Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 329. TAO ĐANG GIÚP NÓ

Chương 329. TAO ĐANG GIÚP NÓ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Thế này...” Lưu Văn Tam nhíu chặt mày, rồi mới nói.

“Thập Lục dù sao thân thủ cũng chẳng có mấy, để nó đi một mình qua rừng liễu, nhỡ mà gặp mấy cái thứ gì đó...”

Bà cụ Hà cúi đầu xuống, mí mắt khép lại.

“Trảm quỷ đao đưa nó rồi, nó dù sao cũng là cháu trai của Âm thuật tiên sinh, mà còn theo chúng mày thời gian dài thế rồi.”

“Nếu như nó đến rừng liễu cũng không vào được, thì liệu sớm mà rửa tay gác kiếm, vào thành phố kiếm vợ đẻ con cho nhanh, đừng nhắc chuyện nó còn phải cứu Lưu âm bà với xác chết của bố với ông nội nó nữa.”

“Nuôi ngao sói, cũng còn phải trăm ngao giết nhau, trăm con sót một, mười con vào bãi tha ma, vật lộn trong đám xác quỷ sát dữ đến chỉ còn một con. Nó có bản lĩnh không có thân thủ, cho dù có may mắn không chết trong tay lũ quỷ quái, thì cũng chỉ có nước bị người ta giam hãm sai khiến mà thôi, tao thế này không phải hại nó, mà là đang giúp nó.”

Lưu Văn Tam vẫn còn định nói, thì Hà Thái Nhi đã kéo lão lại, hướng về phía tôi hơi hơi gật đầu.

Kỳ thực trong mắt Hà Thái Nhi cũng có lo lắng, chỉ có điều phần nhiều hơn là sự cổ vũ.

Tôi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Chú Văn Tam, chú không cần lo cho cháu, lời của Hà thần bà cháu hiểu.” Nói rồi, tôi bèn tới cửa gian chính cầm lấy trảm quỷ đao.

Đao đặt ngay ở dưới bậu cửa, cầm vào tay cảm giác lạnh buốt, phải buốt hơn nhiều so với thanh của Lưu Văn Tam.

Thân đao dài chừng sáu mươi phân, mũi dao nhọn, đuôi dao hẹp, thân đao rộng, có đôi chút giống với loại đao chặt đầu mà đao phủ dùng, có thể coi là bản thu nhỏ. Lưỡi đao được mài sáng choang, cạnh lưỡi dao sắc nhọn, lờ mờ khiến người ta có cảm giác toát mồ hôi lạnh.

Lưng đao có lỗ, được xâu thừng trấn âm, bên trên còn được buộc chuông đồng.

Chỉ có điều cùng với việc tôi cứ thế nhấc lên, chuông đồng lại không hề kêu.

“Trảm quỷ đao buộc Chuông kinh hồn, vong khách xuất hiện chuông mới kêu, những thứ khác mày tự mà lo.”

“Thái Nhi, tao muốn bế cháu tý, đưa Khổ Nhi vào phòng đi.” Bà cụ Hà đứng dậy, sải bước cái chân bó, đi về phía phòng trong.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, đem trảm quỷ đao buộc vào thắt lưng, rồi bèn đi thẳng ra ngoài cổng.

Lúc này Lưu Văn Tam cũng chẳng rề rà nữa, mà chỉ bực dọc nói một câu: “Thập Lục, gặp phải thứ linh tinh bẩn thỉu gì, thì cứ chặt luôn đầu nó! Coi như dọn dẹp vệ sinh cho thôn Liễu Hà, xong về chú gọi trưởng thôn nướng đủ Tam sinh cho mày, ăn mừng tử tế luôn!”

Rời khỏi nhà, ánh nắng càng chói mắt hơn.

Lấy điện thoại ra nhìn thời gian một phát, lúc này đã tầm mười rưỡi rồi.

Tôi không hề có tý chút xem nhẹ nào đối với rừng liễu, đặc biệt là bà cụ Hà ban nãy cũng nói rồi, rừng liễu âm nhiều, giờ ngọ tất gặp quỷ.

Hơi nghĩ sâu thêm một chút, vì sao bà cụ không để tôi tránh giờ ngọ ra rồi hãy đi?

Sợ rằng đây cũng là một thử thách dành cho tôi.

Nếu như tôi đến chút năng lực thế này cũng không có, thì làm gì có tư cách học chiêu thức của bà cụ, để bà cụ dạy tôi làm gậy khóc tang?

Cũng đúng là chẳng thà như bà cụ nói, nhân lúc còn sớm thì vào thành phố, chui rúc sống qua ngày.

Đương nhiên, tôi cũng không thể nào chùn bước.

Trên đường thôn có không ít dân thôn, ở cổng nhà cũng có một số phụ nữ, vừa làm việc, vừa tám chuyện với hàng xóm bên cạnh, còn lúc lại gọi tôi một hai câu.

Sự hòa thuận của thôn Liễu Hà, và sự hiểm độc của lòng người ở thôn Tiểu Liễu, đúng là hai đầu cực khác nhau.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đi đến chỗ cây hòe ở cuối thôn mới, cổng vào thôn cũ kia.

Lý Nhị Căn đang ở cổng sửa bậu cửa, nhìn thấy tôi bèn chạy qua, kéo tôi vào nhà hắn ăn cơm trưa.

Phía sau cổng, có một đứa bé gái đang núp, ngấp nghé thò đầu ra nhìn tôi.

Đứa bé này chẳng phải chính là con gái của Liễu Chí, được Lý Nhị Căn nhận về nuôi đó sao?

Tôi từ chối khéo, nói còn có việc phải làm.

Lý Nhị Căn liền hơi có chút mất tự nhiên, hỏi tôi sao lại phải vào thôn cũ? Khu sau thôn cũ không yên lành đâu, có mẹ vợ của Lưu Văn Tam ở đấy, đấy là Thần bà đấy, quỷ quái lắm, tính tình cũng rất khó chịu.

Tôi chết cười, Lý Nhị Căn đâu có biết, bà cụ Hà đã ở nhà Lưu Văn Tam rồi.

Đường nhiên tôi vẫn thuận miệng nói một câu, Hà thần bà kỳ thực người cũng không tồi, chính là bà cụ bảo tôi vào trong rừng Liễu chặt một cái cây, không có gì đáng ngại.

Trên trán Lý Nhị Căn càng rịn mồ hôi lạnh, hắn do dự một chút rồi nói: “La âm bà, cậu đừng nghĩ tôi lắm lời, trong rừng liễu càng quái dị hơn, có một ổ ly miêu trắng, mấy năm trước tôi đuổi theo thỏ rừng vào đó một bận, suýt nữa thì không ra được.”

“Trong đó còn có không ít người chết nữa cơ... Tôi thấy cậu tốt nhất là đừng đi nữa, bên trong toàn là cây liễu thôi, cậu cần chặt cây to bằng nào cao bao nhiêu cậu bảo tôi, bên cạnh bãi lau Liễu có cả đám.” Nghe đến đây, mí mắt tôi hơi giật một cái.

Ba chữ ly miêu trắng này, khiến toàn thân tôi nổi đầy da gà, sống lưng túa đầy mồ hôi.

Hai lần đối mặt với ly miêu trắng, khiến tôi ghi nhớ sâu sắc.

Một lần là đỡ âm linh cho ly miêu con, lần thứ hai là trong khu mộ viên nhà họ Phùng, tôi suýt nữa thì bị hai con ly miêu một non một già banh ngực rạch bụng, cũng may lúc đó có Phùng Bảo bên cạnh, nếu không đã sớm mất mạng ở khu mộ viên nhà họ Phùng rồi.

“Lý Nhị Căn, cảm ơn lời dặn của anh, cái cây tôi cần chỉ trong rừng liễu mới có, anh cố gắng đừng ra khỏi cửa, chịu khó ở yên trong nhà nhé.”

“Mấy hôm nay, thôn Liễu Hà không yên lành đâu.”

Tôi cũng chẳng nói quá nhiều, liền lập tức vào trong thôn cũ.

Xuyên qua những ngôi nhà vách đất cũ nát kia, đường thôn yên tĩnh, ban ngày đi qua có thể nhìn thấy không ít vết nứt trên mặt đất, đại bộ phận nhà đều mọc đầy cỏ dại.

Lúc đến nhà Hà thần bà, những cây dâu bị chặt gãy kia, toát ra một luồng khí lạnh lẽo u ám.

Tôi đi vòng qua sân, nhà Hà thần bà, hóa ra còn có sân sau nữa...

Chỉ là thứ ở trong sân sau, khiến tôi giật nảy người.

Bên trên một cái giá gỗ cũ kỹ, có dựng một cái lán, được dùng để che mưa, trong cái giá gỗ thì đặt một dãy lọ tro cốt.

Nhìn sơ một lượt, ít nhất cũng phải hai ba mươi lọ.

Trên nền đất trống thì chất đống nhà vàng mã, hình nhân, và một số vòng hoa.

Chủ yếu nhất là, còn có một cây dương già.

Sau khi gió thổi qua, phát ra tiếng xào xạc bôm bốp.

Ở đây quá yên tĩnh, vậy nên nghe giống như là người đang vỗ tay vậy... Nếu mà đến đêm, cái kiểu âm thanh này càng giòn giã chết chóc, lúc đấy mới gọi là quỷ vỗ tay.

Trên trán tôi rịn mồ hôi, sân sau còn có cây dương, quả đúng thật là Hà thần bà phạm phải tất cả cấm kỵ trong phong thủy.

Đồng thời, tôi cũng cảm thấy đau xót thay cho cái nghề Thần bà này.

Bọn họ chẳng biết gì cả, chỉ là vì rèn luyện bản thân, bèn trồng bao nhiêu loại cây quỷ thế, để rồi dẫn đến con cái ít ỏi, huyết mạch lụi tàn.

Sờ sờ vào cán trảm quỷ đao, tôi định thần lại.

Lối ra của sân sau, chính là đối diện với một vạt rừng liễu.

Rừng liễu này không hề nhỏ, cũng chẳng biết là bản thân rừng liễu đã ở đây rồi, hay là do lúc Hà thần bà chuyển qua mới bắt đầu trồng.

Cây ở vòng ngoài, ít nhất phải một người mới ôm xuể.

Bên trong có một số cây to, cũng có không ít cây nhỏ.

Lý Nhị Căn nói ở đây có ly miêu trắng, liền càng khiến tôi cảnh giác, cái thứ này so với một số quỷ quái còn nham hiểm hơn.

Nắm lấy cán trảm quỷ đao, tôi bước vào trong rừng liễu.

Bên ngoài còn là ánh nắng chói chang khiến thân người nóng ấm, bước vào trong một cái, bèn cảm giác toàn thân lạnh toát.

Ánh nắng hoàn toàn không xuyên thấu được vào trong vạt rừng liễu này, bên trong không chỉ ánh sáng tối mờ, càng khiến người ta kinh hơn là, dường như có luồng khí lạnh từ đáy lòng trào lên.

Mắt nhìn cũng không được quá xa, rừng liễu cũng lớn quá, tôi đúng thật là chẳng lập tức tìm ra cái cây Lôi kích mộc kia được.

Bước lên trước mấy bước, phía sau mang tai, đột nhiên hơi có cảm giác tê tê ngứa ngứa.

Tôi rùng mình một cái, cũng giật nảy cả người.

Thế mà đã tới rồi?!

Tôi hít đầy hơi, vụt rút đao, quay đầu lại liền bổ một nhát!

Phụt một tiếng, tôi bổ vào không khí.

Theo làn gió thổi, mấy nhánh liễu rủ đang nhảy múa phía sau lưng tôi!

Cảm giác đúng kiểu như đang nhe nanh giương vuốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận