Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 287. NGƯỜI NHIỀU CHUYỆN, QUỶ CHẮN ĐƯỜNG

Chương 287. NGƯỜI NHIỀU CHUYỆN, QUỶ CHẮN ĐƯỜNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

PS: Mình không hoan nghênh bạn có nick Facebook Phan Anh Dũng đọc bản dịch của mình dưới mọi hình thức!

.....!!!....

Ánh trăng rót từ trên xuống dưới, đá nham thạch quanh năm bị phong hóa trông vô cùng trơn nhẵn, đến lối mòn có thể lên núi cũng chẳng có. Tuyết càng lên cao càng nhiều, dường như là thông thẳng lên đến tận trên đỉnh núi, liền thành một đường với bầu trời đêm. Tôi lấy Định la bàn ra, cúi đầu xác định phương vị.

Kim chỉ của la bàn quay không ngừng, phát ra âm thanh khe khẽ.

Kim xoay, đại biểu chỗ này có ác âm xen vào, khí oán hận không tan! Vừa hay có nghĩa trang ở đây, phản ứng của la bàn cũng chẳng có gì là lạ.

Chỉ có điều rất nhanh, kim xoay đã biến thành kim đường, kim đường không quy về vạch giữa, lắc lư bất định.

Tôi chằm chằm nhìn kim chỉ, nó lại từ từ chuyển động đến vị trí Tốn, có điều giây tiếp theo, nó lại thành bộ dạng kim xoay, không ngừng xoay qua xoay lại. Vô thức bước về hướng bên kia, đi ra ngoài mấy chục mét, nền đá phía trước trở nên càng trơn nhẵn hơn, độ dốc cũng lớn hơn không ít.

Kim chỉ không còn là kim xoay nữa, mà hoàn toàn thành kim đường, chỉ là đang nhảy nhót giữa các vị trí Tốn Tỵ Bính.

Tôi cứ đi về phía trước, cuối cùng vị trí mà kim đường ổn định nhất, ngược lại là tới vị trí Tỵ.

Ngẩng đầu lên nhìn vách đá phía trên, vị trí chỗ tầm hơn hai mươi mét bên ngoài, lớp tuyết trở nên dày hơn, ánh trăng chiếu rọi lên trên, phản chiếu ra thứ ánh sáng màu trắng.

“Ông từng lên trên chưa?” Tôi hít sâu một hơi, hướng về phía Mã Bảo Nghĩa, hỏi.

Trong đáy mắt, Mã Bảo Nghĩa có vài phần suy tư, sau đó nói: “Tôi chưa từng lên trên, năm đó chỉ đến chỗ này, Trương Cửu Quái bảo với tôi, ở đây đợi ông ta, nếu ông ta có thể sống sót mà ra ngoài, thì tôi có thể lại vào trong núi này.”

“Nếu như ông ta không ra được, thì đại biểu là đã chết rồi, bảo tôi đợi vài chục năm, sau đó tìm cậu.”

Mã Bảo Nghĩa lại chỉ về hướng nghĩa trang, nói: “Trước kia ở đây không có nghĩa trang, là mấy chục năm nay tôi xây để chuẩn bị.”

Nhịp tim tôi đập nhanh thêm mấy phần, không hỏi thêm gì khác nữa.

Nheo mắt lại, ánh mắt vẫn hướng về vị trí chỗ lớp tuyết đột nhiên trở nên dày hơn kia.

Nhìn lướt qua, bên trên nền đá này đích thực không có đường, nhưng kim đường chỉ vào vị trí Tốn Tỵ Bính, là đại biểu cho việc có cổ bản cổ khí.

Ở phương vị này ánh trăng vừa vặn rớt xuống, tới vị trí chỗ lớp tuyết đó, thì rò ra một luồng sinh khí.

Đây không phải là trùng hợp gì cả, cách nói phong thủy vốn là có thiên tướng địa lý.

Chỗ lớp tuyết đó, chắc chắn có vấn đề!

Nếu Trương Cửu Quái có thể lên núi, thì đường đi chắc chắn là sẽ ở gần đây, chỉ có điều Mã Bảo Nghĩa không đi tìm, mà kiên trì tuân theo lời dặn và tướng quẻ.

Nếu không, y đã tìm ra từ sớm rồi.

Chỉ có điều nghĩ lại một chút, quẻ bói của Trương Cửu Quái chuẩn xác như vậy, mà Mã Bảo Nghĩa cũng muốn chắc chắn không sai sót, chứ không cũng đã chẳng đợi ở đây bao nhiêu năm như thế.

Mặt khác cũng đã nói lên được sự nguy hiểm bên trong Âm dương trạch sau khi tìm ra đường lên núi, Trương Nhĩ trước đây cũng đã từng nhắc đến.

Trong lúc suy nghĩ, tôi thăm dò leo lên trên vách đá, độ dốc ở đây vẫn không quá lớn, tôi có thể leo lên được!

“Tôi lên trên xem xem, ông ở đây đợi tôi.” Tôi hít sâu một hơi, dặn Mã Bảo Nghĩa một câu.

Khoảng cách hơn hai mươi mét, cũng chỉ mấy mấy phút, là tôi đã leo lên tới trước lớp tuyết.

Tôi chằm chằm nhìn lớp tuyết, một tay cất la bàn đi, rồi lấy cái búa từ chỗ thắt lưng ra, đập mạnh một phát lên trên lớp tuyết!

Bông tuyết lạnh buốt bắn lên trên mặt, lạnh đến mức khiến tôi rùng mình.

Không hề có chuyện đập xuyên lớp tuyết như tưởng tượng của tôi, mà là đập lên trên nền đá, rồi ngược lại là đập ra một cái lỗ rỗng đen xì!

Ánh trăng lạnh lẽo, cái lỗ rỗng ấy lớn tầm bằng đầu người.

Đương nhiên, lớp tuyết bị đập ra mảng còn lớn hơn, đây là một đường hành lang?

Hay là một bậc thang có thể đi lên núi, chỉ là quanh năm bị tuyết bao phủ lên?

Trong lúc suy nghĩ, tôi vội cất cái búa sắt và Định la bàn đi, mò điện thoại ra mở đèn pin lên.

Thời điểm này, tôi cũng chẳng kịp gọi Mã Bảo Nghĩa lên xem nữa, nỗi hiếu kỳ trong lòng hoàn toàn chi phối hành động của tôi.

Luồng ánh sáng trắng đột ngột chiếu rọi vào trong cái lỗ tuyết rỗng.

Giây tiếp theo, thứ mà tôi nhìn thấy, lại khiến đầu óc tôi ong lên một tiếng, ba hồn suýt nữa thì mất toi bảy phách.

Da đầu như bung ra, lông tóc toàn thân đều dựng ngược cả lên!

Một khuôn mặt trắng bệch, đang ở phía sau cái lỗ tuyết, trân trối nhìn tôi.

Tóc lão khô queo, xương gò má cao vút, nước da khô quá mức đến nứt nẻ, một đôi mắt hơi có chút lõm vào, đang bốn mắt nhìn nhau với tôi.

Tôi chỉ là định đập vỡ lớp tuyết ra để nhìn xem bên trong có phải có đường không...

Làm gì ngờ được, phía sau đấy lại còn có một khuôn mặt?

Đây sao có thể là người được?!

Mép lão ta đột nhiên giật giật, một phát túm lấy cổ tay tôi.

Tôi cảm giác giống như là bị một gọng kìm sắt kẹp chặt lại vậy, một cơn đau buốt truyền tới, động thời một luồng lực mạnh, lôi tôi vào phía trong!

Sau cảm giác kinh hãi, tôi cũng phản ứng lại trong chớp mắt, rụt mạnh tay ra phía sau!

Điện thoại cạch một cái rơi thẳng vào bên trong cái lỗ.

Rắc rắc mấy tiếng vang lên, lớp tuyết trên đầu hóa ra lại đổ sụp về phía trên đầu tôi.

Rầm một tiếng, lớp tuyết đập thẳng lên trên đầu tôi.

Tôi hét lên một tiếng thảm thiết, cả người lẫn với tuyết, lăn xuống phía dưới!

Thân người không biết va đập mấy lần lên vách đá, đau đớn vô cùng, đầu óc cũng thất điên bát đảo...

Cuối cùng bả vai được một đôi tay vững vàng đỡ lấy, cái khuôn mặt dài ngoằng của Mã Bảo Nghĩa từ trên nhìn xuống tôi một cái.

Tiếp đấy y lại ngẩng đầu lên nhìn vách đá phía trên.

Tôi hự lên hai tiếng, khó khăn cử động thân thể mấy cái, miễn cưỡng bò dậy, quỳ sấp bên cạnh vách đá.

Trong mắt Mã Bảo Nghĩa có chút khao khát không sao đè nén nổi, y cũng chẳng có biểu cảm gì là sợ hãi cả.

Tôi lúc này tim lại đập rất mạnh, cứ liên tục thình thịch lên đến tận cổ, đã gần nhảy cả ra ngoài rồi.

Lớp tuyết rơi sụp xuống xong, có thể nhìn rõ đó đích thực là một con đường.

Lối vào đại khái cao tầm nửa mét, dốc lên hướng vào trong, con đường này có thể lên núi!

Nhưng cái người canh ở đầu đường lại khiến tôi không rét mà run...

Suýt nữa thì tôi đã bị lôi vào bên trong rồi...

“La Thập Lục, cậu làm rất tốt, con đường mà cậu tìm ra, tôi có thể vào trong rồi.” Mã Bảo Nghĩa đột nhiên cười lên, lời nói rõ ràng cũng lộ ra đôi chút tham lam.

Trên trán tôi lành lạnh buôn buốt, cũng chẳng biết là mồ hôi hay là tuyết tan nữa, khó khăn nói một câu: “Chỗ đầu đường có thứ đứng chặn, muốn vào trong không dễ dàng thế đâu.”

Mã Bảo Nghĩa lại lắc lắc đầu nói: “Trong mộ Kế Nương chắc chắn sẽ có thứ canh phòng, nếu không Trương Cửu Quái đã chẳng đến mức không ra được.”

“Nhưng trên đời này chết sớm nhất chính là người nhiều chuyện, quỷ chắn đường.”

“Đợi trời sáng là chúng ta lên núi.” Nói rồi, Mã Bảo Nghĩa dìu tôi dậy.

Tôi kỳ thực hơi thở phào một chút, còn tưởng Mã Bảo Nghĩa không nén nổi sự tham lam, trực tiếp đi lên luôn, còn may y cũng vẫn đợi trời sáng.

Chỉ có điều trong lòng tôi đã có sự ám ảnh...

Trương Cửu Quái cũng chết ở trong rồi, chắc chắn không đơn giản như thế. Mã Bảo Nghĩa kể cả là đã chuẩn bị mấy chục năm, tôi cũng phải có đủ sự cẩn thận mới được.

Về đến trong nghĩa trang, lúc đi xuyên qua sảnh trước, trong lòng tôi vẫn còn có chút phát sợ.

Quan tài quá nhiều, nhiều đến mức rợn người, có cái còn bị mở ra, bên trong rõ ràng cũng có xác chết nằm đó.

Mãi cho đến lúc vào phòng lên giường nằm, tôi mới hơi hơi thả lỏng đôi chút, có điều huyệt thái dương vẫn cứ giật giật không ngừng.

Đầu óc hơi tỉnh táo lại một chút, nhớ lại lời nói ban nãy của Mã Bảo Nghĩa.

Ba chữ mà y tiết lộ ra là, mộ Kế Nương?!

Kế Nương trong Kế Nương cưới chồng, đây lại còn là núi Kế Nương! Âm dương trạch ở trong núi Vô Thổ, chính là của bà ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận