Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 438. NGƯỜI SỐNG TRÚNG TÀ

Chương 438. NGƯỜI SỐNG TRÚNG TÀ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Trong vô tận, tất cả đều có định số, giống như người trước khi gặp chuyện, tướng mặt sẽ có sự thay đổi trước vậy.

Trước đây tôi cưỡng chế đổi quẻ cho Trần mù, ngón tay cũng bị chọc nát.

Ăn bát cơm đỡ âm linh này, tôi vẫn luôn nỗ lực để tuân thủ quy tắc của nghề, nhưng đây không phải việc dễ dàng.

Lúc này tôi sắp phá quy tắc, đến cả pháp khí đỡ âm linh tôi mang theo người, cũng bắt đầu có chỗ khác thường...

Tôi cắn răng, không dừng động tác trong tay lại, mà bắt đầu đỡ âm linh.

Tôi quá hiểu mục đích của kẻ đó.

Hắn muốn đối phó với tôi, không trực tiếp xuất hiện, chắc chắn là do không nắm chắc sẽ đối phó được với tôi.

Trước tiên khiến tôi phạm cấm kỵ của đỡ âm linh, bản thân tôi sẽ bị phiền phức đeo bám, sợ rằng lúc đó hắn mới sẽ mặt đối mặt động thủ với tôi.

Nhưng tôi lại chẳng có lựa chọn nào khác.

Nhặt bạch chiêm từ dưới đất lên, đặt vào vị trí bên cạnh mà tay có thể với tới.

Nén tất cả những tư duy hỗn loạn xuống, đem tất cả sự chú ý đều chuyển lên trên người xác nữ ở trước mặt.

Đèn compact hình như hơi sáng hơn một chút so với ban nãy.

Hai chân cái xác nữ duỗi thẳng đờ, cái màu tái xanh ấy ngày càng rợn người.

Một tay tôi ấn lên trên bụng cô ta.

Trong lòng bất thình lình bị một luồng khí lạnh ập tới, còn cảm giác từ dưới tay truyền lại thì có chút khác với những lần đỡ âm linh trước đây, không phải là cái kiểu cứng đờ lạnh buốt, mà là hơi có chút mềm mại và có độ đàn hồi.

Lại nhìn cái xác nữ một cái, tuy cô ta không động đậy, nhưng tôi lại cảm giác, hai con mắt của cô ta đang lượn lờ xuống phía dưới, chằm chằm nhìn tôi.

“Cô tôi vốn chẳng thù oán gì, tôi không biết tên cô là gì, không biết nhà cô ở đâu.”

“Đứa bé trong bụng cô không thể sinh nở, chết oan hai mạng, oán khí ngút trời, tôi biết cô muốn giết người.”

“Giết người chẳng qua đầu chạm đất, nhưng giết người xong, cô sẽ không đầu thai được nữa, đứa bé con cô cũng sẽ không còn cơ hội đầu thai, nếu như cô có thể nhịn được không động sát niệm, tôi sẽ giúp cô tìm ra người nhà để thờ cúng.”

Mí mắt tôi hơi giật, những lời này nói xong, mà tâm trạng lạnh lẽo oán hận của cái xác nữ vẫn không hề giảm bớt.

Cô ta... chắc là nghe không lọt lời tôi nói.

Tôi cũng không trì hoãn thêm nữa, bàn tay đang ấn da bụng của xác nữ hơi hơi dùng sức.

Đồng thời hạ giọng thì thầm: “Sinh hài linh, tránh dương quan.”

“Thai đủ tháng, đặt hối danh.”

“Mười hai tháng, cúng nến hương... đỡ âm linh!” Ban đầu tiên là hạ giọng thì thầm, đến lúc sau, thì trở nên the thé đến mức như hát sơn ca khiến toàn thân người ta nổi đầy da gà.

Thân thể của xác nữ, đột nhiên rùng mình hai phát.

Giữa hai chân tuột ra một bọc thịt màu tím đỏ...

Cái âm thai này lại bị sinh ra cùng với cả nhau thai luôn.

Những xác mẫu tử khác, đỡ âm linh ra đã sớm chẳng còn nhau thai nữa rồi.

Tôi nâng âm thai trên tay, nhanh chóng đem nó đặt chung với tượng gốm xương mèo.

Cũng vào lúc này, cái xác nữ vừa sinh nở xong kia, đột nhiên vụt một phát ngồi bật dậy, hai con mắt oán hận chằm chằm nhìn đối diện với tôi.

Giây tiếp theo, một tiếng mèo kêu thảm thiết đột ngột vang lên!

Tôi định thần, một tay túm lấy âm thai đặt chung vào với tượng gốm xương mèo, tay còn lại rút gậy khóc tang ra, đập mạnh một phát về phía cửa sổ bên cạnh!

Một con mèo đen cũng vừa vặn từ bên đó nhảy lên, định lao về phía xác nữ!

Rầm!

Gậy khóc tang vững vàng đập lên đỉnh đầu con mèo đen, nó ré lên một tiếng rơi xuống đất, chẳng đứng dậy tiếp được nữa, mà chỉ còn liên tục co giật trên đất.

Tôi chằm chằm nhìn cái xác nữ, cô ta cũng chẳng có phản ứng gì khác.

Chỉ là cảm giác lạnh lẽo ở trong căn nhà mái bằng này ngày càng mãnh liệt hơn.

Cúi đầu nhìn tượng gốm xương mèo, điều khiến tôi ngạc nhiên là, âm thai tại sao vẫn chưa vào trong?

Kết quả tôi lại cảm giác, thứ trên tay hình như hơi động đậy một chút.

Bất thình lình bị một phát như thế, liền khiến trên người tôi nổi không ít da gà.

Lẽ nào là âm thai hóa sát?

Đây không thể nào là ảo giác của tôi, nó đúng thật là động đậy một phát, cái cảm giác nhớt nhầy đó, khiến người ta rất khó chịu.

Tượng gốm xương mèo không thu âm thai vào trong được, đây là một phiền phức lớn.

Kể cả là âm thai đang yên ổn, cũng có khả năng vì điều này mà biến thành hài linh.

Tôi cũng chẳng biết nguyên nhân, chỉ có thể phán đoán đơn giản, nó chắc là sẽ hóa sát, có điều âm thai hóa sát tôi cũng đã từng thu rồi, hồi đó vợ của xưởng trưởng Châu được vớt lên, thai long phụng vì tranh thứ tự ra đời trước sau mà mọc cả lông trắng rồi.

Không thu vào trong tượng gốm xương mèo được, là bởi vì vấn đề nhau thai?

Tôi nhanh chóng dùng dao găm đỡ âm linh gẩy bỏ nhau thai, lại dùng kéo đã ngâm qua máu rồng nhỏ cắt đứt dây rốn.

Bóc bỏ nhau thai ra xong, đứa bé này hai mắt nhắm nghiền, nhăn nhúm giống như ông già bé con vậy.

Còn chưa đợi tôi đặt đến trước tượng gốm xương mèo, nó đã lại run rẩy một phát.

Lần này không có nhau thai che chắn, tôi liền có thể nhìn thấy rất rõ ràng!

Chỉ là, nó đến một tý lông trắng cũng chẳng có, cũng không có lông đen và lông đỏ của huyết sát, lẽ ra không như vậy được chứ!

Còn chưa bật xác, làm sao có thể động đậy được?

Càng quan trọng hơn nữa là, nó cũng không thể nào thành xác sống được!

Điều kiện bắt buộc của xác sống, chính là có chấp niệm đến chết cũng không hóa giải được, không cam tâm tắt thở.

Âm thai muốn thành xác sống, thì bắt buộc là mẫu sát thành xác sống trước, như thế mới có thể thành xác sống mẫu tử.

Người đàn bà đáng thương này đã chết đến không thể chết tiếp được nữa, oán khí của cô ta không nhẹ, còn chưa hóa sát đã muốn bật xác, có điều cô ta cũng không phải là xác sống.

Tư duy như luồng điện nhanh chóng xẹt qua.

Sau khi đưa trẻ sơ sinh lại run rẩy một chút xong, đột nhiên, bên tai tôi vang ầm lên từng tràng tiếng kêu gào khóc lóc hung hãn chói tai.

“Trả con lại cho tao!” Âm thanh này còn kèm theo từng đợt gió mạnh lạnh thấu xương.

Hóa ra là từ phía sau lưng tôi truyền lại.

Da đầu tôi như nổ tung, trong lúc thất thần, cái xác nữ đang đối diện với tôi, toàn thân đã mọc ra lông nhung màu đen.

Hơn nữa đám lông nhung này còn đang dần chuyển sang màu máu.

Vụt quay đầu lại, thứ xuất hiện ở phía sau lưng tôi, hóa ra chính là người đàn bà mang bầu ở căn nhà bên cạnh kia!

Dây xích buộc trên cổ cô ta đã bị tháo ra rồi.

Hai mắt cô ta trống rỗng oán hận, trên tay còn có một con dao phay gỉ sét, đang chém thẳng về phía đầu tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận