Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 440. THUẬT THỨ CHÍN, SINH THUẬT

Chương 440. THUẬT THỨ CHÍN, SINH THUẬT


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Giây phút ý nghĩ ngày xuất hiện xong, liền không sao xua tan đi được.

Trong cấm kỵ của Âm sinh cửu thuật, rõ ràng có một điều, chính là âm khí của bà đỡ âm linh, sẽ xung đột với hồn phách của trẻ sơ sinh, khiến chúng vừa ra đời liền sẽ mất mạng!

Bất thình lình, tôi cũng nhớ lại bà nội tôi hồi đó, bà moi tôi từ trong bụng mẹ tôi ra.

Tôi chẳng phải cũng là trẻ sơ sinh còn sống sao?

Tôi vẫn luôn chẳng nghĩ đến chuyện này, trước đây cũng vô thức cho rằng mẹ tôi chết rồi, thì đó có nghĩa là đã chết, không được coi là bà bầu còn sống nữa.

Nhưng đứa bé chung quy vẫn còn hô hấp, âm khí vẫn có thể xung đột...

Thân người tôi vô thức run rẩy một cái, sự bức bối trong lòng cũng càng nhiều hơn nữa.

Cúi đầu nhìn đứa bé đó, đặc biệt là chú ý đến vị trí đỉnh đầu của nó.

Nắp Thiên Linh ( nắp hộp sọ), cũng chính là chỗ của thóp trước.

Trẻ sơ bình thường ra đời, thóp trước chưa từng đóng, trước một hai tuổi, đều đang trong quá trình đóng thóp.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao trẻ con dễ nhìn thấy ma quỷ.

Phía dưới Thiên Linh là thần hồn, đứa trẻ vừa ra đời tư duy thuần khiết, cộng thêm thóp trước Thiên Linh mở rộng, nên có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người bình thường không nhìn thấy.

Cùng với việc sau đó thóp trước đóng lại, những thứ không nên nhìn thấy sẽ không còn nhìn thấy được nữa.

Vị trí thóp trước của đứa bé sơ sinh này, hóa ra lại bị nứt ra một đường rãnh... Việc này đã nói lên đầy đủ rằng, nó đích thực là bị tôi xung đột hồn phách!

Kể cả xe cứu thương có tới, cũng không cứu được mạng nó.

Cấm kỵ sở dĩ là cấm kỵ, bởi vì gần như không thể xoay chuyển được, chỉ có thể cố gánh báo ứng.

Tôi không những phạm cấm kỵ, còn hại mạng người...

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên lại nhớ ra, thuật cuối cùng trong Âm sinh cửu thuật!

Kỳ thực những năm nay, tôi vẫn luôn cảm thấy bà nội tôi trông rất già.

Tôi hai mươi hai tuổi, bố tôi cũng chỉ có hơn bốn mươi.

Người ở thời của bà nội tôi, thông thường đều chưa đến hai mươi đã có con, kết quả bà trông giống hệt như người già tuổi xế chiều, như nến tàn sắp tắt vậy.

Mạng sống trên người tôi, hoàn toàn không chỉ là của mẹ tôi, của ông nội tôi nữa.

Trong đó còn có một bộ phận, sợ còn là của bà nội tôi...

Tay vô thức sờ lên trên đỉnh đầu, ngón tay còn có thể chạm đến một khe nứt nhỏ xíu không rõ nét.

Khe nứt đó cũng nằm ở vị trí thóp trước, giống hệt như đứa bé sơ sinh này.

Năm đó tôi cũng bị xung đột hồn phách.

Nguyên nhân tôi có thể sống sót, không phải do may mắn, mà là bởi vì bà nội tôi đã dùng thuật cuối cùng.

Thuật thứ tám của Âm sinh cửu thuật là Sát thuật, đoạn mạng hồn của mẫu tử sát, còn thuật thứ chín lại là Sinh thuật!

Nếu như âm thai sắp chết nhưng chưa chết, hoặc bà bầu còn một hơi thở, thì đều có thể cứu mạng người!

Thuật này cần dùng máu của bà đỡ âm linh, sau khi sử dụng xong, bà đỡ âm linh sẽ bị rút ngắn mười năm tuổi thọ...

Trên thân người tôi, còn mang theo mười năm dương thọ của bà nội nữa!

Đồng thời, tôi lại có thêm chút thấu hiểu Âm sinh cửu thuật lên tầng cao hơn nữa.

Đích thực là bà đỡ âm linh không được đỡ đẻ cho người sống, nhưng Sinh thuật lại cho một cơ hội cứu người, khiến bà đỡ âm linh có thể dùng mười năm dương thọ để cứu vãn việc phạm cấm kỵ này.

Nói thật, lúc nghĩ rõ những điểm này ra, tôi liền do dự.

Có điều sự do dự này, chỉ trong giây lát, bèn lập tức bị xua tan.

Con dao găm đỡ âm linh, trực tiếp rạch qua đầu ngón tay trỏ.

Giây tiếp theo, ngón tay trỏ liền ấn thẳng lên trên vị trí thóp trước Thiên Linh của đứa bé sơ sinh kia.

Nếu như chỉ là một người xa lạ bên đường gặp phải tình huống này, tôi chưa chắc đã cứu.

Mười năm dương thọ, tôi phải tổn thọ mười năm, đi cứu mạng một người xa lạ? Tôi chẳng thánh thiện ngu xuẩn kiểu đấy, dùng mạng sống của mình để đi làm việc tốt.

Chỉ là người đàn bà này chết, đứa bé này bị âm khí xung đột hồn phách, dẫn đến việc vỡ thóp trước, tôi đều cảm thấy bản thân khó thoát trách nhiệm được.

Nếu không phải là tôi, mẹ con bọn họ khả năng sẽ không bị người ta nhắm đến, để gặp phải tai họa từ trên trời rơi xuống này.

Trong Âm dương thuật, đây cũng là nhân quả.

Không cứu bọn họ, tôi sẽ chịu trời phạt một lần trước, bọn họ vì tôi mà chết, tôi sẽ lại chịu trời phạt một lần nữa.

Đồng thời, việc này cũng sẽ thành ‘ma chướng’ trong tâm tôi!

Trong lúc suy nghĩ, tôi vẽ ra thức mở đầu của phù văn, hạ giọng lẩm nhẩm: “Lấy ngón tay làm bút, lấy máu thay mực, lấy thai nhi làm giấy, lấy mệnh trời sinh tải sinh hồn.”

“Càn là Phục vị, Lục là Lục sát, Thiên là Thiên ất, Quỷ là Ngũ quỷ, Họa là Tai họa, Tuyệt là Tuyệt mệnh. Diên là Diên niên, Sinh là Tham lang!”

“Càn Lục Thiên Ngũ Họa Tuyệt Diên Sinh, Chu bút viết chữ, Kỳ Lân trấn hồn!”

Trong lúc hạ giọng lẩm nhẩm, tôi cũng phác thảo ra một tờ phù.

Trên đỉnh là ba chấm Thủy(氵) nằm ngang, thủy là âm, cũng là sinh khí, phía dưới thì là một chữ Phụng (奉), ngay tiếp đó là hai chữ Xá Lệnh (赦令), tất cả liền hàng từ trên xuống dưới. Rồi tiếp phía dưới nữa thì là bốn chữ Kỳ Lân Trấn Mệnh (麒麟镇命).

Phía dưới cùng thì dùng chữ Cương (罡) kết thúc, Cương trong Thiên Cương, khóa chặt sinh khí hồn phách!

Sau khi vẽ xong tờ phù này, tôi có thể cảm nhận rõ nét thân người mệt đến nhũn ra.

Vị trí ngón tay chỏ, dường như luôn cảm giác có dòng chảy không ngừng không nghỉ, giống như máu đang không ngừng chảy ra ngoài vậy.

Tôi cũng không lập tức thu ngón tay về.

Phù thì vẽ xong rồi, dòng chảy này chính là sinh khí, là mười năm dương thọ mà tôi phải mất...

Hại người thì dễ cứu người thì khó, bây giờ tôi mà bỏ ngón tay ra, sợ rằng tất cả công sức phía trước đều phí hoài!

Khi cái cảm giác suy yếu ấy gần như ăn mòn toàn bộ thân người tôi, thì cảm giác dòng chảy kia cuối cùng cũng chấm dứt...

Vị trí mà ngón tay tôi chạm tới, vết nứt chỗ thóp trước của đứa bé đã thu gọn lại chỉ còn một khe hở rất mảnh.

Hơi thở của đứa bé này, cũng không còn yếu ớt như ban nãy nữa, lồng ngực cũng lên xuống có lực hơn.

Đột nhiên, mắt nó vụt mở ra.

Giây tiếp theo, là một tiếng trẻ con khóc oe oe, vang vọng khắp cả căn nhà.

Việc này không hề có bất cứ cảm giác khủng khiếp nào, mà ngược lại khiến lòng người ta vui mừng khôn xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận