Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 69. CHẾT CŨNG KHÔNG TẮT THỞ

Chương 69. CHẾT CŨNG KHÔNG TẮT THỞ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Tốc độ nhấn chân lại càng trở nên nhanh hơn, tôi đạp mạnh mười mấy vòng, Trần mù gọi tôi một câu: “Rẽ phải, đến nơi rồi.”

Phía bên phải đúng là có một lối rẽ nhỏ, rẽ vào trong thì thấy bên đường có một căn nhà hai tầng cũ, bờ tường không được sơn bả, lộ ra lớp gạch đỏ au.

Thời gian lâu rồi, nên trên tường bám đầy dây leo, kẽ hở trên nóc nhà còn mọc ra một cái cây nhỏ cong vẹo.

Trước cổng có một mảnh đất trống, dựng mấy cái giá phơi quần áo, trên đó vẫn còn treo mấy cái áo.

Tôi dừng lại, bất an nhìn ra đằng sau.

Trần mù lắc lắc đầu: “Bất kể là người hay quỷ, đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì, mày quên hai điều chú dặn mày rồi sao?”

Tim tôi lại đập đánh thịch một cái, lập tức cái cảm giác ớn lạnh kia càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Lần trước lúc đi vớt vợ con của xưởng trưởng Châu trên sông Dương, Trần mù có dặn dò tôi mấy câu.

“Trời tối cái, bất kể là đường thủy hay đường bộ, đều là đường của người chết.”

“Có người đi phía sau hỏi chuyện, không được trả lời...”

“Đồ trôi nổi trên mặt sông cũng không được vớt...”

Mặt tôi lập tức tái đi, run rẩy nói một câu: “Chú Trần, ban nãy cháu chưa phản ứng lại... quên mất luôn, cháu nhớ ra rồi, giờ phải làm thế nào?”

Trần mù im lặng một lát, vứt đầu thuốc xuống đất, nói: “Cứ làm việc bây giờ trước đã, nếu nó đến tìm mày thì tính sau, mà nó chắc cũng không đến nỗi đui mắt.” Tôi rất chán nản vì sự sơ suất của bản thân, có Trần mù đi cùng mà vẫn không chú ý cảnh giác.

Cố nén nỗi bất an trong lòng, ngoảnh đầu nhìn về phía căn nhà hai tầng.

Trần mù tiến lên trước bước về phía cửa nhà, tôi vội vàng đi theo sau.

Lão giơ tay, gõ cửa cộc cộc.

Chưa đầy nửa phút, cửa đã bị đẩy mở, từ trong khe cửa mở lộ ra nửa khuôn mặt đàn bà vàng bủng, trên mặt cô ta có không ít vết thương, rõ ràng là thường xuyên bị ngược đãi, ánh mắt không che dấu nổi sự hoảng sợ, rụt rè nhìn tôi và Trần mù.

“Trần tiên sinh, cuối cùng thì ông cũng tới.” Cô ta run rẩy nói một câu.

“Nhanh vào nhà đi.” Cô ta mở cửa nhường lối, đến tôi là ai cũng chẳng hỏi.

Đồ đạc trong nhà cũ nát hết chỗ nói, sô pha giả da đen xì, lớp giả da bong tróc từng mảng, lộ cả lớp vải lưới và bông nhồi bên trong.

Trên bề mặt chiếc bàn ăn bằng gỗ cũng đầy mảng bám, tháng này qua năm khác, đã bóng nhẫy cả lên.

Tôi nhìn quanh một vòng, phát hiện có một chiếc cầu thang gỗ mỏng mảnh, bên dưới còn chất đống toàn đồ linh tinh.

“Hoa Cô, bố mày đâu?” Trần mù đột nhiên hỏi một câu.

“Đang ở dưới hầm uống rượu, từ tối qua đến giờ chưa ra, bảo là nắng nôi khó chịu, cháu đang chuẩn bị mang rượu cho ông ấy.” Ánh mắt Hoa Cô lại lộ ra vẻ hoảng loạn, nét mặt hiện rõ nổi hoảng sợ không che dấu nổi.

Trần mù gật gật đầu ra vẻ nghĩ ngợi.

“Xác sống hóa sát, mấy hôm đầu còn phơi nắng được, qua đầu bảy là bắt đầu sợ ánh sáng, đợi đến giờ tý mới mò ra ngoài lang thang, tính cách lão càng gắt gỏng hơn đúng không?”

Hoa Cô gật đầu lia lịa, tròng mắt mọng đầy nước: “Đúng đúng đúng, tính bố cháu càng dữ càng khó chiều hơn nhiều, hôm qua ông ấy lại đánh cháu một trận, đánh đến gãy cả gậy luôn.” Cô ta lật tay áo lên, vết thương thâm tím sưng vù, nhìn mà phát hoảng.

“Lấy rượu cho lão đi, chỉ xem tầng hầm chỗ nào, bọn tao mang xuống cho lão.”

Hoa Cô lấy một chai rượu trắng trên bàn xuống đưa cho tôi, tiện tay còn đưa thêm một gói hạt lạc.

Sau khi tôi cầm lấy, cô ta bèn đưa chúng tôi lại chỗ cầu thang gỗ, nhìn sâu vào trong, hóa ra còn có một lối đi hướng xuống dưới, rõ ràng là tầng hầm được đào thêm.

“Hoa Cô, ai đến thế?” Bất thình lình, dưới tầng hầm đen thui vọng lên một giọng nói âm u, còn hơi có chút tàn bạo.

“Bố... Là Trần tiên sinh ở đường Hàng Giấy, với cả nhân viên cửa hàng của ông ấy nữa. Bọn họ đến thăm bố.” Giọng của Hoa Cô run run.

“Hừ! Đường Hàng Giấy? Cái bọn bán đồ người chết đấy hử?”

“Bảo chúng nó cút!”

Giọng nói này lạnh lẽo, còn mang nặng hơi hướm chết chóc, tóm lại là chẳng giống tiếng nói của người sống.

Trần mù nheo mắt, cái con ngươi trắng dã ấy động đậy chút, cảm giác u ám trên người lão cũng chẳng kém là bao.

“Lão Đinh, đến tôi cũng không nhận ra à?”

Đột nhiên, Trần mù nói một câu.

“Cút! Hoa Cô, đuổi chúng nó đi ngay! Tao không muốn nhìn thấy chúng nó! Cái mùi trên người chúng nó làm tao buồn nôn!”

“Mày lại muốn ăn đòn à! Có tin tao đánh chết mày luôn không!” Thân người Hoa Cô run rẩy, cô ta sắp khóc luôn rồi.

Ánh mắt như cầu cứu nhìn tôi và Trần mù.

Trần mù liếc nhìn cánh cửa nhà một cái, ra hiệu cho Hoa Cô đi ra đó.

Tiếp đấy lão liền đi ra chỗ cầu thang.

Tôi cũng thấy hơi hoảng, cái giọng nói đó không mang một chút cảm giác nào của người sống, hơn nữa xác sống sát, lúc này chẳng cần Trần mù phải giải thích, tôi cũng hiểu được hơn nửa.

Là loại xác biến mà giống như người sống! Loại sát này, làm sao chỉ có đôi chút hung dữ được?

Loại xác sát thông thường là hóa sát, muốn giết người báo thù, mẫu tử sát cũng vậy.

Xác sống sát, thì vẫn tưởng mình đang còn sống cơ!

Người tâm địa độc ác thì còn dữ hơn quỷ, loại người chết mà tưởng mình vẫn còn sống này, thì còn hung ác đến mức nào?

Bước xuống cầu thang, tôi mới nhìn thấy trên tường có treo một bóng đèn khí, ánh sáng tối om om, giống như bị một thứ dung môi vô hình hút hết đi vậy.

Dưới cầu thang lạnh căm, mùi nấm mốc lẫn với mùi xác thối, khiến người ta buồn nôn.

Tầng hầm này không sâu, phòng chỉ tầm bảy tám mét vuông.

Tôi với Trần mù xuống tới nơi, liền nhìn thấy chỗ góc trong cùng đặt một chiếc giường, bẩn thỉu vô cùng, bên trong có cuộn một người.

Tóc lão đã rụng gần hết, trợn tròn con mắt nhìn chúng tôi.

Nếp nhăn ở đuôi mắt có thể kẹp chết ruồi, bọng mặt chảy xệ xuống gần đến tận xương gò má, con ngươi trông cũng mờ mờ đục đục, cũng chẳng biết là do sắp rữa rồi hay là bị bệnh đục thủy tinh thể.

“Lão Đinh, mới một thời gian không gặp, sao lại nóng tính thế, đi với tôi ra ngoài lượn lờ chút.”

Trần mù bất thình lình lại mở mồm nói một câu.

“Thằng mù chết tiệt, cút ngay! Nếu không tao lấy mạng mày!” Lão Đinh gằn giọng gào một câu, tôi cảm giác giọng nói không phải từ miệng lão phát ra, mà là từ thân thể, nguyên cả tầng hầm đều là tiếng hồi âm.

Trần mù im lặng, rồi khẽ thở dài, lão nghiêng đầu nhìn tôi một cái, nói: “Xác sống là loại xác sát đáng thương nhất, bọn chúng hoàn toàn không biết bản thân đã chết rồi, trong tâm còn nén một hơi dương khí, không làm sao tắt thở được.”

“Thứ khiến bọn chúng không tắt thở được là chấp niệm, thứ chấp niệm mà chết cũng không yên tâm được.”

“Bón chúng chết không tắt thở, không nhắm mắt, bản thân có thể cảm nhận thân thể thối rữa từng chút một, sợ ánh sáng, sợ người, tính cách ngày càng nóng nảy, ra tay ngày càng không kiểm soát được nặng nhẹ, thông thường xuất hiện xác sống sát, thì cả nhà đều không có kết cục tốt đẹp.”

Tôi nuốt một miếng nước bọt, rụt rè nhìn lão Đinh nơi góc phòng, mất tự nhiên nói: “Thế chú Trần, làm thế nào mới đối phó xác sống sát được?” “Trước đây chú có quen lão?”

“Ừ, trước đây lão làm gác cổng ở lò hỏa thiêu, chú đưa xác qua đó, nên tương đối thân.” Trần mù gật gật đầu: “Có điều bây giờ lão chẳng nhận ra chú nữa rồi, chỉ còn nhận ra con gái lão.”

“Muốn đối phó lão, thì hoặc là giúp lão giải quyết chấp niệm, hoặc là đánh bay hơi dương khí kia đi! Lão sẽ nhắm mắt ngay, sau đó lập tức đưa đi hỏa táng là xong, nếu không, hồn phách lão chuồn ra, thì sẽ thành thứ quỷ quái rất hung dữ.”

“Thông thường xác sống xuất hồn, đều có thể khoác áo đỏ lên, tới lúc đó mày thêm cả chú đều không đủ cho nó xử.”

Mồ hôi trên trán tôi cứ rớt từng hạt to đùng.

“Thế có giúp lão giải quyết chấp niệm không?” Tôi mất tự nhiên hỏi.

“Còn chẳng biết là cái gì, giải quyết thế nào?”

“Cứ lôi lão ra ngoài, ngao sói ở ngoài kia, nó nhìn một cái là lão tắt thở ngay thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận