Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 62. DỰA NÚI GIÁP SÔNG, CÀNG DỄ CÓ QUỶ

Chương 62. DỰA NÚI GIÁP SÔNG, CÀNG DỄ CÓ QUỶ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Nhìn Mã Bảo Trung một cái thôi, đã khiến toàn thân tôi run rẩy, nổi đầy da gà.

Tôi vội đi thẳng một mạch về thôn!

Đại khái về đến đoạn đầu trên đường thôn, ngoái lại nhìn lần nữa, thì đã chẳng thấy bóng dáng Mã Bảo Trung đâu nữa.

Tên ăn mày chó chết này chắc chắn chẳng tử tế gì, thậm chí tôi còn nghĩ, lần sau gặp gã, hay là lấy cái búa với đinh sắt kia cho gã một phát.

Bao nhiêu năm nay Lưu Văn Tam chưa từng làm thế, nói không chừng bị tôi đục cho một nhát, gã sẽ chẳng có cơ hội bám theo tôi nữa.

Rất nhanh, tôi đã về đến trong sân.

Vừa hay gặp trưởng thôn đến đưa cơm.

Chân giò kho, ngỗng sư tử, canh gà hầm nấm dại, còn bao nhiêu đồ xào nữa.

Đại để là dân thôn cảm kích tôi và Lưu Văn Tam lại giúp giải quyết một vụ phiền phức lớn giúp thôn.

Lưu Văn Tam uống say bí tỉ, tôi cũng uống mấy ngụm, đầu óc lơ tơ mơ.

Đang định bò lên giường đi ngủ thì Cố Nhược Lâm gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi đã ngủ chưa.

Đầu óc tôi lập tức linh hoạt hẳn lên, vội trả lời vẫn chưa ngủ.

Cố Nhược Lâm liền gửi cuộc gọi thoại qua.

Tôi run run nhấn nút nhận cuộc gọi, trong lòng hồi hộp vãi chưởng.

Nói thật, chat với Cố Nhược Lâm, tôi cứ có cảm giác vừa mừng vừa lo.

Bởi vì hơn hai mươi năm qua, tôi sống quá cô độc!

Một đứa âm sanh tử không được người khác chào đón, thì làm gì biết cách giao tiếp với con gái?

Hơn nữa, Cố Nhược Lâm gia cảnh tốt, người thì đẹp, tính cách cũng dễ chịu.

Đúng chuẩn thiên nga!

Nói khó nghe chút chứ tôi đến làm vịt con xấu xí cũng không đủ chuẩn, vì vịt con xấu xí còn có ngày biến thành thiên nga được.

Tôi chỉ là con cóc ghẻ ở trong xó xỉnh nào đó.

Ăn cơm người âm, kiếm bừa lấy một khoản tiền, rồi cưới một cô vợ.

Cóc ghẻ làm sao ăn được thịt thiên nga...

Nhưng có lẽ mỗi con cóc ghẻ, đều có ước mong được ăn thịt thiên nga!

Tôi cũng không ngoại lệ...

Ông trời đã đóng của tôi rất nhiều cánh cửa, nếu còn không được mơ mộng một tý, thì cuộc sống, e là chẳng còn gì để trông mong.

Giọng Cố Nhược Lâm trong cuộc gọi thoại nghe mềm mại thanh thoát, rất êm tai, như âm thanh từ thiên nhiên khiến người ta có cảm giác hưởng thụ.

Chúng tôi đại khái vẫn nói một số chuyện về mặt phong thủy.

Cô ta nói vì dạo này nhà họ Cố xảy ra khá nhiều chuyện, đều không phải chuyện tốt lành gì, ông nội cô ta lại ốm một trận.

Vì vậy đang chuẩn bị thay đổi phong thủy cho gia tộc, xây một khu nhà phong thủy, gọi là tàng khí nạp vận gì đó.

Còn mời một vị phong thủy tiên sinh khá có tiếng đến!

Cô ta nói rằng nói chuyện với tôi bấy nhiêu ngày nay, thấy thôi có lẽ cũng hiểu phong thủy không ít!

Hỏi tôi có thời gian hay không, qua khu nhà chính của nhà cô ta trong thành phố một chuyến, xem xem vị phong thủy tiên sinh mà gia tộc mời đến nói có đúng không.

Lúc này tôi có phần rượu bốc lên đầu, cũng chẳng nghĩ ngợi gì, liền lập tức nhận lời!

Còn nói về mặt phong thủy tôi cũng có biết chút ít, không chừng cũng có thể giúp nhà họ Cố thêm chút ít.

Cố Nhược Lâm vui mừng cười khanh khách, bảo chuyện này nói chắc rồi nhé, ngày mai cô ta qua đón tôi!

Sau đó lại tám linh tinh cả nửa buổi, sau khi ngắt máy, tôi gần như là vừa nhe răng cười vừa chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh giấc, trời đã sáng rõ.

Tôi vươn vai bước ra ngoài sân, Lưu Văn Tam đang ngồi ăn cơm, lão giục tôi ăn nhanh lên, lúc nữa còn vào thành phố Khai Dương, gặp vị khách cần vớt xác ở trong thành phố, chuẩn bị đến tối đi vớt xác đỡ âm linh.

Lúc đó tôi ngẩn cả người ra, xong thì vỗ đầu kêu thôi xong...

Lưu Văn Tam ngạc nhiên nhìn tôi, nói: “Xong cái gì? Vụ làm ăn này không khó, quý nhân mới rớt xuống nước chưa bao lâu, trả tiền cũng không ít, bét cũng phải mười vạn, đi một chuyến mỗi người được năm vạn, cũng gọi là không nhỏ rồi.”

“Tuy rằng không hào phóng như nhà họ Cố, họ Tạ, họ Vương một phát mấy chục vạn, nhưng những vụ nhỏ như thế này nhiều lắm, cũng đủ sống ngon lành rồi.”

Tôi cười khổ kể chuyện nhận lời với Cố Nhược Lâm hôm qua ra.

Lưu Văn Tam trợn mắt, nói luôn: “Thập Lục, trước đây không nhìn ra, mày lại thuộc loại tẩm ngẩm tầm ngầm thế, lại còn đòi đi xem phong thủy cho người ta? Trước đây mày có nói với chú Văn Tam thế đâu, mày kêu là không biết xem phong thủy cơ.”

Tôi gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói tối qua chẳng phải là uống hơi nhiều tý sao, hơi bốc lên đầu tý.

Lưu Văn Tam nhíu mày, nói chỉ còn cách hoãn vụ của quý nhân trong thành phố kia lại một tý, chủ yếu là mình lão cũng chẳng thể cứ thế vớt xác được, bắt buộc vớt lên cái phải đỡ âm linh ngay.

Nếu không, kể cả là xác mẫu tử bình thường, cũng có khả năng hóa sát tác quái.

Lão nói xong liền đi gọi điện thoại, xong việc còn cười tít mắt trêu tôi mấy câu, rằng tuy có hơi đột ngột, để lão đường đường người vớt xác sông Dương, cho người ta leo cây một lần.

Nhưng nếu tôi xem phong thủy tốt, thì sau này có thêm một cửa sinh tài nữa, nói không chừng còn lừa được Cố Nhược Lâm về nhà, nếu mà cưới được quý nhân như Cố Nhược Lâm, thì bớt phấn đấu cả mấy đời ấy chứ.

Tôi vội vã quay về phòng, đi thu dọn rương đồ nghề đỡ âm linh, chứ không tôi cảm giác Lưu Văn Tam có thể nói liên tục đến khi Cố Nhược Lâm tới đón tôi luôn...

Tầm gần mười giờ, Cố Nhược Lâm đến thôn Liễu Hà.

Cô ta gọi điện bảo tôi ra cổng thôn, tôi ra cùng với Lưu Văn Tam, cô ta rõ ràng còn hơi kinh ngạc.

Tôi giải thích, rằng sau khi qua nhà họ Cố xem xong, còn phải đi vớt xác đỡ âm linh, cô ta mới đầy áy náy nói rằng làm mất thời gian của tôi rồi.

Lưu Văn Tam cười hề hề nói một câu: “Làm gì có chuyện mất thời gian ở đây, Cố tiểu thư, chuyện của cô Thập Lục nhiệt tình lắm đấy.”

Tôi vội lên xe để che dấu vẻ mất tự nhiên của bản thân, Cố Nhược Lâm tính tình cởi mở, nghe ra là Lưu Văn Tam đang trêu đùa, nên vẫn tiếp tục cười nói tự nhiên.

Cố Nhược Lâm lái xe hướng về phía trong nội thành thành phố Khai Dương.

Tôi bị trêu đến phát hoảng, cũng chẳng nói nhiều, lôi Trạch kinh ra cúi đầu xem, tuy rằng tôi đã đọc được khá nhiều rồi, nhưng vẫn muốn ôm thêm tý chân phật.

Cũng quyết định nói ít nhìn nhiều, nếu có vấn đề gì thì cố gắng không thò mặt lên trước, để lại kéo rắc rối về.

Khoảng gần mười hai giờ, cuối cùng cũng đến khu nhà chính của nhà họ Cố!

Đây nằm ở khu trung tâm của thành phố Khai Dương, khu nhà chính nằm ở chân một ngọn núi trong thành.

Phía trước ngọn núi, còn có một đoạn dòng chảy chính của sông Dương, đúng là dựa núi giáp sông!

Sau khi xuống xe, Lưu Văn Tam sờ cằm, cười hề hề nói một câu: “Vị trí đẹp dựa núi giáp sông, gia nghiệp nhà họ Cố phồn thịnh cũng là có lý.”

Tôi vô thức nhìn một cái.

Nhà họ Cố hướng về phía chính nam, cả khu nhà dựa vào bộ phận chân của thế núi, trước thấp sau cao, phần đại viện trong tầm nhìn, có thể thấy nền đất bằng phẳng, đầy đủ ánh sáng!

Núi phía sau, sông phía trước, đúng là phong thủy không tồi.

Tiếp đó, tôi nhìn về phía ngọn núi phía sau nhà họ Cố, lập tức mặt hơi biến sắc.

Lẩm bẩm: “Dựa núi giáp sông, càng dễ có quỷ.”

Ngọn núi phía sau mà khu nhà họ Cố dựa vào, cây cỏ khô héo, thậm chí còn lộ cả lớp đất cát màu vàng.

Dựa núi giáp sông đúng là biểu hiện của một căn nhà phong thủy đẹp.

Nhưng chỉ là một trong nhiều biểu hiện mà thôi!

Núi phải là núi xanh, cây cối um tùm.

Nước phải là nước biếc, trong suốt lưu động.

Còn nếu là núi nghèo nước bẩn, thì ngược lại là nơi khiến quỷ hồn sinh sôi, vận đen kéo tới...

Đừng nói đến chuyện gia nghiệp phồn thịnh, ngày nào cũng xui xẻo, con cháu ít ỏi cũng là chuyện thường tình...

Khả năng hơn nữa là, gia cảnh sa sút, tuyệt tự tuyệt tôn!

Nhà họ Cố này đúng là phải đổi căn nhà phong thủy khác, nếu không việc Cố Khai Sơn xảy ra chuyện, tuyệt đối chỉ là sự khởi đầu!

Cố Nhược Lâm kinh ngạc nhìn tôi, thì thầm: “La âm bà, anh nhìn ra vấn đề gì rồi à?”

Cũng vào lúc này, phía bên cạnh, bất thình lình có một tiếng nói vang lên.

“Âm bà? Cậu là La âm bà hôm trước đỡ âm linh cho con ngốc đó hả?”

“Nhược Lâm bảo là sẽ mời một cao nhân biết xem phong thủy tới, không ngờ người được mời lại là cậu? Ha ha, cậu biết cái gì về phong thủy, mà đến bình luận nhà chính của nhà họ Cố chúng tôi!”

Tôi cau mày, nhìn sang phía bên.

Từ trên chiếc Jeep bên lề đường có một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao hiệu AJ bước xuống.

Hắn với Cố Khai Sơn giống nhau đến bảy tám phần, giống như Cố Khai Sơn còn trẻ vậy.

Sắc mặt hắn lạnh tanh, trong ánh mắt còn có vẻ vô cùng chán ghét.

“Nhược Lâm, cô không nên đưa hai người này về, hôm nay là ngày đẹp nhà họ Cố chúng ta xem phong thủy, điểm huyệt xây khu nhà mới, đưa hai người xui xẻo này về ảnh hưởng đến tâm trạng của ông cụ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận