Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 126. CHẾT ĐỔ ĐÒI MẠNG

Chương 126. CHẾT ĐỔ ĐÒI MẠNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Trong Âm sinh cửu thuật cũng không có giải thích gì về phương diện này, không biết rốt cục là tốt hay xấu, hoặc là điềm báo cái gì. Sự chú ý của tôi chuyển sang người Hoàng San San.

Trừ những điều liên quan đến ông nội tôi mà Trần mù nói.

Những điều khác đều quá rõ ràng rồi.

Rắc rối của nhà họ Hứa chắc chắn không nhỏ, chúng tôi không nên quản, nếu không chắc chắn sẽ có nguy hiểm!

Nhiều nhất là tôi làm xong việc điểm mộ đã hứa từ trước, những việc khác đều không được bao đồng.

Lưu Văn Tam lấy ra một tập tiền giấy, lau sạch vết máu trên đầu Hoàng San San.

Vẫn còn một ít máu chảy vào trong mồm và mũi cô ta.

Lúc này tôi đã hiểu ra, Hoàng San San căn bản không hề chảy huyết lệ.

Máu của đồ cúng tam sinh rớt lên đầu cô ta, thấm vào trong mắt, nên nhìn trông mới giống như rơi huyết lệ.

Thêm góc độ nhìn đó, khiến tôi không chú ý đến vết máu trên đỉnh đầu cô ta.

Nên mới khiến tôi hoa mắt nhìn nhầm.

Trên thực tế... Đó là cô ta đang ăn máu!

Cùng với việc xung quanh ngày càng trở nên yên tĩnh, tôi cảm giác luồng khí tỏa ra từ người cô ta cũng ngày càng lạnh, nửa thân người đó trông càng rợn người.

Đặc biệt là đôi mắt ánh màu đỏ máu, chết không nhắm mắt đó, càng khiến tim tôi đập điên cuồng không dứt, xương sống cứ có khí lạnh bốc lên.

“Chú Văn Tam, hay là cứ đem cô ta về đã? Ngày mai cố nhanh đi điểm mộ, cũng chẳng biết Hứa Đức Sưởng có chọn trước phạm vi khu vực đặt mộ không, cháu sẽ cố gắng nhanh chóng chọn xong vị trí huyệt mộ. Chúng ta giải quyết xong là đi.” Mí mắt tôi hơi giật chút, nói.

Lưu Văn Tam lại lắc lắc đầu: “Không thể để cô ta ở riêng một phòng nữa, con Hoàng San San này tuy đã bị trấn áp, nhưng vẫn còn rất dữ, không ngờ trong tình trạng bị trấn áp như thế này, mà vẫn còn ăn được bao nhiêu đồ cúng tam sinh! Đây là đại tam sinh, mày lại vừa mới tiễn âm xong, có thể nói đây là đồ cúng tế cho âm giới!”

“Cô ta ăn bao nhiêu máu thế, càng dữ đến ly kỳ, phải cố gắng nhanh an táng cho cô ta nhập thổ vi an! Chứ không đợi đinh gỗ đào trấn cô ta rơi ra, đến lúc đó phiền phức mới lớn.”

“Trần mù, đêm nay ông ở chung phòng với tôi, chúng ta liên tục canh chừng Hoàng San San.” Tiếp đó, Lưu Văn Tam lại nhìn sang Trần mù, lại nói thêm một câu.

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, bập bập rít một hơi.

Dừng mãi một lúc, mới mở mồm nói: “Thập Lục định xây Triều dương trạch cho con gái tao, tiền mày chi.”

Lưu Văn Tam: “...”

“Lão mù, vụ xưởng trưởng Châu lần trước, ông đã nhăm nhe tiền của tôi để xây nhà cho con gái ông, thừa nước đục thả câu, ông chỉ được có thế thôi à?” Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn Trần mù một cái, tức giận nói.

“Mày là người vớt xác, chuyện của Hoàng San San lẽ đương nhiên do mày giải quyết hậu quả, tao chỉ là lão mù dẫn đường âm, không cần thiết phải làm chuyện bao đồng, mày muốn tao quản, lại chẳng phải chi tiền à?” Trần mù bình tĩnh đáp lời.

Lưu Văn Tam nhíu mày, tiếp tục nói: “Chuyện này cũng chẳng phải của một mình tôi, Thập Lục đỡ âm linh cũng có liên quan, ông cũng không quản?”

Tôi vội vàng nói một câu: “Chú Trần, chú Văn Tam, hai chú cũng đừng cãi nhau nữa... Chú Trần, lần trước chẳng phải đã nói rồi sao, tiền này cháu chi mà.”

Trần mù lắc lắc đầu: “Việc nào đi việc đấy, không công không nhận lộc, nếu như chú giúp mẹ mày trước, thì mày đưa tiền, chú cầm được, bây giờ là mày đón con gái chú về nhà trước, chú Trần nợ mày một món, nên không được lấy tiền của mày, đây là quy tắc.”

“Lưu Văn Tam muốn sai chú làm việc, thì cũng phải tuân thủ quy tắc này, cũng cùng một đạo lý với việc nó vớt xác thu tiền.”

Tôi biết, việc này có khuyên cũng chẳng tác dụng gì.

Lưu Văn Tam phẩy tay áo một cái, bực mình nói: “Rồi, tiền tôi chi thì tôi chi, tôi nay ông cùng tôi canh xác chết Hoàng San San với Lý Vĩnh Huy cho tử tế, cố gắng ngay mai xong việc rồi đi về! Ông cũng chỉ được có tý thế, mong là sau này ông không phải cầu cạnh đến tôi!”

Trên mặt Trần mù, lại có đôi chút nét cười hiếm thấy, thậm chí lại còn toát ra vẻ vui mừng?

Tôi còn tường mình nhìn hoa mắt rồi.

Bởi vì Trần mù duy có nụ cười, là chỉ dành cho con gái và cháu trai mà thôi.

Xem ra việc vắt được ít nước từ cổ chày Lưu Văn Tam, cũng khiến tâm trạng Trần mù vui vẻ.

Cũng vào lúc này, Hứa Đức Sưởng từ trong khu nhà bước ra.

Hắn vội vàng bước nhanh tới trước mặt chúng tôi, nắm lấy tay tôi, rồi lại cảm ơn các kiểu.

Tôi bảo hắn không phải gò bó thế, chúng tôi sẽ thu tiền của hắn, đây là chuyện trong phận sự của chúng tôi.

Tiếp đấy, tôi lại hỏi thẳng Hứa Đức Sưởng, có vị trí đại khái định an táng vợ của hắn chưa.

Chúng tôi có thể cố gắng đi sớm, sau khi điểm mộ thì nhanh chóng an táng, nếu không sợ sẽ phát sinh biến cố.

Hứa Đức Sưởng gật gật đầu, nói với tôi họ Hứa nhà hắn có khu mộ tổ, ở trên ngọn núi có phong thủy khả tốt.

Có điều bao nhiêu năm nay, có bạch sự thì cũng chỉ an táng bừa, chứ cũng không tìm tiên sinh hiểu nghề bao giờ.

Hắn hy vọng trên ngọn núi đó, tôi có thể tìm giúp vị trí thích hợp để an táng Hoàng San San, tốt nhất có thể để phúc cho gia tộc.

Nếu như không có, thì xem xem vùng núi quanh đó có được hay không, hắn có thể đi mua lại.

Tôi thở phào một hơi, nói thế thì không nên chậm trễ, trời sáng là đi điểm mộ.

Xem phong thủy của núi, tôi cũng chắc chắn được, chỉ cần là ngọn núi có phong thủy không tồi, chắc là đều sẽ có huyệt phong thủy tốt.

Trên mặt Hứa Đức Sưởng cuối cùng cũng nở nụ cười, nói thế cứ đưa chúng tôi về phòng nghỉ ngơi trước.

Hắn nói phòng của tôi bị cháy rồi, đã sắp xếp cho tôi một căn phòng khác.

Cũng vào lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại liếc nhìn cổng khu nhà một cái.

Tim lập tức đập đánh thịch một cái.

Bởi vì chỗ cổng lúc này, trống không...

Xác chết của Lý Vĩnh Huy ban nãy chẳng phải vẫn đứng ở đó sao...

Sao lại biến mất không thấy nữa?

Mí mắt tôi giật mạnh một phát, giọng nói có hơi khàn đi một chút: “Hứa tiên sinh, ban nãy người làm của nhà họ Hứa, khiêng xác chết của Lý Vĩnh Huy đi rồi?”

Tôi vừa dứt lời, Hứa Đức Sưởng vụt lắc mạnh đầu, mất tự nhiên nói: “Làm gì có... Ai mà dám đi khiêng xác chết anh ta?”

Cùng lúc này, mặt Lưu Văn Tam cũng biến sắc.

Sắc mặt lão trở nên tím tái và khó coi, nhanh chóng bước về phía cổng chính của khu nhà.

Trần mù bất thình lình nói một câu: “Chết đổ động rồi, thì có nghĩa là đi báo thù, Thập Lục, đừng có làm chuyện bao đồng. Bản thân chuyện này, đã không nên do chúng ta quản, nếu như Lưu Văn Tam không giải quyết được, sau khi chết đổ báo thù, thì coi như là do nó tự giải quyết rồi.”

“Chuyện này....” Sắc mặt tôi cũng trở nên rất mất tự nhiên.

Chết đổ động là đi báo thù.

Thế có nghĩa là, đêm nay nhà họ Hứa sẽ có người chết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận