Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 648. ÂM DƯƠNG NHẬT CHIẾU

Chương 648. ÂM DƯƠNG NHẬT CHIẾU


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Ban đầu tiên lúc Trần Tiểu Bàn trúng vong, nó niệm là chú pháp Thiên Nguyệt Nhật, ngay tiếp đó lại là nội dung của Băng hoăng thốt cố tử vong trấn vật Nhị thập tứ tiết khí trấn vật phù.

Ông ta không những xếp đặt cho tôi chết vì bệnh lao, mà thậm chí còn làm gãy bậu cửa xong rồi đưa tang, đến cả trong phần mộ đặt thứ gì cũng đều chọn xong rồi.

Tôi không ngừng nghỉ, thậm chí chẳng cúi đầu nhìn bậu cửa lấy một cái, vẫn cứ chạy như điên ra ngoài.

Đồng thời trong lòng tôi vẫn còn không khỏi sợ hãi, nếu như không phá được vụ trúng vong này của Trần Tiểu Bàn, không rút bỏ được con dao khắc trên cái tượng người bằng gỗ điêu khắc kia, thì có phải tôi đã vì phát bệnh lao phổi mà chết rồi không? Bây giờ lồng ngực tôi vẫn còn có chút đau âm ỉ.

Sau lưng vọng lại tiếng bước chân, tôi không dám quay đầu dừng lại, mà ở vị trí cổng thôn trước tầm mắt, tôi đã có thể nhìn thấy đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán đang cứu giúp dân thôn.

Bọn họ có người thì dìu đỡ dân thôn, có người đang cõng dân thôn, dân thôn tổng cộng cũng chỉ còn lại mười mấy người, quá một nửa hoặc bị thương hoặc hôn mê, mấy người còn lại thì sợ hãi túm tụm lại với nhau.

Khi tôi chạy đến trước mặt bọn họ, những dân thôn còn tỉnh táo kia càng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, run lập cập hỏi Trần Tiểu Bàn có phải chết rồi không?

Giọng tôi cực kỳ khản đặc, nói từng chữ một: “Tiểu Bàn sẽ không chết!”

Lúc nói câu này, vẻ mặt tôi cũng hung dữ thêm không ít, con mắt trợn trừng lên, trên trán gân xanh cũng nổi gồ hết cả.

Thế nhưng trong nháy mắt tôi lại hối hận, những người dân thôn này đều không thù không oán gì với tôi, bọn họ đã rất sợ hãi rồi, tôi sao có thể dùng kiểu biểu cảm thần thái này để nói chuyện với bọn họ?

Ngay tiếp đấy, tôi lập tức nhìn sang một đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán đứng ngay trước mặt, trịnh trọng dặn dò hắn, bảo hắn giao người đang cõng trên lưng cho những dân thôn khác dìu đi, hắn cần cõng Trần Tiểu Bàn cho cẩn thận, bây giờ rời thôn ngay, lập tức tìm bệnh viện cấp cứu cho Trần Tiểu Bàn!

Tên đạo sĩ đó rõ ràng cũng hiểu tính quan trọng của sự việc, làm theo lời tôi nói cõng Trần Tiểu Bàn lên quay người liền bắt đầu đi ra phía ngoài thôn.

Những đạo sĩ còn lại thì không đi trước, cứ đợi cho tới lúc Liễu Dục Chú ở phía sau nhanh chân đi lại xong, bọn họ mới nhìn sang bằng một ánh mắt dò hỏi, đồng thời hỏi Liễu Dục Chú nên làm thế nào.

Liễu Dục Chú nói: “Trong thôn đã chẳng còn người, đưa bọn họ rời đi, người không đáng ngại thì qua Trường Thanh Đạo Quán điều dưỡng, định thần tụ hồn. Ngoài ra nhất thiết phải giữ được mạng cho đứa trẻ kia.”

“Đây là Trường minh đăng của nhà họ Liễu, nó bị ác quỷ nhập vong, chưa chắc đã trụ được đến lúc tới viện, châm đèn xong, là đủ để cho nó có thể sống sót.”

Nói rồi, Liễu Dục Chú lật tay, rút ra một chiếc đèn dầu bé xíu, trong đó có một cục mỡ đông màu trắng, bên trên là một sợi bấc nến.

Một tên đạo sĩ cung kính đón lấy, xong mới dẫn những người dân thôn kia lần lượt đi lên trên cầu, rời khỏi thôn.

Tôi cũng vô cùng cảm kích nhìn sang Liễu Dục Chú, nói một câu cảm ơn.

Liễu Dục Chú lắc đầu, bình thản nói: “Không cần nói lời cảm ơn, nhân mệnh quan thiên, trả cái giá gì cũng đều xứng đáng.”

Thân người tôi hơi có chút cứng đờ, người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.

Liễu Dục Chú cũng không cần thiết phải làm ra vẻ gì cả, đối với gã mà nói, chắc chắn là trong ngoài như một, nhưng theo như tôi nghe thấy, thì ít ra cũng biết được một chuyện, cây Trường minh đăng đó, tuyệt đối không phải là vật tầm thường, thứ có thể kéo dài mạng sống, là báu vật thực sự.

Phía sau, Trần mù cũng chống thanh trảm quỷ đao, bước chân có chút chậm chạp đi lại.

“Chú Trần, chú không sao chứ?” Tôi vội qua dìu Trần mù.

Trán Trần mù bị đập ra một vết thương không nhỏ, vẫn đang chảy máu.

“Không sao.” Giọng điệu và sắc mặt của lão đều không chút biến hóa.

Tôi hơi thở phào một chút, nhớ lại cảnh đánh đấu ban nãy, thì cũng mười phần nguy hiểm.

Chỉ là Lý Âm Dương sau khi phá xác, thì nên đối phó như thế nào?

Tôi không ngừng nghỉ, trực tiếp hỏi thẳng Liễu Dục Chú, bây giờ làm thế nào tốt nhất?

Liễu Dục Chú đột nhiên nhìn quét qua một vị trí khác một cái, nói: “Cái người kia, đi rồi.” Tôi ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, Trương Nhĩ không thấy đâu nữa...

Lập tức đầu mày liền nhíu chặt lại, lẽ nào là lão có phát hiện gì về mặt phong thủy?

Trương Nhĩ hành sự thông thường đều không ra chiêu theo lối mòn, càng không bàn bạc với người khác... Ít nhất là cho dù có bàn bạc một kiểu với lão, thì lão chắc chắn vẫn còn có kế dự phòng...

Nghĩ đến dây, lòng tôi liền bị trùm lên một lớp mây đen, lão thế này rất dễ lật thuyền trong mương, ở trong Viên Thị Âm Dương Trạch, lão đã từng trúng chiêu một lần rồi.

Mà hiện giờ thứ ở trong thôn Tiểu Liễu còn là Ác thi vũ hóa Lý Âm Dương cơ...

Tiểu Bàn chỉ là một người bình thường, bị Lý Âm Dương nhập vong xong đã đáng sợ như thế, nếu như lão bị vong nhập, thì còn là rắc rối lớn cỡ nào nữa?

“Phải tìm chú Trương ra, Liễu đạo trưởng, anh có cách gì đối phó với Lý Âm Dương sau khi phá xác không?” Tôi lại nhanh chóng nói với Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú cúi đầu nghĩ ngợi mất mấy giây, rồi trả lời: “Hồn về xác, trấn áp xác, chắc là có thể trấn được.”

Nhưng Trần mù lại mở miệng nói: “Không dễ dàng thế đâu, ông ta sẽ ẩn nấp rất kỹ.”

Liễu Dục Chú nhìn sang tôi, mở miệng nói: “Vậy thì phải xem La Thập Lục cậu rồi, ông ta là Âm dương tiên sinh, cậu cũng là Âm dương tiên sinh, còn sống kiểu gì cũng phải có năng lực hơn đã chết.”

“Việc này...” Vẻ mặt tôi cứng đờ một phát, hít sâu một hơi, tôi nói: “Nếu nói năng lực thật, sợ rằng tôi chỉ hơn Lý Âm Dương chỗ còn thở, Âm dương thuật của tôi trước sau gì vẫn còn quá nông cạn, tôi chỉ có thể dùng phương pháp Bát quái thử tìm ông ta, ông ta chắc chắn sẽ biết việc này, nói không chừng sẽ chuyển tới phương vị khác.”

“Chưa chắc, người quá tự tin cũng sẽ tự phụ, người có năng lực thông thường đều tự tin, tìm đi.” Liễu Dục Chú trực tiếp nói luôn.

Tôi không nói thêm nữa, lấy Định la bàn ra, đồng thời bởi vì cái hộp gỗ dài đựng Kim toán bàn bị đứt dây vải, nên tôi chỉ có thể lấy Kim toán bàn ra khỏi cái hộp gỗ, sau đó cất vào trong một cái túi trong đặc thù của Đường phục.

Cúi đầu chằm chằm nhìn kim chỉ của Định la bàn, lúc này kim không ngừng xoay, lượn vòng nhanh như bay, đồng thời lại có tướng kim nghịch ẩn hiện.

Đại biểu cho việc ở đây không những có ác âm, mà còn xuất hiện kẻ ngỗ nghịch, vào chỗ này có họa sát thân, họa huyết quang.

Chỉ liếc một cái, sự chú ý của tôi liền nằm trên phương vị, lẩm bẩm nói: “Càn tam liên, Khôn lục đoạn, Chấn ngưỡng vu (chén ngửa), Cấn phúc uyển (bát úp), Đoài thượng khuyết, Tốn hạ đoạn.”

Tôi cũng ngồi xổm xuống, đem ba chữ Lý Âm Dương này viết lên trên đất, khoanh vòng bộ Mộc (木) trong chữ Lý (李), Nguyệt (月) trong chữ Âm (阴) , Nhật (日) trong chữ Dương (阳).

Ngay lập tức mặt tôi liền biến sắc, nói: “Phương pháp Bát quái sợ nhất là gặp phải ba phương vị, Mộc là Tốn vị, Tốn vị là gió, gió ở Đông Nam."

“Nguyệt là Âm, Âm lại là Địa Khôn vị, là Mẫu, là Bố (vải), là Phủ (nồi), là đất Lận Sắc (đất keo kiệt).”

“Nhật là Dương, tượng trưng Hỏa, Ly Hỏa tại Nhật Chiếu (nắng chiếu).”

Tôi nói hết xong, trên trán càng liên tục túa mồ hôi, nói: “Trừ Tốn vị Đông Nam, hai chỗ khác, đều cực kỳ khó tìm, chỗ đất Lận Sắc và chỗ đất Nhật Chiếu... Đất Lận Sắc hoặc giả không đổi, nhưng đất Nhật Chiếu, thì đều đang thay đổi mọi lúc, trời chưa sáng, thì không thể tìm thấy...”

Nói đến đây, thân người tôi đột ngột rùng mình một cái, lẩm nhẩm nói: “Tôi biết rồi, ông ta chắc chắn ở chỗ Đất Nhật Chiếu!”

Sắc mặt Liễu Dục Chú sững lại, gã trầm giọng nói: “Chẳng phải đã nói là không dễ tìm sao? Tại sao lại xác định được rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận