Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 426. XUNG ĐỘT ĐỐI ĐẦU

Chương 426. XUNG ĐỘT ĐỐI ĐẦU


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Gặp hắn ở nhà họ Cẩu, đã coi như là tai nạn của tai nạn rồi.

Mà giờ hắn lại còn xuất hiện ở trong đạo trường Hạ Nguyên Lục Thập Tiên Mệnh nữa!

Hắn chẳng phải khinh thường phong thủy sư sao? Vậy mà cũng tới tìm phong thủy sư làm việc? Hay là hắn đúng thật là có liên quan gì đó đến xác thanh thi trong quần thể núi Nam Sơn kia...

Tư duy chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Đường Đức ghé tai tôi nhỏ giọng nói một câu, tôi cũng chẳng nghe rõ gã nói gì nữa.

Giây tiếp theo, gã liền vội vàng bước lên phía trước.

Rất nhanh, Đường Đức đã đến trước mặt Dương Hưng, cười ha hả nói một câu: “Hưng thiếu gia, cậu đến tìm Dương trường chủ à?”

Câu nói này tôi nghe rất rõ ràng rành rọt!

Tôi không nhịn được mà nheo mắt lại.

Đường Đức, lại gọi Dương Hưng là thiếu gia?!

Trong chớp mắt, trong đầu tôi liền hiện lên một đáp án sống động...

Dương Hưng rất bất mãn liếc tôi một cái, dường như rất không thích tôi dùng ánh mắt này quan sát hắn.

Sau đó hắn lạnh lùng nói với Đường Đức: “Ông nội tôi đâu? Tôi đến liên tục mấy ngày rồi, sao mãi không thấy bóng dang ông ấy đâu? Lần nào người trong đạo trường cũng nói ông ấy ra ngoài rồi.”

“Tôi đúng là không đem thứ ông ấy muốn tới, nhưng ông ấy cũng không thể nào cứ mãi không gặp tôi được chứ!”

“Anh mau đi gọi ông ấy ra đây, sau đó bảo với ông ấy, nếu như ông ấy còn không đến gặp tôi, thì từ sau đừng mong tôi gọi ông ấy là ông nội nữa!”

Đôi ba câu nói đơn giản này, khiến tôi một phát hiểu ra tận mấy chuyện.

Chuyện thứ nhất xác định được chính là, Dương Hưng quả nhiên là cháu nội của Dương Hạ Nguyên!

Sau đó chuyện thứ hai chính là, Dương Hưng đi mua âm thai hóa ngọc... hóa ra là để đưa cho Dương Hạ Nguyên.

Lúc ở nhà họ Cẩu, có một chuyện kỳ thực tôi từng nghĩ đến, nhưng không nói ra.

Chính là thái độ rõ ràng rất khinh thường phong thủy sư của Dương Hưng.

Đây không phải là hắn đơn thuần khinh thường hạ cửu lưu, mà là trực tiếp khinh thường toàn bộ mạch phong thủy sư.

Nhưng hắn lại muốn mua thứ vật phẩm âm tà đẳng cấp như âm thai hóa ngọc, bản thân việc này rất bất thường.

Sự quý báu của âm thai hóa ngọc, cũng bởi vì nó là âm thai đã hình thành chân thân, thứ này không đơn giản chỉ là ngọc nữa.

Dương Hưng rõ ràng không tin phong thủy, thậm chí ghê tởm khinh ghét phong thủy, nhưng hắn lại đích thân vượt nghìn dặm tới mua, đây chính là nguyên nhân của sự bất thường.

Chỉ là lúc đó tôi không tranh luận nhiều với hắn, sau đó lại rời khỏi nhà họ Cẩu, không định giao tiếp thêm với hắn nữa, nên chuyện này tôi cũng chẳng để tâm nhiều.

Câu nói vừa nãy của Dương Hưng, gần như đã nói rõ nguồn cơn với tôi.

Hắn rõ ràng có chuyện phải cầu cạnh Dương Hạ Nguyên, đây chắc cũng là nguyên nhân khiến hắn đi mua âm thai hóa ngọc để nịnh nọt Dương Hạ Nguyên.

Thậm chí hắn biết Dương Hạ Nguyên thích xác chết, nên mới tặng loại xác chết quý báu này!

Bây giờ hắn không đem âm thai hóa ngọc về được, thái độ trông lại cáu kỉnh như thế này, cũng đại biểu cho việc chuyện này đã đến mức nước đến tận chân rồi.

Đồng thời thái độ và giọng điệu của hắn cũng tỏ rõ, hắn kỳ thực cũng chẳng có mấy sự kính nể đối với Dương Hạ Nguyên, thậm chí trong lời nói, còn có chút vẻ uy hiếp.

Giống như là ngày thường, cách làm này đã quá quen thuộc đối với hắn rồi.

Trong chớp mắt, trong đầu tôi đã vụt qua một đống tư duy như thế.

Đồng thời trong lòng tôi còn lờ mờ có chút bức bối nữa là, quan hệ giữa Dương Hưng và Dương Hạ Nguyên, cùng với quan hệ giữa hắn và Cố Nhược Lâm...

Việc này chẳng phải có nghĩa là, Cố Nhược Lâm cũng có quan hệ họ hàng với Dương Hạ Nguyên hay sao?

Trong lúc tôi suy nghĩ, thì Đường Đức đang dùng khuôn mặt cười để đối đáp với Dương Hưng, gã nói: “Hưng thiếu gia, Dương trường chủ còn chưa về mà, lần này xuất hành, việc tương đối rắc rối, ông ấy với Tần lão vẫn đều còn ở trong quần thể núi Nam sơn, không phải ông ấy tránh không gặp cậu, mà ông ấy đúng là chưa về thật.”

“Đây, bọn tôi cũng là từ trong núi ra trước, hôm nay vừa mới về tới đạo trường chưa lâu.” Lời giải thích của Đường Đức, rõ ràng khiến đầu mày Dương Hưng nhíu càng chặt hơn.

Hắn đột nhiên lại nhìn sang tôi, nói: “Tên này, là thế nào?”

Đường Đức nghiêng đầu, đứng cạnh Dương Hưng nói nhỏ một hồi.

Gã làm ra vẻ nói rất nhỏ, nhưng trên thực tế cũng chẳng mấy giấu giém, giống như cố ý để tôi nghe rõ vậy.

Đường Đức chắc chắn không biết quan hệ giữa tôi và Dương Hưng, từ sau khi thoát hiểm ở quần thể núi Nam Sơn xong, gã đều luôn tương đối tôn trọng tôi.

Những lời nói với Dương Hưng, đại thể là, tôi là người Dương Hạ Nguyên mời tới, cũng là một ngôi sao mới trong giới phong thủy, bây giờ xong việc rồi, nên để tôi rời đi trước.

Còn về chuyện xác chết, gã cũng không nói chi tiết mấy, chỉ bảo đơn giản là, do Dương Hạ Nguyên để chúng tôi đem đi.

Lời này cũng khiến tôi thở phào một tiếng, bởi vì tôi đúng thật là không định để Dương Hưng biết nhiều.

Thậm chí bây giờ tôi còn muốn nhanh chóng rời đi, vì tôi không muốn nghĩ nhiều thêm nữa.

Trực giác bảo với tôi, tôi ở lại lâu nữa, thì sợ rằng sẽ có chuyện dùng dằng dây dưa, rồi bởi thế mà khiến tôi lún sâu vào bùn.

Dương Hưng có vẻ nghĩ ngợi.

Hắn đột nhiên sải bước đi về phía tôi.

Rất nhanh đã đến trước mặt tôi.

Về phương diện chiều cao, Dương Hưng cao hơn tôi một khúc, rất có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, hắn ra vẻ của kẻ bề trên, trên mặt toàn là vẻ khinh miệt và coi thường tôi.

“La Thập Lục, ánh mắt mày trốn tránh, rất muốn đi luôn bây giờ, đúng không?”

“Gặp phải tao, khiến mày căng thẳng bất an?” Lời của Dương Hưng không chút khách khí, còn có chút khí thế chèn ép người ta.

Mặt Lưu Văn Tam lập tức biến sắc, sải bước lên trước hai bước.

Tôi giơ tay lên chắn lấy Lưu Văn Tam, ngăn chặn động tác tiếp theo của lão.

Dương Hưng lại càng cười cười một cách khinh miệt: “Ồ, một thằng vớt xác ở sông Dương, mà dám làm gì tao ở đây sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận