Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 717. LẠI TỚI ĐẠO TRƯỜNG HẠ NGUYÊN LỤC THẬP TIÊN MỆNH

Chương 717. LẠI TỚI ĐẠO TRƯỜNG HẠ NGUYÊN LỤC THẬP TIÊN MỆNH


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Có điều Liễu Dục Chú nói Táng ảnh quan sơn chỉ một mình tôi biết sử dụng, điều này không quá chuẩn xác.

Bản Táng ảnh quan sơn trong quyển sách da dê của Kế Nương tôi đã trả lại cho Thẩm Kế, một ngày nào đó, Thẩm Kế nhất định cũng sẽ biết Táng ảnh quan sơn.

Đương nhiên, tôi bây giờ không thể nào Họa thủy Đông dẫn(*), hơn nữa còn không biết Kế Nương và Khâu Xử Đạo ngày đó có quan hệ gì, Táng ảnh quan sơn của tộc Khương lưu truyền ra ngoài, không liên quan gì đến tôi.

Lượng thông tin trong chuyện mà hiện giờ Liễu Dục Chú nói quá lớn, tôi nhất thời còn chưa phản ứng lại.

Điều tôi biết rõ là, gã đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không đồng ý, Táng ảnh quan sơn liền sẽ bị thu về.

Thứ trong đầu tôi, bọn gã sẽ thu về kiểu gì?

Chuyện này nếu nảy sinh xung đột thật, tôi cảm giác sợ rằng phiền phức không nhỏ.

Nhưng nếu đồng ý, thì có thể sử dụng Áp trấn thần chú, thậm chí còn có thể lựa chọn một tờ phù đem đi, điều kiện cũng đủ ưu đãi...

Hít sâu một hơi, tôi cũng chẳng do dự gì cả, trực tiếp liền gật gật đầu.

“Việc này tôi có thể nhận lời, chỉ có điều có một vấn đề, tộc Khương sẽ không giữ tôi lại suốt chứ?” Tôi lại hỏi bổ sung một câu.

“Không, cậu muốn đi đâu có thể đi, có điều có một yêu cầu, nếu như tộc Khương có nhu cầu, hơn nữa trong tình trạng còn chưa có Phong thủy sư có thể giải quyết nhu cầu đó, thì cậu cần giúp tộc Khương ra tay, nói cách khác, tộc Khương và nhà họ Liễu đứng sau lưng cậu, không ai dám động đến cậu.” Giọng của Liễu Dục Chú bình thản, giống như đây chẳng qua là một việc nhỏ nhẹ như không vậy.

Tôi trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi mở miệng nói: “Được!”

Việc này đối với tôi mà nói, quả thực là trăm lợi không một hại.

Trên mặt Liễu Dục Chú lộ ra nụ cười hiếm thấy, gã biểu cảm trịnh trọng chăm chú nhìn tôi mấy giây đồng hồ, rồi quay người về lại trên xe bọn gã. Có điều gần sau cùng, tôi lại cảm giác nụ cười của Liễu Dục Chú rất có ẩn ý.

Chỉ là những gì cần nói gã đều nói rồi, còn có thể có vấn đề gì được?

Tôi lên xe của Phùng Bảo và Phùng Quân, hành trình nửa ngày nhoáng cái đã qua.

Sau khi vào thành phố Trần Thương, mấy lão đạo sĩ nhà họ Liễu liền rời đi trước, chỉ còn lại Liễu Dục Chú và ba người chúng tôi.

Liễu Dục Chú giải thích đơn giản một chút, các sư bá của gã về tộc Khương trước, làm một số sắp xếp, rồi sẽ đưa người qua nhà họ Dương thanh tẩy môn phái.

Tôi hơi nghĩ ngợi xong, cũng biểu thị chúng tôi có thể qua nhà họ Dương một chuyến trước, xem xem Trương Nhĩ đã đến chưa, tôi còn cần nói chuyện với Dương Hưng.

Điều tôi không nói là, nếu tộc Khương đã định thanh tẩy môn phái, Dương Hưng một khi phản kháng, sợ rằng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, hắn không thể nào để mặc tộc Khương thanh tẩy, dù sao hắn cũng là con trai của Dương Thanh Sơn.

Tuy rằng Dương Thanh Sơn nghĩ thoáng, người chết đèn tắt, nhưng tôi dù sao vẫn muốn giúp hắn giữ lại máu mủ.

Hơn nữa, chuyện trên đời này ai mà nói rõ được, nhỡ đâu Dương Thanh Sơn chỉ là nghĩ thoáng việc Dương Hưng kinh qua sự mài dũa của thế tục, chứ không nghĩ thoáng được việc hắn bị tộc Khương thanh tẩy môn phái thì sao? Vậy thì đây sẽ chính là vấn đề lớn, hậu họa lớn!

Tôi trước tiên cho Phùng Bảo sắp xếp tìm một khách sạn ở gần Đạo trường Hạ Nguyên Lục Thập Tiên Mệnh, để Trần mù, Lưu Văn Tam dẫn theo ngao sói trú lại, Phùng Quân ở cạnh bọn lão nghe lệnh bất cứ lúc nào, sau đó bảo Phùng Bảo lái xe đưa tôi và Liễu Dục Chú qua Đạo trường Hạ Nguyên Lục Thập Tiên Mệnh.

Qua chỗ này, không đơn thuần chỉ là bởi trực giác của tôi, Dương Hưng trước đây không đồng ý học thuật Phong thủy, là bởi vì cần giả bộ ăn chơi trác táng mới có thể tiếp tục sống sót dưới tầm mắt của Dương Hạ Nguyên, hắn thuyết minh trọn vẹn cho cái gì gọi là trước mặt người làm người, trước mặt quỷ làm quỷ.

Bây giờ hắn đưa Cố Nhược Lâm về, chắc chắn muốn xua tan linh hồn đồng nhân còn lại trên người Cố Nhược Lâm, đạo trường là lựa chọn duy nhất của hắn, nói không chừng hắn sẽ còn xem qua một số thuật Phong thủy.

Dương Hưng hoàn toàn không ngu dốt như những gì người khác nhìn thấy, lần trước Dương Thanh Sơn bị gọi ra, tôi tận mắt nhìn thấy Dương Hưng thổ lộ nội tâm, bộc lộ ra một mặt chân thực khác.

Khách sạn vốn cách Đạo trường Hạ Nguyên Lục Thập Tiên Mệnh không xa, khi chúng tôi tới bên ngoài Đạo trường, thời gian chỉ mới hơn năm giờ.

Ánh chiều tà hạ xuống phía Tây, mặt trời đỏ thẫm, bên dưới cây cầu đá phía trước đạo trường nước chảy chầm chậm, trước cổng đạo trường đứng canh hai chân sai vặt mặc áo xanh.

Qua cầu đến cổng, ánh mắt hai chân sai vặt đó hướng lên người ba chúng tôi.

Lập tức, thần sắc ánh mắt bọn họ đều vô cùng cảnh giác, một trong hai người nhanh chóng quay người đi vào phía trong.

Tôi và Phùng Bảo đều từng đến đây, cộng thêm thái độ của Dương Hưng với tôi, bọn họ biết tôi là lẽ đương nhiên, kiểu thái độ phản ứng này, càng là bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nếu như bọn họ lập tức lên trước cúi người hành lễ, hỏi chúng tôi tìm ai, thì mới là không bình thường.

Khoảng chừng hai ba phút sau, cổng Đạo trường lại lần nữa bị đẩy mở, bước ra ngoài là Đường Đức người mặc Đường phục.

Gã cười thân thiện, đến trước mặt tôi xong, đưa tay bắt tay với tôi.

“La tiên sinh, không ngờ cậu lại tới Trần Thương, không kịp nghênh đón từ xa, cũng không biết La tiên sinh đến vì việc gì?”

“Đường tiên sinh chúng ta không cần khách khí nữa, anh biết mục đích tôi tới đây, tôi cần gặp Dương Hưng.” Tôi không vòng vo, trực tiếp mở miệng.

Đầu mày Đường Đức hơi nhăn, gã lại cười cười, nói: “La tiên sinh mau người mau miệng, có điều trên đời này, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, La tiên sinh tuổi trẻ tài cao, hồng nhan tri kỷ bên người không ít, hà cớ gì phải vì một người mà nhất định phải gây khó dễ với nhà họ Dương.”

Lời của Đường Đức càng thẳng thừng, chỉ có điều gã lại lý giải sai ý tứ của tôi, Dương Hưng cũng luôn lý giải sai ý tứ của tôi, hắn liên tục cho rằng tôi muốn cướp Cố Nhược Lâm.

“Đường Đức, chúng ta cùng vào quần thể núi Nam Sơn, vào trong bao nhiêu người, ra ngoài bao nhiêu người? Rất nhiều thứ đều bao quát trong bốn chữ ‘Thời vậy, Mệnh vậy’! Nay anh là chủ của Đạo trường này, nhưng nếu anh không nhìn rõ thế cục, thì thời gian sẽ không dài nữa.”

“Dương Hưng nếu không gặp tôi, mạng của hắn cũng sẽ không dài nữa.”

“Tôi không phải tới đây vì đàn bà, mà là tới đây vì mạng của Dương Hưng, hắn đắc tội với người mà hắn không đắc tội nổi, các anh cũng đắc tội với người mà các anh không đắc tội nổi.”

Giọng điệu của tôi đến sau cùng, đã trở nên nặng nề hơn nhiều.

Đầu mày của Đường Đức nhíu chặt, đồng tử co lại thành một chấm nhỏ, vị trí tâm mày đều dồn lại thành một chữ Xuyên.

“La tiên sinh, vẫn mong cậu giải đáp thắc mắc.” Rất nhanh, đầu mày Đường Đức lại giãn ra, thần sắc đều trở nên cung kính hơn không ít.

Tôi đột nhiên nghĩ tới câu nói vừa nãy của Đường Đức, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.

Gã phản ứng rất nhanh, cũng đủ thông minh.

“Giải đáp thắc mắc? Trường chủ, anh quên thiếu gia dặn dò anh thế nào rồi? Thằng La Thập Lục này chỉ đôi ba câu, mà đã khiến anh thay đổi thái độ?” Đúng vào lúc này, cổng Đạo trường lại lần nữa bước ra ngoài một Phong thủy sư, tuổi tác khoảng tầm bốn mươi tuổi, hắn mặc một bộ Đường phục, tướng mặt khắc nghiệt, thần sắc cũng toát ra vài phần chất vấn, không chút khách khí với Đường Đức.

Giây tiếp theo, tên Phong thủy sư đó trực tiếp nhìn sang chúng tôi, lạnh giọng nói: “Cút, nếu không, cho người ném chúng mày xuống sông, để chúng mày bị xối ra khỏi Trần Thương.” Tôi không khỏi nhíu mày lại, vân ngang trên trán Liễu Dục Chú trong nháy mắt cũng hằn sâu hơn không ít.

Phùng Bảo đột nhiên giơ tay lên bóp qua bóp lại nắm đấm, vụt đi lên trước hai bước.

Vốn dĩ chúng tôi đã ở vị trí cổng Đạo trường, Đường Đức ở khoảng cách đủ để bắt tay, tên Phong thủy sư vừa ra ngoài chửi bới kia bèn cách ra ngoài hai bước.

Phùng Bảo trực tiếp liền đứng tới trước mặt tên Phong thủy sư đó, hắn vốn đã cao to, nắm đấm đột nhiên vung một phát ra.

[Giải thích từ dịch giả]

Họa thủy Đông dẫn: Là một từ khởi nguồn từ sự kiện trước chiến tranh thế giới thứ hai, Anh-Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt, tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông), mang nghĩa: dùng thủ đoạn hướng tai họa qua hướng khác, để người khác thay mình hứng tai họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận