Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 301. OÁN XÁC CHẾT

Chương 301. OÁN XÁC CHẾT


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Xưởng trưởng Châu nói xong, tim tôi như thắt lại một cái.

Lập tức trả lời rằng nếu như khó sinh, thì chắc chắn phải tìm bệnh viện.

Tôi là bà đỡ âm linh, chứ không phải là bà đỡ đẻ.

Huống hồ bà đỡ âm linh cũng có kiêng kỵ, không được đỡ đẻ cho người sống, nếu không âm khí sẽ xung đột với hồn phách của đứa bé, dẫn đến việc đứa bé ra đời là sẽ chết.

Giây tiếp theo, đầu bên kia điện thoại lại đột ngột yên lặng.

Giọng nói của xưởng trưởng Châu vô cùng mất tự nhiên, nói một câu: “La âm bà... Cậu vẫn cứ đến xem xem đi.”

“Người vừa nãy không thở được... mất rồi...”

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, im lặng một lát, rồi bảo xưởng trưởng Châu đưa địa chỉ cho tôi.

Cúp điện thoại xong, tôi cũng nhận được tin nhắn địa chỉ.

Lưu Văn Tam hỏi tôi làm sao thế? Hà Thái Nhi cũng lộ vẻ nghi hoặc.

Tôi đem chuyện trong điện thoại ra kể sơ một lượt, Trần mù bảo tôi cứ làm việc chính của tôi đi.

Lưu Văn Tam trầm ngâm một chút, cũng nói có tiền chắc chắn là phải kiếm, không thể cứ ngồi ăn không mãi được.

Sau này còn chưa biết có bao nhiêu việc phải dùng đến tiền kia kìa.

Lão cũng dặn dò tôi, xưởng trưởng Châu nếu như muốn đưa món tiền vớt xác kia, thì lão không nhận nữa.

Bản thân việc vớt xác lần thứ ba, cũng do nguyên nhân hai lần trước không vớt lên được, lão từng cầm tiền một lần rồi, nên không cầm lần thứ hai nữa.

Còn về việc tôi đỡ âm linh thì đáng thu tiền, việc này không cần khách khí.

Ở cổng nhà họ Phùng, chúng tôi liền chia nhau đi riêng.

Tôi gọi xe, một mình đi qua địa chỉ mà xưởng trưởng Châu đưa.

Ngồi trên ghế lái phụ của xe taxi, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ vun vún lao qua, nội tâm tôi có một thứ cảm xúc không miêu tả được.

Từ thôn Tiểu Liễu đi ra ngoài, quen biết với Lưu Văn Tam.

Về lại thôn Tiểu Liễu, rồi đến lúc lại rời đi, phát sinh bao nhiêu chuyện như thế, thoáng cái đã ba bốn tháng trôi qua rồi.

Lần này còn là lần đầu tiên tôi tách rời khỏi Trần mù và Lưu Văn Tam, một mình đi xử lý việc đỡ âm linh.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, tôi đã tới địa chỉ mà xưởng trưởng Châu nói.

Chỗ này là một thôn trong nội thành của thành phố Nội Dương.

Căn nhà cũ sát đường, trên tường in một chữ Dỡ đỏ chót.

Bức tường màu trắng sớm đã trở nên bẩn thỉu, ô uế không tả.

Bên đường trồng không ít cây ngô đồng, đầu đường còn có một số hàng quán, bán các loại đồ ăn như bánh rán, bánh hấp...

Tôi gọi cho xưởng trưởng Châu một cuộc điện thoại.

Cũng chỉ thời gian vài phút, thân hình béo ú của xưởng trưởng Châu đã chen ra khỏi con phố đông đúc người.

“La âm bà!” Xưởng trưởng Châu chen đến trước mặt tôi, trên khuôn mặt tròn quay toàn vẻ vui mừng.

Những người khác nhà họ Phùng đều gọi tôi là tiên sinh, cũng chỉ còn lại xưởng trưởng Châu tiếp xúc với tôi từ sớm, cách gọi chưa từng thay đổi.

Tôi gật gật đầu, bảo gã kể trước tình hình với tôi một chút.

Xưởng trưởng Châu vừa dẫn tôi vào trong, vừa thở dài một tiếng nói: “Đây cũng là tạo nghiệp, người họ hàng xa này của tôi, cũng coi như là họ hàng bên đằng nhà vợ tôi, thuộc loại anh em con chú con bác ruột.”

“Anh ấy hồi trẻ từng xảy ra chuyện, từng vào khám ngồi, sau khi ra ngoài vợ dắt theo con chạy mất rồi, sau đó anh ấy lại kết hôn, vợ hai dắt theo một đứa con gái, cũng là con riêng của vợ.”

“Giai đoạn trước, nhà anh ấy phát hiện con gái béo lên, ban đầu cũng chẳng để ý, sau đó bụng ngày càng lớn, mới hoảng hồn, đưa đi viện kiểm tra, kết quả là có bầu rồi á!”

“Chuyện này trong nhà liền rùm beng hết lên, con bé vẫn còn đang đi học cơ mà, tuổi cũng không lớn, kết quả là bụng ễnh ra.”

“Anh ấy thấy mất mặt, một là bắt con bé thôi học ở nhà, hai là cứ thế kéo dài mãi, hôm kia sắp lâm bồn rồi, mà nhất quyết không đưa đi viện, bảo là sinh ở nhà.”

“Hôm qua ngâm ở nhà nguyên cả ngày, người đã sắp không xong rồi, tôi cũng là sớm nay nghe điện thoại, nhà anh ấy bảo nghe tôi kể có quen bà đỡ âm linh, đợi người chết rồi, thì gọi bà đỡ âm linh tới đỡ âm linh.”

“Nhà đấy thấy mất mặt, thà để người chết ở trong nhà, cũng quyết không chịu mất hết mặt mũi. Tôi cũng nói hết nước hết cái, kỳ thực lúc trước đã đồng ý đi viện rồi, nhưng giờ mắt thấy người đúng là sắp không xong rồi, tôi cũng sợ bệnh viện chẳng giữ được mạng nào, nên mới gọi cho cậu.”

Nói rồi, xưởng trưởng Châu liền thở dài một tiếng: “Không ngờ tôi vừa gọi điện thoại xong, còn chưa kể rõ tình hình, thì đứa cháu này của tôi đã mất rồi.”

Những lời này của xưởng trưởng Châu, đúng là khiến tôi nghe mà tim đập chân run.

Tôi có một thứ cảm giác ngầm phẫn nộ.

Cũng chẳng phải tôi lo chuyện bao đồng, mà là nếu đã mang bầu rồi, đã sắp lâm bồn còn không đi viện, thấy mất mặt.

Mặt mũi quan trọng hơn mạng người sao?

Hắn ta làm như vậy, đã không chỉ đơn giản là quá đáng nữa.

Mà là làm hại hai mạng người.

Còn về những gì xưởng trưởng Châu nói, con bé vẫn còn đang đi học, tuổi còn nhỏ.

Việc này dĩ nhiên cũng có chỗ sai, nhưng chắc chắn cũng không phải là trách nhiệm của một mình con bé.

Nói thật, lúc tôi nghe đến đây, là đã không muốn quản chuyện này lắm rồi.

Chỉ là lại cảm thấy con bé này đúng là quá đáng thương, nếu như không quản, mẹ con lại không có cách gì chôn cất tử tế, bèn là sinh ra chịu khổ, chết rồi cũng phải chịu tội.

“Xưởng trưởng Châu, thằng đàn ông làm con bé dính bầu, biết là ai chứ?” Tôi nén những suy nghĩ khác trong đầu lại, mở miệng hỏi.

“Việc này...” Xưởng trưởng Châu do dự một chút, rồi mới trả lời: “Sợ là phải hỏi ông anh họ với chị dâu tôi rồi, bọn họ cũng tin cái này, cũng sợ sẽ xảy ra chuyện, nên sẽ phối hợp thôi.”

“Chủ yếu là người có vấn đề trong chuyện này vẫn là anh họ tôi, chị dâu tôi chị ấy... ài...” Xưởng trưởng Châu ngập ngừng, giọng nói cũng đột ngột im bặt.

Tôi bèn hiểu ra.

Cháu gái họ gã xảy ra chuyện, lâm bồn không đi viện, đòi ở nhà đỡ đẻ, kể cả chết cũng được.

Ý này sợ chỉ là của ông anh họ của gã, chứ không phải của bà chị dâu họ kia.

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi qua cổng vào thôn trong nội thành.

Đi qua đường cái vào thôn, bên đường đều là một số căn nhà cấp bốn kiểu cũ, và một số nhà ngói. Thôn trong nội thành cũng chẳng nghèo nàn như nông thôn thật, chỉ là tất cả trông đều rất cũ kỹ, và còn chút bừa bãi bẩn thỉu.

Bước vào trong một khu nhà cấp bốn.

Trong sân, có một người đàn bà đang ngồi ở cửa một gian phòng không ngừng khóc lóc.

Tiếng khóc đau xót hối tiếc, khiến người ta không nhịn được mà nổi cả da gà.

Ở cửa gian phòng chính bên cạnh, có một gã đàn ông đang hút thuốc.

Hắn mặt một bộ jacket da lau chùi bóng loáng, hơi có chút hói đầu, cái mũi to bị bệnh rosacea (chứng đỏ mặt).

Bộ dạng híp mắt lại, nhìn trông như chưa tỉnh ngủ, đương nhiên, đây không phải là chưa tỉnh ngủ thật, mà là cái kiểu tướng mặt như thế.

Vị trí nhân trung còn hơi có chút lệch, giống như bị méo mồm vậy.

Nhìn trông người ngợm nhếch nhác, cũng không dễ giao tiếp.

Sau khi chúng tôi vào trong sân, gã đàn ông đó liền nhìn sang tôi và xưởng trưởng Châu.

Ngay tiếp đó, hắn liền trợn mắt nhìn người đàn bà kia một cái, chửi một câu: “Được rồi, khóc khóc khóc, khóc mãi không hết à!”

“Cái con đĩ non này chết đáng kiếp, tý tuổi đầu đã ăn nằm linh tinh, đợi bà đỡ âm linh xử lý thỏa đáng rồi, thì gọi người nhanh đưa đi thiêu, kiếm chỗ vứt cho cốt đi là xong hết!”

Tôi nghe mà nhíu mày lại.

Người đàn bà kia thì vừa khóc vừa đứng dậy, bà ta vô cùng đau lòng, ôm lấy ngực, nấc lên nói: “Tiểu Niếp nghe lời như thế, làm gì có chuyện ăn nằm linh tinh, là ông không chịu cho nó đi viện, bây giờ còn nói cái kiểu đấy, ông muốn tôi cũng chết rồi, ông mới dễ chịu phải không?”

“Nó không ăn nằm linh tinh, bụng ễnh lên kiểu gì?” Gã đàn ông kia nói xong thì nổi điên, lên trước táng luôn hai cái bạt tai.

Người đàn bà kia ôm lấy mặt, chỉ còn lại tiếng khóc không ngừng.

Rất nhanh, gã đàn ông lại đến trước mặt tôi và xưởng trưởng Châu, mặt hắn tươi cười, định bắt tay với tôi.

Còn nói một câu: “Tôi tên là Châu Bân, cậu chính là La âm bà?”

Đầu mày tôi nhíu chặt, không đưa tay ra.

Vẻ mặt Châu Bân có đôi chút cứng đờ.

Tôi mới nói một câu: “Thứ tôi sờ toàn là bụng người chết, nên không cần bắt tay.”

Châu Bân nghe vậy mới mất tự nhiên rụt tay về.

Xưởng trưởng Châu cũng cười cầu hòa một chút với tôi, gã rõ ràng đã nhìn ra một số chi tiết, nói hay không thì để tôi trực tiếp nhìn cháu họ gã xem, rồi nể mặt gã, mà đỡ âm linh chút.

Tôi ừ một tiếng, xưởng trưởng Châu dẫn tôi bước về phía cửa một căn phòng.

Sau khi đẩy cửa bước vào xong, mặt tôi lập tức liền biến sắc.

Trên chiếc giường đơn ở trong phòng, có một con bé đang quỳ.

Con bé tuổi nhiều nhất chỉ tầm mười sáu mười bảy, vác một cái bụng to đùng.

Con bé mở to đôi mắt, vừa hay nhìn trân trối về hướng của tôi.

Giống như kiểu tôi bước vào, con bé đang quỳ với tôi vậy!

Cũng vào lúc này, đột nhiên tay của tôi bị người đàn bà ban nãy một phát túm lấy!

Bà ta quỳ sụp luôn xuống phía sau người tôi, thút tha thút thít nói: “Cậu chính là La âm bà? Cậu có cách gì tìm ra là ai hại con gái tôi, khiến nó mang bầu không?”

“Tiểu Niếp bình thường rất nghe lời mà, hàng ngày đều là tôi đưa đón nó đi học, chẳng đi đâu cả, ở trong trường nó cũng là học sinh ngoan, nó không phải là đứa con gái hư, là có người hại nó!”

Kết quả gã Châu Bân kia, mặt lập tức biến sắc, bốp một cái tát giáng xuống, khiến người đàn bà kia bị đánh ngã ngửa ra đất.

“Nhục mặt còn phải nhục cho người ngoài xem nữa! Bớt nói mấy câu không được à?!” Tiếp đấy Châu Bân lại mang bộ mặt cười nịnh nọt nhìn sang tôi: “La âm bà, cậu không cần quản mấy thứ nó nói, cứ đỡ âm linh đi, để cho người có thể đưa đi thiêu được là ok, chuyện xấu trong nhà không mang ra ngoài kể.”

Tiếp đấy sắc mặt của hắn cũng chẳng dễ coi cho lắm, trợn mắt nhìn trên giường một cái, rồi mới nói: “Con vợ này của tôi đầu óc cũng chẳng ra làm sao, còn đem xác chết bày thành bộ dạng dọa người ta thế này, cậu đừng để ý, giờ tôi đem nó đặt nằm xuống.”

Nói rồi, Châu Bân liền đi về phía cạnh giường, kết quả hắn đang đi, thì đột nhiên trượt chân một cái, cả thân người đập mạnh một phát về phía đầu giường.

Rầm một tiếng vang lên, hắn trực tiếp đập thẳng lên đầu giường, cũng chỉ một phát như thế, Châu Bân đã chẳng động đậy nữa, quá bán là ngất đi rồi.

Mặt tôi hơi biến sắc.

Xưởng trưởng Châu cũng hoảng hồn, vội vàng đi đỡ Châu Bân.

Nhiệt độ trong phòng dường như cũng trở nên thấp hơn không ít.

Xác chết của bé gái trên giường kia, cũng đồng thời rầm một tiếng đổ vật ra!

Con bé ngửa đầu nhìn lên trên trần nhà, trên khuôn mặt người chết cứng đờ ấy, mép dường như cũng bị kéo xếch lên mà động đậy một cái, toát ra một vẻ như nụ cười đầy âm u lạnh lẽo.

Trên trán tôi đã có mồ hôi rịn ra.

Chuyện này, chắc chắn không đơn giản như thế!

Gã Châu Bân này không phải là vấp ngã thông thường, nói không chừng là do cái xác nữ này đã bắt đầu tác quái rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận