Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 639. ĐÂY KHÔNG PHẢI CON MẮT NHÌN

Chương 639. ĐÂY KHÔNG PHẢI CON MẮT NHÌN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Còn chưa đợi tôi mở miệng nói, tay Trần mù bèn đã ấn lên mặt đất, trực tiếp mò đến chỗ lọn tóc đó.

“Chú Trần, chú đừng chạm...” Tôi nhanh chóng mở miệng, có điều Trần mù đã vê nó lên.

“Tóc của người chết, lão bởi vì thứ này mà trúng vong.” Trần mù hạ giọng mở miệng: “Yên tâm đi Thập Lục, thứ tóc này không buộc trên người thì không có tác dụng.”

Ngay tiếp đó, Trần mù liền móc ra một cái bật lửa, xoạch một phát bật lửa lên, lọn tóc bèn bị châm lửa.

Mùi xác thối càng đậm đặc hơn trong nháy mắt tràn ngập cả gian sảnh, tôi ọe khan một tiếng, suýt nữa thì nôn cả ra ngoài.

Trần mù lại châm một điếu thuốc lá cuộn, còn đưa cho tôi một điếu.

“Đưa lão ra ngoài.” Trần mù nhìn Trương Nhĩ một cái ra hiệu.

Hút khói thuốc lá cuộn, cuối cùng cái thứ mùi xác thối đó cũng bị che lấp đi rất nhiều, mùi cay nồng của thuốc cũng giúp đầu óc tỉnh táo.

Cõng Trương Nhĩ đi ra khỏi gian sảnh, Trần mù lại ngoảnh đầu lại, con ngươi màu xám trắng nhòm chỗ phần sảnh được nâng cao kia một cái.

“Cái thứ khủng khiếp trong Âm trạch đó, không thoát được việc có liên quan đến Viên Hóa Thiệu, biết mình biết người trăm trận trăm thắng, chúng ta vẫn phải vào trong lần nữa, có điều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, công việc phải làm từng chuyện một, đợi Trương Nhĩ tỉnh lại hỏi lão xem tình hình thế nào, rồi đi tìm Liễu Dục Chú nói rõ ràng, hy vọng nó không vấn đề, có thể cùng ra tay giải quyết hậu họa của Lý Âm Dương, rồi suy nghĩ cách đối phó với Viên Hóa Thiệu.” Trần mù nói xong, bèn không ngừng nghỉ nữa, đi về phía chỗ cổng chính.

Tôi cũng cảm thấy những lời Trần mù nói có lý, có điều căn Âm trạch này quá nguy hiểm...

Trương Nhĩ tuy chỉ biết thuật phong thủy, thân thủ cũng tầm thường, nhưng lão tính toán khôn ngoan như thế, người lão luyện như thế mà đều ngã lộn cổ ở trong Âm trạch, thậm chí mới chỉ là ở trong sân của Âm trạch, chứ chưa hề vào sâu hơn bên trong, có thể tưởng tượng được độ đáng sợ của Âm trạch...

Không biết Viên Hóa Thiệu rốt cục là một Âm dương tiên sinh như thế nào, y sợ rằng sẽ chỉ có thể càng khó đối phó hơn so với tưởng tượng của chúng tôi.

Từ Viên Thị Âm Dương Trạch ra ngoài xong, lên xe.

Dương Hưng ngồi ở hàng ghế sau, hắn cũng chẳng nhìn Trương Nhĩ nhiều, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rồi lúc lại chằm chằm nhìn tôi một cái.

Tôi rất rõ Dương Hưng không biết chuyện Cố Nhược Lâm đổi hồn, chứ nếu không, hắn nhất định sẽ bám chặt Trương Nhĩ không buông.

Phùng Bảo hỏi chúng tôi lái xe đi đâu?

Vốn dĩ tôi định nói đi thẳng qua bệnh viện, nhưng Trương Nhĩ vẫn chưa tỉnh, bèn hỏi Trần mù một chút, lão mới bảo với tôi, Trương Nhĩ trúng vong kiểu này là thông qua vật trung gian, thời gian trúng vong cũng không ngắn nữa, tuy sẽ không có chuyện gì lớn, nhưng muốn tỉnh lại, cũng phải phơi nắng một thời gian. Chúng tôi đương nhiên không thể nào ở bên ngoài để Trương Nhĩ phơi nắng được.

Lúc này thời gian đã đến hơn tám giờ, mặt trời cũng đã lên rồi, liền chuyển Trương Nhĩ qua cạnh cửa sổ xe, phơi tạm một chút đã.

Rồi chuẩn bị về nhà họ Phùng một chuyến trước, đợi sau khi Trương Nhĩ tỉnh lại, nói chuyện một chút về tình hình xong rồi qua bệnh viện tìm Liễu Dục Chú.

Tôi vừa nói với Phùng Bảo rồi hắn lái xe lên đường xong, thì tôi lại nhận được điện thoại của Thương Tượng.

Đầu bên kia anh ta thở hồng hộc bảo với tôi, trảm quỷ đao và mã tấu còn lại anh ta toàn bộ đều đánh xong hết rồi, hỏi tôi là anh ta đem qua nhà họ Phùng, hay là tôi phái người qua lấy?

Ngay tiếp đó, Thương Tượng lại bổ sung một câu hy vọng tôi qua lấy, nếu như có thời gian, tiếp tục thương lượng một chút với anh ta về các tầng Phong thủy bàn khác của Định la bàn thì càng tốt, anh ta muốn thử xem có thể soạn khắc được tầng thứ năm hoặc tầng thứ sáu cho la bàn nhái hay không.

Rõ ràng, câu nói cuối cùng của Thương Tượng có vẻ rất khao khát.

Mà thông tin này của anh ta cũng khiến tôi không khỏi vui mừng, lập tức liền biểu thị tôi qua đó lấy.

Cúp điện thoại xong, trên mặt tôi hơi có chút không kiềm chế được vẻ vui mừng, nói: “Chú Trần, còn có hai thanh trảm quỷ đao, hai thanh mã tấu, đem mã tấu cho chú Văn Tam, trảm quỷ đao một thanh đưa cho bà Hà, thanh còn lại thì chú có thể giữ lại, trảm quỷ đao bằng đồng do Thương Tượng chế tác, có khắc Áp trấn thần chú, hiệu quả tuyệt đối không tầm thường, hoặc giả chú sẽ như hổ thêm cánh.”

Tuy rằng Trần mù quanh năm dùng gậy khóc tang, nhưng lão là đệ tử của bà cụ Hà, bà cụ Hà một tay chơi trảm quỷ đao như múa, Trần mù nhất định cũng sẽ không kém cỏi.

Trần mù gật gật đầu, nói có thể xem xem, tiếp đấy lão lại có vẻ nghĩ ngợi nói một câu: “Áp trấn thần chú, không phải là Liễu Dục Chú cho đấy chứ?”

Tôi gãi gãi đầu, ngại ngùng nói không phải, bảo với lão là do tôi ghi nhớ lại.

Trần mù ừ một tiếng, rồi lại nói: “Nếu như có thể nói thông được Liễu Dục Chú, thì việc này còn cần phải bảo cho nó biết, tránh việc lại gây ra phiền phức khác, nếu như nói không thông, nói không được thì chỉ còn cách cầm trảm quỷ đao có Áp trấn thần chú đấu sinh tử với Liễu Dục Chú thôi.”

Câu nói này tôi không tiện tiếp lời.... Chuyện này của Liễu Dục Chú, giống như một tảng đá lớn đè trong lòng vậy.

Khoảng tầm hơn nửa giờ sau, chúng tôi bèn tới bên ngoài cổng nhà Thương Tượng.

Cửa khép hờ để mở ra một khe hở, chứ không hề đóng chặt, rõ ràng là để cửa cho chúng tôi.

Đẩy cửa vào trong, Thương Tượng đã ở trong gian chính rồi.

Trên chiếc bàn gỗ vuông đặt hai thanh trảm quỷ đao, hai thanh mã tấu, ngoài ra, lại còn có thêm một cây gậy khóc tang được bọc lại!

Bên cạnh bàn, Thương Tượng với thân hình ngũ đoản đang khoát tay sau lưng đi qua đi lại.

Anh ta đồng thời ngoảnh đầu nhìn sang chúng tôi, trên mặt có vẻ mừng rõ, hơn nữa còn nhanh chân bước về phía tôi.

“La tiên sinh, cậu xem thứ này đã!”

Mặt đối mặt ở cửa gian chính, Thương Tượng lại làm một động tác mời, bảo tôi qua bên cạnh bàn.

Rõ ràng sâu trên nét mặt của Thương Tượng vẫn có vẻ mệt mỏi, có điều thần sắc của anh ta vẻ hưng phấn càng nhiều hơn.

“Thương tiên sinh, đây đúng thật...” Tôi còn chưa nói hết câu, Thương Tượng đã túm lấy tay tôi, bảo tôi đừng gọi anh ta tiên sinh gì hết.

Anh ta gọi tôi là tiên sinh, là bởi bản thân tôi chính là Âm dương tiên sinh, còn anh ta chỉ là một người thô lỗ, là thợ thủ công, bảo tôi gọi anh ta lão Thương là được.

Tiếp đấy, anh ta lại trực tiếp túm lấy một thanh trảm quỷ đao, đưa đến cạnh tay tôi.

Khí chất của Thương Tượng rất chất phác, cũng toát ra vài phần thô kệch nhưng không giống với Lưu Văn Tam, tiếp xúc lâu rồi cũng ngày càng có thể cảm nhận được, kiểu thô kệch này của anh ta, là trong thô kệch có tinh tế, đối với việc chế tác đồ đồng này, gần như hoàn toàn chìm đắm bên trong.

Tôi đón lấy trảm quỷ đao xong, đầu tiên là cảm thấy nặng! Cái cảm giác nặng nề này khiến tôi suýt nữa cầm không chắc, hự lên một tiếng, mới miễn cưỡng có thể khống chế được lực cầm.

Nhìn kỹ càng hơn, chất đồng hơi có chút phản quang, phù văn khắc bên trên dường như trôi chảy lưu loát hơn so với lần trước.

Ánh mắt Thương Tượng cháy rực, nói: “Thế nào? La tiên sinh?”

Tôi cực lực giữ vững lực cầm trên tay, đem trảm quỷ đao đưa cho Trần mù: “Chú Trần, chú xem xem?”

Trần mù thuận tay đón lấy cán đao, tay của lão cũng trĩu xuống dưới một phát, có điều mắt lão thì nheo lại thành một đường rãnh, trong con ngươi màu xám trắng dường như trong nháy mắt có ánh sáng ánh lên.

“Thanh trảm quỷ đao thật nặng, thứ khí chính sát cũng thật nặng. Thập Lục, mày không cảm giác gì à?” Trần mù hướng về phía tôi nói.

Tôi trước đây còn chưa từng nghe thấy Trần mù nói với giọng điệu dạng như thế này bao giờ, đến lão mà cũng lại toát ra một chút vẻ hưng phấn?

Tôi nghi hoặc cầm thanh trảm quỷ đao còn lại lên, lúc này mới phát hiện, ngoài nặng nề ra, cầm cán đao lâu rồi, lờ mờ còn có một cảm giác nóng bỏng, đây không phải là kiểu nắm cán đao lâu nên lòng bàn tay nóng lên, mà giống như bản thân bên trong thanh đao này có thứ gì đó đang luồn ra ngoài vậy.

“Lúc anh tôi đồng có bỏ không ít chu sa vào nhỉ? Còn ngâm cả máu chó đen nữa?”

Con mắt màu xám trắng của Trần mù, đột ngột nhìn sang Thương Tượng.

Mắt Thương Tượng sáng lên một phát, nói: “Con mắt nhìn của Trần tiên sinh tốt thật.”

Trần mù lắc lắc đầu, nói: “Đây không phải con mắt nhìn, tôi là thằng mù.”

“....”

Mặt Thương Tượng ngay lập tức liền cứng đờ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận