Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 420. THOÁT HIỂM

Chương 420. THOÁT HIỂM


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Hai người Dương Hạ Nguyên và Âm tiên sinh ở trên bờ đều phải dùng toàn lực đối phó, vẫn là nhờ tôi mở quan quách của Huyền Quan đoạn sinh khí nên bọn họ mới có cơ hội trấn xác thanh thi.

Ở dưới nước tuy rằng không có sinh khí nâng đỡ, nhưng trong nước đều toàn là âm khí, cũng là sân nhà của xác sát...

Đánh nhau ở đây, thì sợ rằng đúng thật là thập tử không sinh.

Tay của tôi mò lấy gậy khóc tang.

Thẩm Kế cũng rời khỏi người tôi.

Trảm quỷ đao của Lưu Văn Tam cũng ra khỏi mặt nước.

Bao gồm Âm tiên sinh, Trần mù, thậm chí là cả ngao sói cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Mấy người đi trước.” Âm tiên sinh đột nhiên nói.

Đây đã chẳng phải là lần đầu tiên, Âm tiên sinh muốn bảo vệ tôi trước rồi.

Có thể tưởng tượng được, mức độ coi trọng của ông ta đối với tôi, cùng với việc núi Kế Nương thiếu tôi là không thể được.

Thế nhưng đúng vào lúc này, cái xác thanh thi đó lại đột nhiên từ từ chìm xuống dưới nước, rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Nhưng cảm giác lạnh buốt trong nước vẫn không hề tiêu tan, điều này đại biểu cho việc xác thanh thi vẫn ở gần đây, nhưng hắn không dự định động thủ?

Tôi vừa nghĩ nghư thế xong, thì Lưu Văn Tam bất chợt mất tự nhiên nói một câu: “Nó hình như không định động thủ, cũng không định ngăn chúng ta... Cái xác thanh thi này, không phải là muốn ra ngoài đấy chứ?” Lời này của lão, lại khiến tôi rùng mình.

Đầu mày của Âm tiên sinh cũng nhíu chặt, ông ta im lặng một lát, rồi nói một câu: “Chắc là muốn ra ngoài, nó còn một hơi thở chưa trút, không biết là chấp niệm thứ gì.”

“Có điều, nó đã thành xác thanh thi, chú pháp đang dùng cũng từ chính phái đều thành âm tà độc chú, cho dù là thân ở trong bố cục phong thủy, nó cũng không dùng được thuật phong thủy, những thứ này, đối với nó mà nói đều thành số không rồi.”

Chúng tôi ở yên tại chỗ đợi bảy tám phút, xác thanh thi không xuất hiện nữa.

Muốn động thủ thì đã động thủ từ lâu rồi, đã có thể xác định, hắn chỉ muốn theo chúng tôi ra ngoài thôi...

Lại tiếp tục bơi về phía trước, lúc này áp lực dưới nước dường như đã nhỏ hơn không ít, giống như có thứ gì đó ở dưới nước đang đẩy chúng tôi vậy.

Chẳng cần phải nghĩ nhiều, cũng có thể biết được, e rằng chính là cái xác thanh thi kia.

Vốn sắp kiệt sức, mà giờ ngược lại có được cơ hội hồi phục.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc màu đen xung quanh đã sắp khiến người ta cảm thấy tê dại, thì đột nhiên bên tai lại nghe thấy một tiếng ho.

Cái âm thanh bất thình lình ấy, khiến người ta nổi một lớp da gà dày đặc.

Đồng thời, trên mặt nước hơi hơi có một tia sáng mờ.

Tia sáng mờ này đến từ một cửa hang ở góc chéo bên trên.

Còn cái tiếng ho kia, thì đến từ một con cóc ở bên rìa miệng hang.

Con cóc da màu xanh đen, cùng với cái mồm phồng lên phồng xuống không ngừng...

Mức độ yếu ớt của tia sáng, nếu như ở trong đêm tối thông thường, căn bản không thể phát hiện được.

Cũng là do chúng tôi ở trong sông ngầm này quá lâu, vậy nên trông mới rõ ràng như vậy.

Lòng tôi mừng rơn, giơ tay chỉ vào cái miệng hang đó, nói một câu: “Đến rồi!”

Con cóc ấy lại quay người bò lên trên, rồi biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

Thẩm Kế từ bên rìa sông ngầm trèo lên trên, cô ta rất nhanh đã lên trên chỗ miệng hang nhỏ hẹp kia, sau khi chui vào trong, cô ta bèn ném cái roi xuống.

Cùng lúc này, Lưu Văn Tam cũng cởi cuộn thừng lão luôn đem theo người ra, ném thẳng lên trên.

“Thẩm cô nương, dùng dây thừng, bao nhiêu người thế này, đừng có làm đứt cái roi của cô đi.”

Trong giọng nói của Lưu Văn Tam có vẻ mừng rỡ không sao kìm nén được.

Chúng tôi lần lượt trèo lên trên, chui vào trong cái hang, rồi lại tiếp tục bò lên trên lối ra.

Cái hang này quá nhỏ, căn bản không thể cho phép người ta đợi được, không bò lên trên, thì người ở dưới không lên được.

Mọi người đều đã rất mệt mỏi, bò lên trên, cũng mất hẳn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới chui ra khỏi hang.

Rời khỏi chỗ dưới lòng đất chật hẹp đó, từng cơn gió núi thổi lên người, tôi thở mạnh từng đợt, cảm giác cả người đều như được sống lại vậy.

Cả đoàn chúng tôi, đều vô cùng thảm hại.

Ngao sói thì chạy ra ngoài mấy mét, điên cuồng rũ lông.

Tôi cũng muốn học nó rũ mấy phát, chứ không người ướt quá...

Vốn đã bơi dưới sông ngầm lạnh giá thời gian dài như vậy, lại bò trườn trong lòng hang ẩm ướt hơn nửa giờ đồng hồ, không những cơ thể mệt mỏi cực độ, toàn thân đều là nước, bị gió đêm thổi một phát, phải nói là lạnh thôi rồi, tôi không nhịn được mà răng hơi có chút va vào nhau cầm cập!

Lại một tiếng ho bất thình lình vang lên.

Tôi rùng mình định thần lại, mới nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào, cũng chẳng biết là từ chỗ nào, cái con cóc có lớp da màu xanh đen ấy, đã nhảy lên trên đỉnh đầu ngao sói.

Mà ngao sói lại cũng chẳng giãy giụa, càng không có động tác định hất bỏ hay cắn nó, mà ngược lại đang vẫy vẫy đuôi.

Vật cực thông linh, nếu như nhắc tới nhân quả, thì vẫn là con cóc này nhắc cho chúng tôi cơ hội sống.

Trước đây tôi nghe lời Trần mù đi tìm con cóc này, nên mới phát hiện sông ngầm ở bên dưới cái hang kia, biết trước cửa sinh có vấn đề.

Vừa nãy mấy người chúng tôi nhảy xuống dưới nước, liên tục men theo dòng sông ngầm bơi về phía trước, cuối cùng cũng là nghe thấy tiếng ho của nó, chúng tôi mới lập tức phát hiện ra cửa hang, nếu không mọi người ở mãi trong dòng sông ngầm tối đen đều đã tê dại hết rồi, đúng thật là có thể bỏ qua chút ánh sáng mờ yếu ớt chỗ cái cửa hang đó.

Ngao sói đương nhiên cũng sẽ không lấy oán trả ơn.

Chân trời đã có một vệt trắng, giờ này chắc đã sắp đến lúc trời sáng rồi.

Điện thoại, đồng hồ đeo tay trên người toàn bộ đều bị ngâm ướt hết, căn bản cũng chẳng xem thời gian được.

Trong lòng tôi cũng hoảng.

Mấy quyển sách trên người tôi lẽ nào cũng ướt hết rồi, nếu như làm hỏng mấy món bảo vật này, haizz! Nếu thế thì thật là...

Vội vàng đi lên trên núi, mấy người khác cũng đi theo sau tôi.

Rất nhanh chúng tôi đã xuống khỏi Thạch Sơn, mới phát hiện hai người Khương Manh và Khương Yển đang nấu cơm sáng ở trong trại.

Chúng tôi xuống núi, cũng thu hút sự chú ý của hai người họ, cả hai đều vui mừng nhìn sang chúng tôi.

Kết quả phát hiện chỉ có mấy người chúng tôi, vẻ mặt bọn họ đều trở nên ngạc nhiên, hỏi chúng tôi đã phát sinh chuyện gì? Những người khác đâu?

Tôi im lặng một lát, rồi mới trả lời trong núi có biến cố lớn, sợ là bọn họ lành ít dữ nhiều, chúng tôi cũng thập tử nhất sinh mới thoát ra được, vẫn chưa biết tình trạng của những người khác thế nào.

Lúc đó Khương Manh đã sợ hết hồn, Khương Yển cũng nhíu chặt đầu mày.

Nhưng hắn biểu hiện cũng trấn tĩnh hơn nhiều, nói chúng tôi nhanh vào trong lều thay quần áo, đừng để bị ốm.

Lúc này tôi cũng chẳng để ý được nhiều, vội vàng vào trong lều.

Mấy người Âm tiên sinh cũng đều vào lều cả.

Trên đường đi chúng tôi đều đem theo một số quần áo để thay, phải nói là những thứ này đều do Dương Hạ Nguyên chuẩn bị sẵn cả.

Sau khi thay quần áo sạch xong, bốn quyển sách đều được lấy ra, trong đó bao gồm cả Táng ảnh chi pháp.

May là lúc trước tôi vì để đề phòng bất trắc, nên luôn dùng một lớp giấy nến bọc mấy quyển sách này, bên ngoài còn bao một lớp túi nilon, nên ngâm một thời gian dài như vậy, cũng chỉ có một lượng nước nhỏ thấm qua chỗ khe hở của túi nilon và giấy nến, thấm vào trong sách, may là mấy quyển sách này cũng chỉ bị thấm một ít vệt nước, chữ viết đều không có vấn đề gì, Táng ảnh chi pháp thì được lớp vỏ da dê bảo vệ, nên chẳng dính chút nước nào.

Tôi vội ra khỏi lều, chạy đến bên đống lửa, cẩn thận mở sách ra hong khô.

Khương Manh thì ở bên kia, chẳng biết đang nói gì với Khương Yển.

Lưu Văn Tam, Trần mù, Âm tiên sinh cũng đã thay quần áo đi ra.

Khương Manh qua xới cơm cho chúng tôi, Khương Yển thì nói phải vào trong núi xem tình hình.

Tôi lập tức liền ngăn Khương Yển lại, bảo hắn không được đi.

Sắc mặt Khương Yển vô cùng bất thường, cuối cùng hắn mới cắn răng nói một câu: “Dương Hạ Nguyên không thể nào không thoát ra ngoài được, lão ta mà ra không ngoài được, thì đây là chuyện lớn, chúng ta đều gặp phiền phức lớn.”

Lúc này, Âm tiên sinh đột nhiên nói một câu: “Lão ta rốt cục là người như thế nào? Có quan hệ gì với người tộc Khương các anh? Ngoài ra, đạo sĩ chính phái nhà họ Liễu, chắc cũng có quan hệ với các anh đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận