Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 282. TỪNG BÓI CHO CẬU MỘT QUẺ

Chương 282. TỪNG BÓI CHO CẬU MỘT QUẺ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

PS: Mình không hoan nghênh bạn có nick Facebook Phan Anh Dũng đọc bản dịch của mình dưới mọi hình thức!

.....!!!....

Khí xanh vào nhân trung, khó qua bảy ngày là vong mạng! Đặc biệt là tướng mặt của Mã Bảo Nghĩa từ chính hóa tà, có tướng ngoại tà xâm nhập. Đây không phải là một dấu hiệu tốt đẹp.

Tôi giơ tay lên, liền định mò cốt cho y trước.

Kết quả lúc hai tay tôi đặt lên chỗ xương Cự ngao của y. Bắt đầu từ chỗ ấn đường của y, lại có một luồng sáng hồng hào sáng vàng ánh lên.

Hai bóng sáng này đan xen với nhau, rồi lại lờ mờ có một làn khí đen xẹt qua.

Cuối cùng ba luồng khí ấy đan xen ở chỗ nhân trung, thì lờ mờ thành màu xanh đen, còn hơi có chút ánh đỏ.

Tôi lại càng sửng sốt hơn nữa, kiểu tướng mặt này cực kỳ hiếm.

Ấn đường hồng hào sáng vàng, đại biểu cho việc sắp có một món tiền tài lớn, khí xanh thì là khí tang vong mạng, còn về luồng khí đen kia thì là thực thể hiển hiện của ngoại tà xâm nhập, cũng là xuất phát từ họa huyết quang do ấn đường thành màu đen.

Còn Mã Bảo Nghĩa ngoài những thứ này ra thì cũng không có những tướng vong mạng khác, lông mày dài thẳng, nhân trung dài hẹp, cung mệnh càng đầy đặn...

Nhìn từ trên tướng mặt, thì chỉ có một kết quả.

Chuyến đi này y sẽ có nguy hiểm giữa sự sống và cái chết, khả năng tiền tài sẽ kiếm đầy túi, nhưng cũng có khả năng sẽ mất mạng.

Chằm chằm nhìn tận mười mấy giây, tôi mới bắt đầu mò cốt.

Tướng cốt của y càng rõ nét có trình tự, có bao gồm năm trong số cửu cốt, kém hơn một chút so với tướng cốt của Trần mù, có điều sau mang tai y lồi lên một cục lớn, nằm ở cạnh xương Cự Ngao.

Đây là tướng cốt nằm ngoài cửu cốt, lại được gọi là xương La hán, đầu xương dài và tròn, chủ cô hàn. Vừa hay phù hợp với dáng đầu và tướng mặt của y, hai chữ ‘cô hàn’ cũng vừa hay phù hợp với tình trạng một thân một mình của y lúc này.

Mã Bảo Trung là người cùng một thời kỳ với ông nội tôi. Mã Bảo Nghĩa là anh em của gã, nhìn trông Mã Bảo Nghĩa giống như ngoài năm mươi tuổi, nhưng tuổi thực của y thì chắc vượt xa con số này, ở tầm tuổi này của y, cũng chẳng mấy khả năng còn bố còn mẹ, cũng giải thích được cho việc ‘cô hàn’.

Mò xong tướng cốt, tướng mặt của y cũng chẳng có thay đổi gì khác nữa.

Tay tôi ấn lên trên Kim toán bàn, còn chưa đợi tôi mở miệng nói, Mã Bảo Nghĩa bèn đưa tay ra, một tờ giấy rơi xuống trước mặt tôi.

Trên đó là một hàng chữ sinh thần bát tự được viết ngoáy.

Y từng tiếp xúc với Trương Cửu Quái, chưa cần tôi đợi tôi nói, đã lấy thứ tôi cần ra cho tôi.

Kỳ thực trong lòng tôi cũng hiếu kỳ, năm đó Trương Cửu Quái chắc cũng từng bói quẻ cho y, quẻ bói là về vấn đề gì? Hay những gì Trương Cửu Quái bói, là bảo y ngày hôm nay tới tìm tôi gieo quẻ?

Tôi cứ có cảm giác, trong việc này không hề đơn giản như thế.

Định thần xem xong sinh thần bát tự, trong đầu tôi cũng đang ghi nhớ, năm Quý Mùi, tháng Giáp Tý, ngày Canh Tý, giờ Ngọ chính khắc.

Trần mù biết xem mệnh giờ, tôi ghi nhớ lại những thứ này xong, không chừng sau này sẽ dùng tới được.

Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu gẩy hạt bàn tính. Lần này tôi vẫn dùng Kim toán chi pháp như trước, căn cứ theo con số đối ứng với sinh thần bát tự, gẩy ra tướng quẻ trên dưới của hạt bàn tính!

Tốc độ bói quẻ phải lưu loát hơn lần trước rất nhiều, sau khi tướng quẻ định lại xong, thần sắc Mã Bảo Nghĩa cũng rõ ràng trở nên trịnh trọng, cúi đầu chằm chằm nhìn Kim toán bàn.

Tim tôi hơi đập mạnh, lẩm bẩm nói: “Đoài dưới Càn trên, Thiên Trạch Lữ.”

“Tướng quẻ hung cát thế nào?” Mã Bảo Nghĩa cuối cùng cũng chẳng còn điềm tĩnh như thế được nữa, mở miệng hỏi.

Tôi trầm ngâm mất mấy giây, xác định tướng quẻ này không còn thay đổi nữa, rồi mới nói: “Hạ Đoài thượng Càn, đại biểu Trạch, trong quẻ này, đại biểu ông sẽ phải đi gặp một người thân phận cao hơn, thậm chí có thể phân chủ tớ với ông.” Tôi dứt lời, đồng tử mắt Mã Bảo Nghĩa co mạnh lại một phát, thần sắc y cũng tối sầm lại mấy phần, dường như đang nhìn tứ phía xung quanh.

Có điều ở trong sân, ngoài ngao sói ra, thì chẳng có ai khác nữa.

“Tôi chỉ hỏi hung cát, những thứ khác cậu biết là được, không cần nói, xem ra Trương Cửu Quái chết sớm quá, vẫn chưa dạy quy tắc cho cậu, lẽ nào các cậu mò cốt bói mệnh không có cái câu nói, gọi là Thiên cơ không thể tiết lộ sao?” Thần sắc Mã Bảo Nghĩa cũng mới dịu đi đôi chút, bình thản nói với tôi.

“Ớ...” Tôi nhất thời có chút đờ người, việc này đúng là chẳng có ai dạy tôi cả.

Đương nhiên, tai nghe mắt thấy thì cũng có một số thứ, hoặc là nhìn thấy trên tivi, hoặc là nghe được từ chỗ người khác, nói người bói mệnh không được thế này thế kia.

Nhưng trong quyển sách Cốt tướng đó, ngoài những thứ cấm kỵ ra, đúng thật là rất ít nhắc tới.

Đương nhiên nhân quả liên quan, họa từ miệng ra, điều này tôi rất rõ. Không chỉ Cốt tướng, Trạch kinh, thậm chí cả Âm sinh cửu thuật cũng nhắc đến hoặc nhiều hoặc ít.

Trong thần sắc của Mã Bảo Nghĩa, rõ ràng có vài phần ý tứ khác nữa, gật gật đầu.

Tôi đang định tiếp tục giải quẻ, thì mặt cũng hơi biến sắc một chút.

Bởi vì tướng quẻ này, hóa ra đã thay đổi rồi.... Năm hào phía trước không có biến quẻ, thứ động là một hào cuối cùng!

Bản thân quẻ Thiên Trạch Lữ, chắc là tướng quẻ vật lộn hoàn hảo, cuối cùng gặp hung hóa cát, nhưng lúc này lại biến thành thượng cửu hào cuối cùng, tướng quẻ bèn hiển lộ nguy cơ.

“Có vấn đề gì, cứ nói không phải ngại.” Mã Bảo Nghĩa nhìn ra sự thay đổi sắc mặt của tôi, lại mở miệng nói.

Tôi vuốt xuôi tư duy một chút, tiêu hóa hết toàn bộ tướng quẻ xong, rồi mới nói: “Chuyến này ông phải gặp một người có phân chủ tớ với ông, ông sẽ chọc tức hắn, bản thân việc này chắc không có chuyện gì lớn, nhưng sự biến hóa của hào cuối cùng, khả năng sẽ dẫn đến họa sát thân.”

“Sơ cửu hào đại biểu cho việc lúc xuất hành an toàn, cửu nhị hào đại biểu việc khi mới tới nơi cũng vẫn yên lành, lục tam hào...”

Tôi ngừng lại một chút, rồi mới giải thích: “Bên người ông sẽ còn có một thằng mù đi theo, thằng mù tưởng mù mắt, nhưng có thể nhìn thấy được, hắn hoặc giả có thể xoay chuyển nguy cơ, đồng thời bên cạnh ông sẽ còn có một người bị thọt, người này đại biểu cho điềm hung, sẽ khiến cho người mà ông gặp không thích.”

“Cửu tứ hào và cửu ngũ hào đều đại biểu cho việc ông sẽ rơi vào hiểm địa, vốn dĩ thượng cửu hào cuối cùng là gặp hung hóa cát... Bây giờ hào cuối cùng này đã biến thành tướng hung, ông đại khái là sẽ chết.”

Giải thích toàn bộ quẻ bói xong, mí mắt tôi không nhịn được mà có chút giật giật.

Việc này cũng vừa phù hợp với sự biến hóa của tướng mặt, nguy cơ hiểm nghèo tồn tại song song với lợi ích, giữa sinh tử hoặc giả sẽ có sự thu hoạch, cũng khả năng sẽ mất mạng.

Chỉ có điều, tôi cũng phát hiện Mã Bảo Nghĩa nói sai một chuyện.

Ban đầu nhất y bảo với tôi, không phải là y đi gặp người nào đó, mà là y nói, bảo tôi dùng Định là bàn lên núi định vị, y phải lấy một món đồ!

Nhưng tướng quẻ nói rằng, y là đi gặp người...

Chuyện này so với những gì y nói với tôi, khác biệt rất lớn.

Hơn nữa, việc càng khiến tôi không nén được nhịp đập tim là trong tướng quẻ này, có thằng mù đi cùng!

Mã Bảo Nghĩa trước đây quyết chưa từng nhắc đến việc bảo Trần mù đi cùng, tôi cũng khẳng định y với Trương Nhĩ không có quan hệ gì cả.

Vậy thì trong chuyện này, chẳng phải lại là định số từ trong vô tận sao?

Trong lúc suy nghĩ, tôi lại bổ sung một câu: “Tướng quẻ đã định sẽ khó thay đổi, tôi đã đồng ý sẽ đi cùng với ông, tôi cũng sẽ đưa theo thêm hai người, trong đó một người là Trần mù, vừa hay ứng với sự thay đổi trong tướng quẻ của ông, đây cũng là việc trước đây tôi không ngờ đến.”

“Nếu như có chuyện gì nữa, ông tốt nhất là nói toàn bộ cho tôi biết, như thế chúng ta có thể thương lượng thêm, nếu không, chuyến đi này đúng thật là sẽ nguy hiểm khó lường.”

Nói rồi, tôi chằm chằm nhìn Mã Bảo Nghĩa, ánh nhìn không hề chệch đi chút nào.

Mã Bảo Nghĩa nhíu mày im lặng hồi lâu, rồi mới nói: “Tôi đích thực là phải lấy đồ, nếu đúng là phải gặp một người, thì người này sớm đã là người chết rồi.”

“Cậu hoàn toàn có thể yên tâm, cậu quyết sẽ không chết trên núi Vô Thổ.”

“Cậu có chết hay không, đã có người từng bói một quẻ rồi.” Câu nói cuối cùng của Mã Bảo Nghĩa, lại khiến lòng tôi chấn động.

Có người từng bói cho tôi một quẻ rồi?!

Cũng vào lúc này, bên ngoài tiền viện vọng lại tiếng bước chân hỗn tạp.

Tôi ngẩng đầu quay qua nhìn, bước vào trong tiền viện, hóa ra bèn là Trương Nhĩ, cùng với Trần mù.

Lúc này Trần mù đã thay một bộ trang phục, trên vai Trương Nhĩ thì có đeo một thứ đồ, nhìn giống như một cái hộp gỗ dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận