Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 437. PHẠM CẤM KỴ

Chương 437. PHẠM CẤM KỴ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Niềm vui ngắn tày gang, ngay tiếp đó liền chuyển thành cảm giác lạnh buốt.

Đây chắc chắn không phải là tin nhắn do Từ Thi Vũ gửi, ý của câu nói này, chẳng phải chính là đang đợi tôi sao?

Tôi chằm chằm nhìn dãy nhà mái bằng trước mặt, cái kẻ gửi tin nhắn cho tôi, rõ ràng là đã nhìn thấy tôi rồi.

Hắn vẫn luôn ở đây đợi tôi?

Quả nhiên suy đoán của tôi không sai!

Tôi lập tức liền gửi một tin nhắn trả lời: “Mày rốt cục là ai? Có thù oán gì với tao? Chuyện này không liên quan gì đến Từ Thi Vũ, mày thả cô ấy ra! Chúng ta gặp mặt nói chuyện!”

Đầu bên kia gửi lại một tin nhắn: “Ha ha, La Thập Lục, mày đúng là trẻ người non dạ thật, hay là giả vờ không hiểu vậy? Tao lại muốn gặp mặt nói chuyện với mày sao?”

Tôi im lặng một lát, hỏi hắn rốt cục định làm gì, phải làm sao mới thả người ra?

Đầu bên kia trả lời: “Bắt đầu đếm từ đầu phía đông, trong căn nhà thứ ba, có một người, cô ta mang bầu sắp đủ tháng rồi.”

“Căn nhà thứ tư cũng có một người, có điều đây là một người chết, cũng mang bầu đủ tháng.”

“Mày muốn biết làm thế nào tao mới thả người, không bằng để tao bảo cho mày biết, con đàn bà đó bây giờ không ở trong tay tao, tao để nó ở một nơi, không được coi là quá nguy hiểm, nhưng cũng không an toàn. Mày gắng nhanh mà qua, không chừng nó sẽ không phải chết.”

“Mày làm theo lời tao nói, tao sẽ để mày tìm thấy nó, thế nào?”

Lần này, tin nhắn liên tục gửi qua tận mấy tin.

Chỉ có điều nội dung trong đó, lại khiến lòng tôi trầm xuống...

Một thứ trực giác không tốt, từ đáy lòng dâng lên.

Tin nhắn tiếp tục gửi tới, hỏi ý tôi thế nào, tại sao lại chần chừ thế?

Tôi trả lời hắn, bảo hắn nói, muốn tôi làm gì.

Hắn nói rất đơn giản, hoặc là đỡ đẻ cho người sống, hoặc là đỡ âm linh cho người chết, chỉ cần làm xong một việc, hắn sẽ lập tức cho tôi biết Từ Thi Vũ ở đâu. Lúc đó, tim tôi vụt đập lỗi một nhịp.

Kẻ này chắc chắn vô cùng hiểu tôi.

Đỡ đẻ cho người sống? Đỡ âm linh cho người chết?

Việc kiếm cơm của tôi là đỡ âm linh, cấm kỵ trong Âm sinh cửu thuật, chính là không được đỡ đẻ cho người sống.

Quanh năm tiếp xúc với người chết, cả người toàn âm khí, tuyệt đối sẽ xung đột với hồn phách của trẻ sơ sinh, đứa bé ra đời một cái là sẽ mất mạng luôn.

Tôi làm sao có thể đỡ đẻ cho người sống được.

Lập tức tôi liền trả lời, tôi không đỡ đẻ cho người sống, tôi đỡ âm linh cho người chết.

Đầu bên kia nhắn lại hai chữ haha, rồi bảo thế mày đi đi.

Sau tin nhắn này, điện thoại liền im lặng, không có tin nhắn khác nữa.

Tôi nhanh chóng bước về phía căn nhà bên đầu phía đông.

Căn nhà thứ ba và thứ tư, vốn liền kề với nhau, cửa cũng đặt sát nhau.

Bởi vì cửa sổ đều vỡ nát, nên tôi một phát là có thể đồng thời nhìn thấy tình hình ở trong hai căn nhà.

Bên trong căn nhà thứ ba, một người đàn bà nằm trên giường, hơi thở đều đều.

Cô ta rõ ràng ngủ say rồi, bụng nhô ra, có điều trên cổ cô ta bị buộc dây xích, rõ ràng là bị người ta bắt tới nhốt ở đây.

Còn trong căn nhà thứ tư thì trống trơn, làm gì có người nào?

Trong lòng tôi vô cùng cảnh giác, hành động càng thận trọng hơn không ít.

Vì để đối phó với tôi, mà bắt một bà bầu, thậm chí còn kiếm một xác chết mang bầu tới...

Tôi giơ tay ra đẩy cửa, cửa để mở, có điều đằng sau giống như bị đập vào thứ gì đó vậy, nặng trình trịch ra...

Ngay lập tức mặt tôi lại biến sắc.

Xác chết, đứng ở đằng sau cửa?

Tôi hơi đi vòng qua một chút, từ mép cửa sổ nhìn vào trong.

Lập tức, lòng tôi ớn lạnh.

Trên xà nhà phía sau cửa căn nhà này, thõng xuống một dây lụa trắng.

Một người đàn bà bụng chửa, bị treo cổ chết trên sợi dây lụa.

Vết thắt màu tím bầm trên cổ, gần như lún vào trong thịt.

Vừa nãy tôi đẩy cửa, đập vào xác chết của cô ta, lúc này cô ta đang đung đưa qua lại, cái bụng còn đập lên trên cửa, phát ra tiếng rầm rầm khó nghe.

Tôi lúc này mới phản ứng lại, kẻ đó nào phải nhân vật dễ giao tiếp đâu?

Tôi đỡ đẻ cho người chết là phạm phải đại kỵ! Hại chết mạng người.

Nhưng nếu tôi đỡ âm linh cho người chết này.

Người đàn bà này không phải chết do khó sinh, cũng đâu phải chết ngoài ý muốn.

Đây là treo cổ chết kìa! Mà xác suất lớn còn là do kẻ kia lôi tới đây treo chết... Thai đủ tháng, hàm oan mà chết, thì oán khí phải lớn đến cỡ nào?

Đỡ âm linh cho cô ta, tôi cũng sẽ phạm cấm kỵ, bị người đàn bà đã chết này đeo bám!

Không cẩn thận là còn bị âm thai đeo bám nữa!

Đứng đơ tại chỗ mất nửa phút, tôi cũng chẳng nghĩ ra được gì khác.

Kẻ đó căn bản không cho tôi thời gian nghĩ ngợi, cũng không cho tôi cơ hội lùi bước.

An nguy của Từ Thi Vũ còn chưa biết thế nào, hắn cũng tuyên bố bảo tôi bắt buộc chọn một trong hai, tiến lùi tôi đều phải gặp chuyện.

Xác chết treo ở sau cửa, tôi không đi vào trong được, liền trèo luôn qua cửa sổ vào trong.

Ánh sáng trong phòng tối mờ, được cái ánh trăng cũng không đến nỗi quá u ám.

Tôi mò găng tay tiên xám ra đeo lên.

Đưa tay ra gỡ người đàn bà kia từ trên dây lụa trắng xuống.

Chiều cao của tôi không với tới, bên cạnh có hai chiếc ghế, dựng lên vừa vặn có thể đệm chân.

Sau khi đưa cô ta xuống xong, tôi lại chuyển cô ta lên trên chiếc giường gỗ rách nát ở trong cùng của gian phòng.

Bên cạnh giường có một cái công tắc cũ rích, tôi thử ấn một cái, tạch một tiếng, đèn hóa ra vẫn sáng lên được.

Công suất của bóng đèn compact không cao, ánh sáng trắng trông vẫn tối om.

Chỉ có điều, đối với tầm nhìn mà nói, thì đã không còn bất cứ trở ngại nào nữa.

Cúi đầu nhìn người đàn bà trên giường, cô ta khoảng tầm hai lăm hai sáu tuổi, cũng coi là quãng tuổi đời đẹp nhất.

Phần bụng nhô ra, nếu không chết, sợ là đã sớm lâm bồn rồi.

Nước da tái xanh, giờ chỉ còn toát ra vẻ chết chóc.

Đối với cái kẻ bắt Từ Thi Vũ đi đó, trong lòng tôi phần nhiều là sự bức bối và oán hận.

Có thù oán gì với tôi, cũng chẳng cần thiết phải liên lụy đến người khác, như thế này là lạm sát người vô tọi, nhất định sẽ bị trời phạt!

Yên lặng không một tiếng động, mà mắt của người đàn bà này, chẳng biết từ lúc nào đã mở ra rồi.

Trống rỗng, chết chóc, oán hận, còn cả lạnh lẽo và không cam tâm.

Trong con ngươi toàn màu đen xì, đến cả lòng trắng cũng chẳng nhìn thấy.

Đột nhiên, môi cô ta giống như mấp máy, cười như không cười, càng khiến người ta ớn lạnh.

Tôi nhanh chóng lấy những món đồ khác ra.

Bạch chiêm, cùng với tượng gốm xương mèo.

Bây giờ trên người tôi chỉ mang theo tượng gốm xương mèo, cất ở túi trong của Đường phục, miễn cưỡng không gây vướng víu.

Mà bây giờ tôi đỡ âm linh cho cô ta, phạm phải cấm kỵ, kỳ thực cũng chẳng phải chỉ có một điều.

Cô ta ngoài việc bị người khác hại chết ra, người nhà cô ta cũng không có ở đây...

Đỡ âm linh ra xong, thậm chí còn không thể thờ cúng, không thể đặt tên...

Cắn răng, tôi lại lấy chiếc la bàn nhái cuối cùng ra.

Chuẩn bị sẵn sàng trấn xác bất cứ lúc nào.

Sau khi tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng xong, tôi mới đi cởi quần của người đàn bà kia.

Một lát sau, đôi chân thon dài với nước da tái xanh, đã lộ ra trước mắt.

Nhưng tôi đột nhiên lại cảm thấy có một cảm giác đau buốt, hình như là từ trong găng tay tiên xám truyền lại...

Ngoài ra, bên tai còn có tiếng ong ong, bạch chiêm cũng bịch một cái, rơi xuống dưới đất!

Động tĩnh khác thường này như đang nhắc nhở, bảo tôi dừng tay lại vậy...

[Tác giả có lời muốn nói]

Mùng năm tháng giêng Thần tài đến, Ngũ Phúc tới nhà, năm chương dâng lên!

Năm mới mời các bạn đọc đến nền tảng tiểu thuyết Qimao, tập trung tại , xem Thập Lục đủ lông đủ cánh, đại triển hồng đồ, trừ gian diệt ác như thế nào! o(*^▽^*)o

PS: Các bạn đọc donate vàng mỗi ngày chỉ cần donate 1000 vàng là đủ, bảng lượng fan thống kê dựa theo số người donate, bạn đọc tích vàng cũng không dễ, nước nhỏ chảy dài, mỗi ngày donate cho lão La một ít, là lão La đã vô cùng cảm kích rồi! Thanks!
Bạn cần đăng nhập để bình luận