Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 411. VÀO NƯỚC KHÔNG THẤY QUAN TÀI

Chương 411. VÀO NƯỚC KHÔNG THẤY QUAN TÀI


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tay của xác thanh thi đột ngột giơ lên, một chưởng vỗ thẳng vào ngực Âm tiên sinh!

Phản ứng của Âm tiên sinh cũng cực nhanh, dao găm chém xuống dưới một nhát!

Chỉ có điều động tác của xác thanh thi nhanh hơn, cánh tay còn lại giơ lên, chặn lấy con dao găm của Âm tiên sinh!

Âm tiên sinh cũng hự lên một tiếng, phum ra một ngụm máu tươi.

Dương Hạ Nguyên xông đến trước mặt, tay y lại lấy cái la bàn đó của y ra, vững vàng đập về phía đỉnh đầu của xác thanh thi!

Sắc mặt tôi trở nên vô cùng khó coi.

Cái con vẹt đáng chết này!

Nhưng nó lại tiếp tục vỗ cánh, cái giọng the thé khác thường gào lên, tiếng kêu cứng đờ quái dị, rõ ràng là đang gào cái câu cửa miệng thối khắm của nó: “Giết đi!” “Giết đi!”

Tiếp đấy lại kêu linh tinh hai tiếng “Cu!” “Két!”, rồi cái mỏ chim lại gào “Bí mật! Bí mật!”.

Cái thứ quỷ quái khốn kiếp này, nếu chẳng phải tôi đang quần nhau với Tần Thái, thì đúng là muốn đem gậy khóc tang quật lên người nó, cho nó hồn phi phách tán!

Vù, một bóng đen vụt qua, ngao sói đang cúp đuôi đứng một bên, chẳng biết từ lúc nào đã vòng ra bên người xác thanh thi, một phát nhảy thẳng lên, cái mồm đỏ lòm ngoạm về phía con vẹt lông xám!

Con vẹt lông xám này lúc hóa bạch sát thì chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có thể rũ cái cần cổ, nhưng vừa nãy được xác thanh thi nắn lại, hóa hắc sát xong, thì ngược lại bắt đầu ngông ngênh lên.

Tốc độ của ngao sói rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt con vẹt lông xám.

Lần này, con vẹt lông xám lại không hề tránh né, mà mổ thẳng luôn về phía mắt ngao sói!

Thanh thi cũng chẳng có sức quản ngao sói và con vẹt lông xám, cánh tay vỗ lên ngực Âm tiên sinh của hắn định tấn công sang Dương Hạ Nguyên, thì một tay của Âm tiên sinh lại đột ngột kẹp lấy cổ tay hắn!

La bàn của Dương Hạ Nguyên, mắt nhìn cũng sắp đánh trúng đỉnh đầu của thanh thi.

La bàn là trấn vật!

La bàn có thể nằm trong tay Dương Hạ Nguyên tuyệt đối không yếu, nếu như đập trúng, xác thanh thi này chắc chắn sẽ bó tay chịu trói!

Nói thì lâu chứ thực tế thì nhanh, cú mổ này của con vẹt lông xám, không hề mổ trúng mắt của ngao sói, vì ngao sói chuyển thế vồ thành thế tát, một phát tát bay con vẹt lông xám từ trên vai xác thanh thi xuống dưới.

Con vẹt lông xám gào lên một tiếng thảm thiết, biết đối phương lợi hại, liền đập cánh định tháo chạy.

Vừa xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên cao chưa được hai mét, ngao sói chạm đất xong đã liền bật lên một phát, ngoạm thẳng nó vào trong miệng, sau khi rơi mạnh xuống đất xong, cái đầu to đùng ấn mạnh xuống dưới đất, bất kể con vẹt lông xám này giãy giụa kiểu gì, cũng không thể giãy ra nổi.

La bàn cũng đã đến trước trán của thanh thi, giây tiếp theo là sẽ đập trúng!

Thanh thi đột nhiên quát lên: “Chẳng phải nghe Một người lập địa, dưới có cửu thi, từ cổ chẳng nước nào không mất, chẳng mộ nào không phá, đều do số cả!”

“Đến nay có người lạ, Xác âm luyến dương phải dậy, người lạ phải cống!”

Tiếng nước ào ào vang lên, đồng thời còn có một tiếng ầm ì.

Bọt nước trong đầm nước phía sau bắn lên cao nhiều mét, dưới ánh trăng lạnh lẽo, cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng kia, chẳng biết từ lúc nào đã nổi lên trên mặt nước.

Tiếng ầm ì, đến từ nắp quan quách bị bật mở.

Nắp quan quách to đùng cứ thế đập thẳng về phía Dương Hạ Nguyên, xác thanh thi, cùng với Âm tiên sinh.

Mặt Âm tiên sinh đột ngột biến sắc, Dương Hạ Nguyên đích thực đã đem la bàn đập trúng thanh thi, xác thanh thi cũng bất động không nhúc nhích.

Có điều hai người bọn họ cũng không dám dừng lại.

Âm tiên sinh sau khi giằng ra khỏi xác thanh thi xong, nhanh như cắt lùi ra sau, Dương Hạ Nguyên cũng một chân đạp lên ngực xác thanh thi, bay ngược ra ngoài nhiều mét.

Cái nắp quan quách đó đập trúng luôn lên xác thanh thi, khiến hắn bị đè cứng xuống dưới đất.

Cái la bàn cũng vì vậy mà bị đập xuống dưới đất, vỡ tan tành...

Đây giống như là một tín hiệu động thủ vậy, Tần Thái cũng đồng thời chồm về phía tôi.

Tôi tuy có phân tâm một chút quan sát tình hình phía cái xác thanh thi kia, nhưng sự chú ý chủ yếu vẫn nằm trên người Tần Thái.

Lách người lao lên trước, gậy khóc tang đồng thời cũng không đập lên trán Tần Thái, mà là đánh về phía đầu gối của ông ta!

Trên tay còn lại, cũng mò ra một cái la bàn nhái.

La bàn nhái có thể trấn huyết sát, trước lúc xuất phát, Phùng Khuất đem tới cho tôi thẻ ngân hàng cùng với bốn chiếc la bàn nhái, vừa hay có thể đối phó với bốn con huyết sát!

Trong chớp mắt, tôi và Tần Thái liền tiếp xúc vào một chỗ, tôi đập trúng đầu gối ông ta trước.

Còn thanh kiếm đồng thau trong tay ông ta thì đâm về phía tôi.

Chiếc la bàn nhái này cũng được đúc bằng đồng, tôi không chút do dự, dùng la bàn chặn kiếm!

Tiếng két két nhức óc vang lên.

Giây phút la bàn nhái và kiếm đồng thau chạm vào nhau, cũng bật ra một đám tia lửa, tiếng ma sát khó nghe cũng khiến toàn thân tôi đều nổi da gà.

Tần Thái cũng chẳng tránh né, mà một chân đạp về phía tôi.

Tôi lấy hết sức lực, đập mạnh một gậy về phía ông ta!

Một tiếng rắc vang lên, rõ ràng là tiếng xương nứt gãy.

Tần Thái căn bản không biết đau đớn, cái chân gãy vẫn tiếp tục đạp xuống, lực đạp tuy đã bị xả mất hơn nửa, nhưng tôi vẫn bị đạp bay ra ngoài lộn liên tục ba bốn vòng.

Cả người suýt nửa thì quay quay luôn.

Khó nhọc từ dưới đất bò dậy, máu huyết cả người đều cuộn trào.

Gan bàn tay phải tê rần đau buốt từng cơn, một phát ban nãy, lực phản lại cũng không nhỏ.

Chiếc la bàn nhái này được cái chẳng bị tổn hại gì, thanh kiếm đồng thau bị sát khí ăn mòn trong tay Tần Thái, bị la bàn nhái đánh thành cháy đen hoàn toàn, giống như giây tiếp theo sẽ vỡ nát luôn vậy.

Quả nhiên giống hệt những gì tôi dự đoán, long khí và sinh khí, có thể giữ được mạng cho xác sát, nhưng lại không thể hồi phục phần chi bị đánh gãy của bọn chúng.

Ít nhất dựa vào Tần Thái thì còn chưa làm được.

Tần Thái vẫn còn định đi về phía tôi, nhưng chỉ có một cái chân là có thể cử động tử tế, cái chân còn lại cứ khập khiễng, tốc độ cũng chẳng biết chậm đi bao nhiêu.

Tôi đã có chiêu rồi, chuẩn bị đánh gãy đầu gối còn lại của ông ta.

Đang lúc tôi định hành động, thì đột nhiên phía sau có một tiếng xé gió vọng lại.

Lòng tôi hơi kinh, chưa đợi tôi ngoảnh đầu, liền nhìn thấy Thẩm Kế lại đang lao tới, cây roi dài trong tay cô ta quất thẳng trúng cổ của Tần Thái, vụt giật mạnh lên trên.

Thân người Tần Thái liền bị cô ta giật tung lên cao nhiều mét.

Thẩm Kế đã một mình đối phó xong một con huyết sát rồi? Nhanh thế à?

“La Thập Lục, sinh khí ở đây nếu như không phá vỡ được, thì mấy cái thứ này đều đánh không chết, Xác âm luyến dương còn chưa ra ngoài, đợi nó chạy ra ngoài, sư tôn của tôi cũng hết cách!”

“Anh phải nghĩ cách phá vỡ sinh khí ở đây! Cái thứ này giao cho tôi đối phó!”

Giọng nói vốn mềm dịu dễ nghe của Thẩm Kế, giờ đây lại thành tiếng quát lạnh lùng.

Tôi vẫn vô thức ngoảnh đầu lại nhìn một cái, Thẩm Kế kéo giật Tần Thái, tiếp tục hướng về phía cái cây lớn lúc nãy.

Lúc này tôi mới nhìn thấy, con huyết sát mà lúc nãy Thẩm Kế đối phó, hóa ra đã bị cô ta ghim lên trên thân cây, dùng thừng chu sa trói chặt lại.

Tần Thái đang điên cuồng giãy giụa.

Tốc độ phản ứng của tôi cũng cực nhanh, đem la bàn nhái trong tay ném một phát về phía Thẩm Kế.

Tiếp đấy hai chiếc la bàn nhái còn lại, cũng vứt qua chỗ Trần mù và Lưu Văn Tam!

Bọn họ tự biết đi đỡ lấy!

Như thế, liền chẳng có người tới đối phó với tôi nữa.

Nhưng lời của Thẩm Kế lại khiến tôi thấy vô cùng nghiêm trọng.

Tôi đương nhiên cũng biết, sinh khí còn, thì chúng tôi sẽ không có cơ hội thắng.

Cái xác thanh thi đó lại cũng không bị khống chế triệt để, hắn đang từ phía dưới cái nắp quan quách bằng đá cẩm thạch kia bò ra ngoài.

Rõ ràng ban nãy hắn không thể thoát thân, binh dùng chiêu hiểm, để cái nắp quan quách đó đập trúng người mình. Khiến Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên chẳng cách gì hạ thủ.

Ánh mắt của tôi hướng qua gian nhà lớn ở trung tâm đầm nước, muốn phá sinh khí, thì phải phá quan tài hội tụ sinh khí!

Tôi co giò, trực tiếp chạy thẳng về phía đầm nước!

Trong chớp mắt đã chạy đến cửa đầm nước.

Xác thanh thi cũng phản ứng lại, định đuổi theo về phía tôi.

Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên đồng loạt lên trước chặn hắn lại.

Tôi tùm một phát nhảy xuống dưới nước, cố sức bơi về phía gian nhà lớn kia.

Vốn định tới bên cạnh quan tài trước, rồi xem có cách nào có thể phá giải không.

Nhưng khi tôi từ dưới nước ngẩng đầu lên nhìn về phía gian nhà lớn kia, thì lại phát hiện bên trong gian nhà đó trống trơn, làm gì có quan tài nào?

Sao có thể như vậy được, giây trước vẫn còn đó, quan tài đang yên đang lành làm sao có thể biến mất được?!

[Tác giả có lời muốn nói]

Mai là đêm giao thừa rồi. Bất giác “Ngụy Văn Thực Lục” đã cùng độc giả từ cuối thu năm Chuột đi tới cuối đông, vui đón xuân mới, Ngưu chuyển càn khôn! (^▽^) Tại thời khắc từ biệt năm cũ nghênh đón năm mới này, lão La cùng Thập Lục, chú Văn Tam, chú Trần cúi người bái tạ tất cả bạn đọc, cảm tạ mọi người đã luôn yêu thích và ủng hộ “Ngụy Văn Thực Lục”!

Tiểu Hắc nói “Này nhé, tôi chả cúi người được, thì vái cái vậy!”

(^o^)~ Vui vẻ ăn tết nào! Ngày mai giao thừa, mời tập trung tại Qimao xem La Thập Lục bạo chương, lão La cầu bao lì xì! (^▽^)

........,,,.......

Lời dịch giả: Hết tết, mai bắt đầu đi làm rồi, nên mình cũng xin phép dừng đợt bạo chương lần này tại đây! Cảm ơn yy35773611, rongdenbay001, Maseno1, tuankhodo đã đẩy kim phiếu cho truyện, cảm ơn HOANGHUONGTAM đã ủng hộ cho truyện! Lần nữa chúc cả nhà một năm mới vui vẻ, sức khỏe, hạnh phúc và thành công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận