh truy nã đối với Châu Bân rồi.”

“Ngoài ra về những mối quan hệ của hắn, tôi cũng đã có chút manh mối. Năm đó hắn vào trong chắc là gánh tội cho người khác, chỉ có điều do chứng cứ không đủ, nên chỉ có thể phạt tù Châu Bân.”

“Chuyện này tội mà gã phạm không hề nhỏ, không ai dám đứng ra giúp hắn.”

“Nếu không phải là tìm được chứng cứ rõ ràng trên người xác chết, đúng là sẽ có chút phiền phức.”

“Thế bây giờ xác chết của Tiểu Niếp với âm thai thế nào rồi?” Tôi hít sâu một hơi, hỏi thẳng luôn.

Giải phẫu đã thành sự thực rồi, cộng thêm việc Từ Thi Vũ nói có phiền phức cần tôi giải quyết, thế thì chỉ có thể là ở trên người Tiểu Niếp thôi.

Tôi cũng không nói thêm những chuyện vô nghĩa khác, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Vẻ mặt Từ Thi Vũ có đôi chút mất tự nhiên, mím môi nói: “Vấn đề chính là việc này, pháp y giải phẫu ngay trong đêm, cũng đưa báo cáo khám nghiệm ra, sau đó anh ta liền biến mất.”

“Trong cục xử lý vụ án cả đêm, sau khi phát hiện anh ta mất tích, liền lập tức thông báo cho tôi, tôi cảm thấy khả năng xác chết sẽ có vấn đề, liền qua phòng pháp y xem, kết quả xác chết cũng biến mất rồi.”

“Xem camera giám sát của phòng pháp y, mới cảm thấy rất kinh khủng, trong cục vốn định xử lý, tôi ngăn lại, nói để tôi giải quyết.” Trong lúc nói, Từ Thi Vũ đưa cho tôi một chiếc điện thoại.

Trên màn hình đang mở một đoạn clip ngắn.

Độ phân giải không thấp, cả đoạn clip đều toát ra một vẻ âm u lạnh lẽo.

Trong căn phòng yên tĩnh có một chiếc bàn phẫu thuật, xác chết của Tiểu Niếp nằm trên đó.

Phần bụng xác chết bị rạch ra một đường, bên trong máu thịt bầy nhầy, bên cạnh còn có một chiếc giá đẩy, bên trên bày một cái khay, còn có một đứa bé sơ sinh máu me be bét đặt bên trong.

Pháp y từ cửa phòng pháp y bước vào trong, thần sắc anh ta vốn bình thường, tay còn đút trong túi áo.

Có điều thân người anh ta đột nhiên cứng đờ lại một cái, thần sắc dường như đều trở nên lén lén lút lút.

Anh ta bước đến bên cạnh bàn phẫu thuật, đầu tiên đặt đứa bé lại vào trong bụng Tiểu Niếp, tiếp đấy lại bắt đầu khâu chỉ.

Bụng của Tiểu Niếp một lần nữa lùm lùm lên, chỉ có điều rất rợn người là, không còn tròn vo như trước nữa, mà ngược lại trông nghiêng ngả vặn vẹo.

Trên đầu nhất dường như còn có một vết lằn... Nhìn lên giống như gương mặt một đứa trẻ con, đẩy da bụng lên.

Giây tiếp theo anh ta bèn cõng xác chết lên, vội vàng rời khỏi phòng pháp y.

Tất cả quá trình này, chỉ diễn ra trong vài phút.

“Tôi cảm giác anh ta rất kỳ quái, trong clip lúc anh ta quay lại, là sau khi đi đưa báo cáo khám nghiệm tử thi xong. Cả người anh ta trông đều như mất hồn vậy, khâu vá xác chết, rồi lại đem xác chết đi, việc này quá bất thường.”

“Chuyện này rất nguy hiểm, bất thường, bên trên cũng từng gặp không ít vụ án nguy hiểm ly kỳ, cuối cùng đều bị tồn lại, cũng bởi vì nguyên nhân này nên mới ngầm mặc định cho tôi tới tìm anh...”

“Tôi còn lấy một số clip camera giảm sát khác, xác định pháp y đã quay về nhà Châu Bân. Anh có nhìn ra được là nguyên nhân gì không? Có phải là quỷ tác quái.... như xưởng trưởng Châu nói không?” Nói rồi, sắc mặt của Từ Thi Vũ lại càng mất tự nhiên hơn.

Tôi im lặng một lát, rồi mới nói quỷ tác quái thì chắc chắn là tác quái rồi.

Nhưng ở nơi cô sát cực dương mà vẫn tác quái được, Tiểu Niếp chắc chắn là dữ đến không thể dữ hơn nữa.

Sợ rằng nguyên nhân chính là do pháp y giải phẫu tử thi, lấy âm thai ra ngoài.

Từ Thi Vũ cắn môi dưới, bất an hỏi tôi pháp y liệu có gặp nguy hiểm không, thế này bây giờ nên làm thế nào?

Tôi ngừng lại một lát rồi mới nói: “Đi chợ nông sản một chuyến.”

Từ Thi Vũ ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: “Không phải là đi giải quyết phiền phức à, qua chợ nông sản làm gì?”

Tôi trịnh trọng trả lời: “Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, tôi phải mua gà, mua gà trống trên sáu năm tuổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận