Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 553. ĐƯA THIỆP MỜI

Chương 553. ĐƯA THIỆP MỜI


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

“Tiểu thư Sài Linh, vừa nãy tôi cũng đã nói trước với cô một lượt, tôi vẫn dặn lại cô thêm lần nữa. Bắt đầu từ bây giờ, cô phải đứng ở đây không được rời một bước, không được đi đâu cả.”

“Cô cầm lấy cái này.”

Tôi lại đưa cho cô ta một cái răng chó, trịnh trọng bảo với cô ta, cô ta hoặc giả có thể nhìn thấy một số thứ kỳ dị, có điều không cần sợ hãi, chỉ cần cô ta đứng ở đây, kể cả có một đám quỷ quỷ quái quái đến cổng hậu viện, bọn chúng đều không thể vào trong được!

Sài Dục cũng trịnh trọng dặn dò cô ta, bảo cô ta chỉ cần có thể làm tốt việc này, việc làm ăn đối ngoại của nhà họ Sài sau này sẽ trọng dụng cô ta.

Trong mắt Sài Linh đều là sự kiên định, khẽ nói gia chủ yên tâm, cũng bảo tôi yên tâm.

Cùng lắm xảy ra chuyện gì, nếu quá đáng sợ, thì cô ta nhắm mắt lại không nhìn là xong.

Trong lúc nói, Sài Linh lại rút từ thắt lưng ra một món đồ.

Đó hóa ra là một sợi xích sắt, Sài Linh quấn rồi khóa luôn lên thắt lưng mình, đầu còn lại thì buộc vào một cây cột ở bên cạnh.

Cuối cùng đem chìa khóa giao cho Sài Dục.

Ánh mắt Sài Dục thì trở nên vô cùng hài lòng.

Tuy rằng phương pháp này có chút ác, nhưng tôi cũng yên tâm hơn không ít.

Đặc biệt là tôi xác định An môn chú sẽ không có vấn đề, Sài Linh chắc chắn sẽ không có nguy hiểm, lấy xích sắt khóa lại, thì có thể tránh được chút sơ suất cuối cùng.

Buổi tối tôi cũng cần thời gian suy nghĩ, xem làm thế nào đối phó với Lữ Xảo Nhi.

Dự định bây giờ là phải tìm ra xác chết, chỉ cần tìm thấy xác chết Lữ Xảo Nhi trấn áp hồn và xác, trên cơ bản con bé sẽ không gây ra được sóng gió gì nữa.

Bản thân Sài thiếu gia chẳng phiền phức gì lắm, rất dễ đối phó.

Chỗ phiền phức nằm ở việc, hậu viện nhà họ Sài không nhỏ, không biết Lữ Xảo Nhi giấu xác chết ở chỗ nào, muốn tìm ra, chẳng mấy dễ dàng.

Chung quy chắc chắn không thể buổi tối vào tìm.

Lại xác định một lượt An môn chú không có vấn đề.

Tôi mới đưa Sài Dục về tiền viện.

Lúc này tâm trạng Sài Dục cũng hơi tốt hơn một chút.

Trời đã sắp tối, nhà bếp nhà họ Sài đã làm xong đồ ăn.

Ăn uống xong, Phùng Chí Vinh và Phùng Khuất cũng rời đi.

Phùng Chí Vinh vốn đến xem tôi điểm phong thủy, giờ phải đối phó với quỷ quái, ông ta không cần thiết ở lại, cũng chẳng giúp đỡ được gì.

Sài Dục sắp xếp cho tôi một căn phòng.

Tôi dắt theo ngao sói về phòng nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, tôi một tay cầm giấy lanh mịn, tay kia cầm bút, phác họa phù văn lên trên giấy lanh mịn.

Phù văn này, cũng là Áp trấn thần chú!

Vốn dĩ Thần bà cũng có tờ phù tương ứng, có một đạo Phá sát phù, dùng chu sa và máu chó vẽ phù, có tác dụng phá tà trấn sát.

Nhưng tôi lo rằng xác dữ ác quỷ Bạch y sát hóa Huyết y quá lợi hại, không trấn áp được.

Tôi lén lút ghi nhớ đạo phù Áp trấn thần chú này, ít nhất là từng đối phó với Mạnh Hân Thư, cũng trấn mồ của bao nhiêu tội nhân tộc Khương như thế, chắc chắn sẽ không có sai sót gì.

Vẽ phù xong, tôi cũng hồi tưởng lại kết cấu bố trí của hậu viện, nhưng phát hiện ấn tượng của mình không sâu đậm, chủ yếu là lúc trước thì lo tìm Tam sát vị, sau đó lại xảy ra một loạt chuyện.

Chỗ Lữ Xảo Nhi giấu xác không dễ tìm, nhưng trên phong thủy Trạch nguyên, chắc chắn có chỗ nặng âm khí.

Con bé không thể nào hiểu phong thủy, nhưng biết đi tới chỗ nào sẽ khiến bản thân dễ chịu.

Tôi chỉ cần tìm ra chỗ nặng âm khí, là sẽ rất dễ dàng tìm thấy Lữ Xảo Nhi, đương nhiên, không loại trừ trường hợp con bé ở bừa một chỗ nào đó, khả năng này cực kỳ nhỏ.

Cơn buồn ngủ dần dâng lên, cảm giác mệt mỏi cũng tràn ngập toàn thân, mí mắt tôi díp lại, nằm xuống ngủ thiếp đi.

Chưa ngủ được bao lâu, tôi đã đột nhiên cảm thấy từng cơn tê ngứa.

Mở mắt ra, nửa người của ngao sói đều nằm bò bên cạnh giường tôi, nó đang liếm mu bàn tay tôi.

Hình bóng màu đen to đùng này, đúng thật là đầy tràn áp lực.

“Sao thế, Tiểu Hắc?” Tôi hơi có chút mệt mỏi, lắc lắc cái đầu vẫn còn vô cùng buồn ngủ.

Ngao sói bò xuống khỏi giường, nó đi tới chỗ bậu cửa, móng cào cào xuống đất.

Ngao sói trước đây đã rất thông minh, từ lần trước sau khi nó nuốt máu xác của Tiểu Niếp xong, không những hình thể thay đổi, mà còn càng thông tính người hơn...

Đặc biệt là động tác này, rõ ràng cũng đang cẩn thận không phát ra tiếng động gì.

Tim tôi đập đánh thịch một phát.

Trong khu nhà của nhà họ Sài, còn có chuyện phát sinh?

Lập tức cơn buồn ngủ tan đi không ít, lúc tôi xuống giường, tiện thể liếc nhìn thời gian một cái.

Lúc này mới là ngoài mười hai giờ, quá nửa giờ Tý, tôi ngủ chỉ được chưa tới hai tiếng đồng hồ.

Nhón chân nhón tay bước đến trước cửa, tôi nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Lập tức, mặt tôi liền biến sắc.

Trong sân có không ít luồng sáng. Có điều, ánh sáng này không phải là ánh đèn, nhà họ Sài đã tắt đèn rồi.

Ánh sáng đến từ những cây nến rải rác trên mặt đất, ánh lửa đung đưa leo lét, như có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.

Ngoài ra, tôi cũng nhìn thấy một số vị trí hiên nhà lại treo đèn lồng đỏ lên.

Trong đèn lồng cũng có ánh sáng, chỉ là chữ Hỷ dán bên trên thì là màu trắng.

Còn có rất nhiều lụa trắng được treo bừa trên cây ở trong sân, cùng với giữa mái hiên....

Trên trán tôi đều là mồ hôi dày đặc, vô cùng kinh ngạc.

An môn chú có vấn đề rồi?

Việc này không nên chứ! Trạch kinh chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót... Sài Linh đang canh ở đó, cho dù cô ta có sợ ngất đi, chỉ cần cô ta không đi, An môn chú đều không bị phá.

Đặc biệt là cô ta đã bị xích sắt khóa lại, căn bản không có khả năng rời đi...

Vậy đám đèn lồng tổ chức đám hỷ này, là do ai treo lên đây?

Cũng đúng vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện, lông trên lưng ngao sói đều dựng đứng cả lên.

Hơn nữa răng nó cũng đang nhe ra, răng nanh nhọn hoắt ánh lên từng luồng ánh sáng lạnh.

Lại là tiếng động nhẹ truyền tới....

Lần này, hóa ra là tiếng bước chân...

Tôi nghe một cách kỹ lưỡng, tiếng bước chân từ từ tới gần.

Có điều kẻ đó đi một lúc, thì sẽ dừng lại một lúc.

Qua khoảng tận mấy phút sau.

Tiếng bước chân mới lại gần phía trước cửa phòng tôi.

Thông qua khe cửa, xuất hiện trong tầm nhìn, hóa ra là một người đàn bà tuổi tác không nhỏ nữa.

Bà ta mặc một bộ quần áo màu trắng, giống như áo tang bằng vải thô, trên cánh tay buộc một vòng dây màu đen.

Trong tay thì lại cần một tệp sổ nhỏ màu đỏ, trong đó có một tờ, để trước cửa phòng tôi.

Tôi ban đầu là kinh sợ nghi ngờ, sau đó thì rất nhanh đã phân biệt ra... Đây không phải quỷ quái, cũng chẳng phải người chết nào cả.

Mà là một người sống...

Cũng chẳng trách ngao sói chỉ nhe răng nhe lợi, chứ không chồm ra ngoài.

Thứ ngao sói đối phó là xác quỷ, chứ không xuống tay với người sống.

Điều khiến tôi ngạc nhiên nghi ngờ là, người đàn bà lớn tuổi này lẽ nào là người nhà họ Sài?

Xem ra chuyện này của Lữ Xảo Nhi và Sài thiếu gia, không đơn thuần là trùng hợp, sợ rằng cũng không đơn giản là Lữ Xảo Nhi tìm tới nhà.

Đây là nhà họ Sài có người giở trò từ bên trong á!

Bà ta lúc này còn đang bố trí sắp xếp đồ trong nhà họ Sài, những bố trí này, đều là vật việc kết hôn có thể dùng đến...

Bà ta đặt cuốn sổ nhỏ xuống, đây chẳng phải chính là thiệp mời sao?!

Mặt tôi tối sầm xuống, đưa tay liền định mở cửa.

Thế nhưng đúng vào lúc này, ngao sói lại hướng ra ngoài cửa sủa ầm lên một tiếng.

Bà già kia lập tức rùng mình một cái.

Bà ta vốn còn không phát hiện ra tôi, vụt một phát ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đối diện với tôi qua khe cửa.

Tôi vốn định nắm lấy cửa, mà tay cũng cứng đờ lại, hơn nữa còn mồ hôi đầy đầu.

Bởi vì nhìn qua khe cửa, ở ngoài sân, rõ ràng còn có một người đàn bà đang đứng...

Mặt nó đã phá tướng, trên người mặc một chiếc áo liệm màu đỏ thẫm, giống như thấm đẫm máu vậy.

Đây chẳng phải chính là Lữ xảo Nhi đó sao?!

Khuôn mặt phá mất tướng của con bé, đang nhìn tôi chằm chằm...

Thời điểm này, bà già kia nhanh như bay chạy mất.

Thân người tôi cũng vô cùng cứng ngắc, con bé Lữ Xảo Nhi này, định khiến tôi trúng tà?!

Cũng đúng vào lúc này, ngao sói trực tiếp phá cửa lao ra ngoài.

Chỉ có điều, giây phút đập mở cửa, tôi lại rùng mình một cái tỉnh táo lại.

Trong sân trống trơn...

Ngoài một vũng máu trên mặt đất, làm gì còn Lữ Xảo Nhi nào?

Ngao sói lao đến trước vũng máu đó, liếm một miếng, cái đầu ngao to đùng nhìn quanh bốn phía, còn vẩy vẩy lông, trông càng hung hãn hơn.

Còn bà già kia, đã chạy chẳng còn thấy bóng nữa rồi.

Trong lòng tôi thì lại ớn lạnh, chỗ hành lang kia, chắc chắn đã xảy ra sai sót gì rồi.

Tôi không ngờ trong nhà họ Sài còn có người sống giở trò, không chừng còn sẽ hại mạng người...

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng đi về phía hành lang, đồng thời tôi cũng gọi một tiếng Tiểu Hắc, bảo nó đi theo.

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn ba ‘Chứng nhận đại thần’, một ‘Hỏa tiễn xông bảng’của Ninh Tĩnh Chí Viễn.

Cảm ơn ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Lại Phải Bắt Đầu Làm Bài Tập Rồi @-@!

Cảm ơn tất cả donate vàng, hoa tươi, phù giục chương của các độc giả còn lại.

La mỗ hôm nay mua gà cho Tiểu Hắc chén!
Bạn cần đăng nhập để bình luận