Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 419. BÁM ĐUÔI

Chương 419. BÁM ĐUÔI


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Giây phút nhảy xuống, tôi hạ giọng nói một câu: “Ôm chặt tôi!”

Ùm một tiếng vang lên, trong chớp mắt chúng tôi đã chìm vào trong nước, Thẩm Kế ôm chặt lấy eo tôi.

Sau khi xuống nước xong, cô ta gần như ép chặt lên lưng tôi, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng tôi, hai tay cũng đổi thành ôm vòng qua trước ngực tôi.

Dây roi đang quấn chặt lấy thắt lưng tôi đó của cô ta, thì buộc chặt hai chúng tôi lại với nhau!

Động tác này vô cùng ám muội, nhưng tôi lại tuyệt đối không có chút tạp niệm nào trong đầu.

Cực lực nín thở, cố gắng có thể giữ thời gian ở dưới nước lâu thêm một chút.

Biểu hiện những động tác này của Thẩm Kế, rõ ràng là đem mạng sống giao vào trong tay tôi rồi.

Dưới nước rất lạnh, không còn ấm áp như ban nãy nữa, bởi vì long khí và sinh khí ở trong nước đều đã bị hút đi, bản thân nước của dòng sông ngầm này là nước Âm long, sau khi mất đi long khí và sinh khí, thì phần nhiều còn lại chính là âm khí.

Dòng chảy của nước cũng rất xiết, trong nước hoàn toàn không thể nhìn thấy gì, tôi có thể cảm giác được trong nước như có một lực hút vòng xoáy cực lớn.

Tôi chỉ có thể cố hết sức bảo vệ đầu và mặt, để mặc cho dòng chảy hút chúng tôi xuống dưới.

Tối đen và lạnh buốt, cùng với dòng nước chảy xiết, trở thành thứ cảm quan duy nhất.

Cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy dài đằng đẵng.

Không khí trong phổi tiêu hao từng chút một, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nín thở đến cực hạn.

Có điều dòng nước chảy đột nhiên lại không còn xiết như trước nữa.

Một phát cuối cùng, tôi dường như rơi xuống một chỗ hơi tĩnh lặng.

Tôi cố gắng quẫy người, bơi lên phía trên.

Lại là một tiếng nước ào lên, đầu tôi hóa ra đã nổi lên trên mặt nước!

Tôi há miệng thở dốc, nhưng trong tầm mắt vẫn là một màu đen kịt, không nhìn thấy gì.

Phía sau truyền lại tiếng thở hơi có phần gấp gáp của Thẩm Kế, hơi thở đó phả lên tai tôi, tê tê ngứa ngứa.

“Đây... là sông ngầm dưới lòng đất? Chúng ta đang ở dưới lòng đất?” Giọng của Thẩm Kế hơi có chút bất an.

Tôi hơi hồi phục lại chút ít, giữ cho thân người tiếp tục nổi trên mặt nước, trước tiên trả lời Thẩm Kế một câu: “Đúng!”, tiếp đấy lại gọi một tiếng chú Văn Tam. Bên cạnh không có tiếng trả lời.

Thẩm Kế buông tay ra, tôi cảm giác cô ta đang tháo dây roi.

Tôi lập tức liền nói một câu: “Đừng tháo ra, chỗ này không biết có còn nguy hiểm gì khác không, muốn ra ngoài vẫn còn rất khó khăn, cũng gần như không thể nhìn thấy gì, nhỡ mà lạc nhau ra là phiền phức lớn đấy.” Động tác của Thẩm Kế lúc này mới dừng lại.

Có điều lúc cô ta lại lần nữa ôm lấy tôi, rõ ràng là sống sượng cứng đờ hơn không ít.

Tôi lại gọi một tiếng chú Văn Tam, đồng thời cũng gọi chú Trần và Âm tiên sinh.

Giọng của Thẩm Kế cũng bắt đầu trở nên bất an, gọi sư tôn.

Chỗ này lẽ ra không lớn lắm, tiếng gọi của chúng tôi cũng đã hình thành hồi âm.

Bọn họ không theo tới đây?

Khả năng bơi lội của Lưu Văn Tam giỏi hơn tôi nhiều, không đến mức vào trong nước rồi mà còn có chuyện, đặc biệt là còn Trần mù đi cùng, theo lý mà nói cơ hội sống của tướng quẻ này là của Trần mù, nên lão không thể nào xảy ra vấn đề gì được.

Thời gian phải trôi qua tận mấy phút sau, đột nhiên mặt nước lại lần nữa rung động, tiếp đấy bên cạnh vọng lại tiếng ào ào, và còn cả tiếng thở dốc.

Tôi một phát liền nhận ra, đây là tiếng của Lưu Văn Tam.

Đồng thời tiếng động tương đối hỗn tạp, trong đó còn lẫn với tiếng ho lẹc khẹc của Trần mù, còn có người gọi một tiếng La Thập Lục.

Đây chẳng phải chính là tiếng của Âm tiên sinh đó sao?!

Chưa đợi tôi trả lời, Thẩm Kế đã vui mừng gọi một tiếng sư tôn.

Ba người bọn họ đều ở chỗ không xa bên cạnh, tôi cũng vội vàng trả lời một câu.

Lập tức trả lời tôi, là tiếng sủa của ngao sói, tiếp đấy mới là tiếng đáp của Trần mù và Lưu Văn Tam.

Lập tức tôi thở phào một hơi, trong lòng cũng như dỡ được một tảng đá lớn.

Cái giọng vẫn còn vương nỗi sợ của Lưu Văn Tam vọng lại.

“Thập Lục mày đúng là bói chuẩn luôn... Bọn chú vừa mới xuống xong, thì núi chắc là lở toàn tập, cái đầm nước này bị bịt chết luôn rồi.”

“Sông ngầm dưới đất chắc chắn có lối ra, lên trước đi, đừng ở lại đây quá lâu.”

Tôi trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Long khí tiêu tan, sông ngầm dưới đất bình lặng lại, hoặc giả trên bề mặt không còn lối ra nữa.”

Lời này không phải là tôi nói dọa, bản thân thượng lưu sông ngầm là do long khí dồn xuống mà thành, bây giờ chỉ còn lại âm khí, con sông ngầm này sẽ không còn hoạt động một cách bất thường nữa, nước sẽ cứ luôn ở dưới mặt đất.

“Không có lối ra? Thế chẳng phải là phí công à?” Giọng Lưu Văn Tam có chút khó nghe.

Nhưng Âm tiên sinh lại mở miệng nói: “Xe đến trước núi ắt có đường, nếu tướng quẻ có cơ hội sống, chúng ta đã vào trong nước, tránh được núi lở, thì chắc chắn sẽ không chết ở đây.” Lời nói của ông ta chắc nịch hơn nhiều, rồi lại tiếp tục nói một câu: “Nghe La Thập Lục đi.”

Tư duy của tôi cũng không dừng lại, liên tục suy nghĩ xem cơ hội sống tiếp theo sẽ ở chỗ nào.

Tướng quẻ tôi đã hoàn toàn phân tích ra rồi, vào nước là cơ hội sống, sau đoạn này thì là Trần mù lấy rượu đãi khách, không có thêm chi tiết khác.

Muốn ra ngoài được, thì chỉ có thể toàn bộ dựa vào bản thân.

Dòng nước vẫn lặng lẽ chảy về phía trước, vẫn hơi có chút nhanh, và vẫn đang tiếp tục chậm dần lại.

“Cháu biết lối ra ở đâu rồi!” Đột nhiên, tôi liền nghĩ tới một chỗ, không nhịn được khiến giọng nói cũng trở nên hưng phấn.

Lưu Văn Tam lập tức hỏi tôi, lối ra ở chỗ nào?

Tôi trầm giọng trả lời: “phía dưới khu mồ mả ở Thạch sơn có một cái hang, cái hang đó thông tới con sông ngầm này, chỗ đó là chỗ Tử long của toàn bộ bố cục phong thủy này, chắc chắn cũng chính là đầu mút của con sông ngầm này. Đến chỗ đó, là có thể ra ngoài!”

Nói rồi, tôi không chút do dự mà bơi về phía trước.

Tuy rằng tầm nhìn hoàn toàn tối đen, không tránh được cảm giác áp lực và sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn nữa vẫn là khát vọng sống.

Phía sau tiếng động không dứt, mấy người Lưu Văn Tam cũng bơi sát theo sau.

Tôi cứ có cảm giác ở trong nước có thứ gì đó, tận mấy lần va lên người tôi.

Cái cảm giác cứng đờ lạnh buốt đó, trực giác bảo với tôi khả năng là xác chết....

Cũng may là những xác chết này, không hề xác biến...

Cũng chẳng biết bơi mất bao lâu, thứ cảm giác đen tối và trống vắng đó đúng là quá mạnh, không ngừng ăn mòn nội tâm.

Mà phía trước dường như mãi không thấy tận cùng vậy, khiến người ta càng bức bối khó chịu.

Tôi đã bắt đầu có chút dần kiệt sức, hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ, mới có thể trụ được tiếp.

Thẩm Kế đang ôm lấy tôi cũng không ngừng làm nhẹ người, tôi có thể cảm giác được động tác nhỏ này của cô ta, đang giúp giảm áp lực cho tôi.

Bất thình lình, tôi đột nhiên cảm thấy nước càng trở nên lạnh hơn một chút.

Là bởi vì long khí hoàn toàn bị hút sạch gây ra ảo giác cho tôi sao?

Tôi vừa mới nghĩ thế, thì Lư Văn Tam cũng đột ngột mất tự nhiên nói một câu: “Thập Lục, nước lại lạnh hơn rồi... Lạnh rất bất thường.”

Vị trí phía sau, đột ngột tỏa ra một luồng sáng xanh đen...

Ở cái nơi hoàn toàn tối đen thế này, chỉ cần là một chút nguồn sáng yếu ớt, cũng đều rất đáng quý.

Nhưng đối với tôi mà nói, thứ ánh sáng này lại khiến lòng người ta lạnh ngắt.

Bởi vì giây phút tôi ngoảnh đầu qua, liền nhìn thấy ở chỗ cách ra ngoài khoảng chừng hơn mười mét, có một khuôn mặt ánh lên thứ ánh sáng màu xanh đen...

Hắn lộ ra một cái đầu nổi trên mặt nước, đôi mắt u ám nhìn chúng tôi.

Đây chẳng phải là con trai cả của Dương Hạ Nguyên, cái xác thanh thi bị trấn đó sao?!

Chắc chắn là lúc núi lở, cũng làm rớt la bàn trên đỉnh đầu hắn, hắn mới theo chúng tôi cùng xuống dưới đầm nước!

Không chỉ là tôi phát hiện ra hắn, Lưu Văn Tam, Trần mù, Âm tiên sinh và cả Thẩm Kế, cũng đều phát hiện ra rồi.

Cái đầu to đùng của ngao sói nổi trên mặt nước, phát ra một tiếng ư ử.

Ở dưới nước thế này... Chúng tôi làm sao mà đấu lại hắn được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận